Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 46: Chương 46: Hồ điệp (3)




Edit: Mộc

Tiếng loa nhắc nhở trên máy bay, còn 15 phút nữa sẽ hạ cánh. Chỗ ngồi trong khoang phổ thông khá hẹp, Từ Phẩm Vũ muốn duỗi người chút cho đỡ mỏi nhưng không tìm nổi khoảng trống để vươn tay.

Từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, biển rộng xanh thẳm đang giấu mình giữa những đám mây mỏng manh. Ánh mắt cô lướt qua một quyển tạp chí kẹp ở sau ghế, trên bìa là một toà nhà khá quen thuộc, khách sạn Cảnh Lư nơi cô làm việc.

Có vẻ như Cảnh Lư nghiễm nhiên đã trở thành cảnh đẹp nổi tiếng của đảo Phỉ Châu. Xét ra thì cũng đúng, khách sạn này chiếm hết ưu đãi thiên nhiên nhờ vị trí cực đẹp, có thác nước, có hồ bơi, bên trong còn có cả sân golf rộng, đầy đủ mọi ưu thế.

Nếu không phải vì giá phòng cao quá thì cô đã phóng khoáng đặt một đêm ở phòng vip rồi.

Một đồng nghiệp nhờ đổi lịch làm với Từ Phẩm Vũ. Người này vào khách sạn trước cô hai năm, bình thường cũng rất hoà nhã, hay giúp đỡ cô nên Từ Phẩm Vũ không chần chừ mà nhận lời ngay. Làm liên tục mấy ngày đêm, bây giờ mới có được ngày nghỉ ngắn ngủi để đi thăm Đức Trí. Có điều chạy tới chạy lui đúng là càng mệt hơn.

Cô về đến khách sạn là hai giờ chiều, vào phòng nghỉ cắt hai gói cà phê hoà tan. Chỉ có cà phê, không thêm đường, nửa cốc nước lạnh, cô coi như thuốc Đông y uống một hơi cạn sạch.

Uống xong liền nhăn mặt le lưỡi, đắng đến mức đau cả họng.

Đang trong phòng thay đồ, Lâm Mẫn Mẫn gửi tin nhắn tới hỏi xem cô đang ở đâu. Từ Phẩm Vũ vừa trả lời thì mới vài giây trôi qua đã có người đẩy cửa vào. Lâm Mẫn Mẫn là quản lý, lớn hơn Từ Phẩm Vũ ba tuổi, đang tiếc là do bằng cấp quá thấp nên phải mất hai năm mới tới vị trí này. Nghe cô ta nói lúc trước được tuyển vào là vì biết tiếng Tây Ban Nha. Giữa cô ta và Từ Phẩm Vũ rất thoải mái, không hề có cảm giác cấp trên cấp dưới.

Lâm Mẫn Mẫn ôm ấm trà trong phòng khách, tựa vào tủ quần áo, nghiêm nghị nhìn cô, “Nói cho em nghe một tin bất hạnh.”

Từ Phẩm Vũ vừa mặc áo sơ mi xong, động tác hơi chậm lại, chờ cô ta mở miệng. Lâm Mẫn Mẫn nói tiếp, “Khách sạn của chúng ta bị thu mua rồi.”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt quên cả cài cúc áo, lộ ra áo lót bên trong đang bao bọc bộ ngực. Lâm Mẫn Mẫn hất cằm, chậc vài tiếng mới khiến Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, vội vàng tiếp tục cài cúc áo. Lâm Mẫn Mẫn không chờ cô hỏi tiếp đã nói, “Tạm thời chưa công khai thông tin của ông chủ mới.” Cô ta lại liếc về phía cánh cửa đóng chặt, tiến đến gần Từ Phẩm Vũ, nói nhỏ, “Sáng nay CEO mới đã tới rồi, đang ở trong phòng Tổng thống.”

Từ Phẩm Vũ cười nói, “Chị muốn tìm vận may với tổng tài bá đạo à?”

Lâm Mẫn Mẫn nặng nề lắc đầu, “Hiện giờ chị không có tâm trạng, chị đang lo nhất là các sếp bên trên muốn thay máu, sẽ giảm biên chế!”

Lâm Mẫn Mẫn biết rõ mình không có trình độ để nhân lúc tuổi trẻ tìm phú hào bao dưỡng, làm vợ bé người ta để có vài căn nhà dưỡng già. Cô ta chỉ muốn bảo vệ vị trí lương cao hiện giờ.

Nghe cô ta nhắc tới giảm biên chế, Từ Phẩm Vũ cũng hơi lo lắng. Lâm Mẫn Mẫn lại tiếp tục buôn dưa, “Cao Bằng và đám quản lý cùng phe chắc đều phải đi, còn tên Trương Thắng Bình nát bét kia thì không biết nghe được tin tức từ đâu mà đã tạo quan hệ với ông chủ mới rồi. Trước đây hắn ta giả ngu trước mặt Cao Bằng, giờ lại tỏ ra hống hách lắm.”

Cao Bằng là Giám đốc Cảnh Lư, hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn rất tinh tường, là một lãnh đạo tốt. Còn Trương Thắng Bình là Phó giám đốc, tác phong rất có vấn đề, Từ Phẩm Vũ luôn tránh hắn không kịp.

Lâm Mẫn Mẫn thương cảm nói, “Bình thường hắn ta nhìn em như vậy, mục đích quá rõ ràng, em nên cẩn thận một chút.”

Xét về bề ngoài Từ Phẩm Vũ, êm tai là xinh đẹp thoát tục, khó nghe là phiền phức, dễ dàng khiến người ta chú ý. Nhưng đôi khi, phiền phức cũng có thể biến thành cơ hội, tất nhiên phải xem bản thân cô định thế nào. Lâm Mẫn Mẫn nói thêm, “Nếu em định mượn hắn làm bậc thang thì coi như những lời vừa rồi chị chưa nói.”

Từ Phẩm Vũ nhíu mày, “Cảm ơn chị, nhưng tiếc là cái gã bụng mỡ ấy cho dù có bị bịt mắt ngủ chung em cũng không chịu nổi.”

Lâm Mẫn Mẫn cười không ngừng được. Người xưa có câu, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, quả nhiên là linh ứng. Từ Phẩm Vũ vừa đi ra khỏi phòng thay đồ thì một người phục vụ mặc đồ trắng nói với cô, “Chủ quản, Trương tổng bảo cô đến gặp.”

Từ Phẫm Vũ hơi run. Lâm Mẫn Mẫn lập tức nhìn cô với ánh mắt hãy bảo trọng.

Cô đứng trước cửa văn phòng, chậm rãi hít một hơi thật sâu. Gõ cửa xong liền tiến vào, “Trương tổng, anh tìm tôi có việc gì thế?”

Trương Thắng Bình ngồi trên ghế da, thấy cô đi vào liền gấp tờ báo trong tay lại. Hắn ta thoải mái gỡ kính mắt xuống, lấy vải lau, “Chuyện ở khách sạn cô đã nghe rồi đúng không.”

Từ Phẩm Vũ bình tĩnh đáp, “Có nghe đôi chút.”

Trương Thắng Bình nhìn cô, “Giảm biên chế là chắc chắn, còn giảm bao nhiêu, ai bị giảm thì đang bàn bạc thêm, chưa có kết quả ngay được.”

Từ Phẩm Vũ nhíu mày, trong lòng có phần rối loạn, không trả lời hắn.

“Tôi gọi cô tới đây là vì nghĩ cho người mới như cô, làm công tác tư tưởng trước. Cô đừng lo lắng quá, đây chưa chắc đã là việc xấu, không chừng lần này cô lại được thăng chức, có phải không?”

Trương Thắng Bình nở nụ cười tự cho là hoà ái. Từ Phẩm Vũ chỉ nhìn mặt hắn ta cũng thấy khó chịu, liền lập tức nhìn sang chỗ khác.

Hắn đẩy một quyển sách tới trước Từ Phẩm Vũ, nói, “Đây là quyển sách tôi rất thích, bao gồm nhiều đạo lý trên đời, cách thức ứng xử, cô cầm về mà đọc.” Từ Phẩm Vũ sửng sốt, không hiểu hắn có ý gì, hai tay đưa ra lấy sách thì lập tức bị hắn nắm tay. Trương Thắng Bình cười mờ ám, “Lúc nào trả sách thì chỉ cần nhắn tin cho tôi là được.”

Từ Phẩm Vũ vội vàng rút tay ra, ép mình phải cố bình tĩnh ra khỏi văn phòng. Cô hoảng hốt về đến phòng trực, cầm cốc giấy lấy nước uống mới nhận ra tay mình vẫn hơi run rẩy.

Uống mấy ngụm nước đá lớn, cô bỏ cốc giấy xuống, cầm quyển sách lúc nãy lên, bên trong có kẹp thứ gì đó.

Là 1 chiếc thẻ phòng, còn là phòng của Cảnh Lư.

Nếu nhận thì coi như đã đạt được mong muốn. Từ Phẩm Vũ cầm thẻ phòng, đi tới thùng rác. Cô đưa tay lên, lại dừng lại chưa vứt. Trong lòng phân vân chưa tới vài giây đã bị tiếng chuông điện thoại chen vào.

Từ Phẩm Vũ nhét lại thẻ phòng vào túi, cầm lấy điện thoại bàn lên nghe, “Xin chào, đây là phòng trực.”

Tô Hồng nghe được giọng cô thì nhận ra ngay, “Vũ Vũ à, tôi đang có chút việc, cô cầm thuốc cảm đến A1803 nhé.”

A1803 là phòng Tổng thống, bình thường nửa năm mới có người đặt 1 lần, hiện tại chưa phải mùa đông khách. Vậy nên người ở bên trong chắc chắn là CEO mới.

Từ Phẩm Vũ đặt máy xuống, vội vàng qua quầy thuốc lấy thuốc cảm.

Lúc này, trong phòng làm việc rộng rãi, gạt tàn đầy thuốc lá, khói thuốc còn chưa tan hết. Người phụ nữ ngồi một bên, ngón tay gõ phím liên tục. Người ngồi ở ghế chính đang xem giấy tờ.

Sau khi Nguyên Tình hoàn thành xong báo cáo liền dừng lại, trình bày công việc sơ qua. Sau đó cô ta chợt nghĩ ra một việc, “Còn nữa, cô Giang Nghi Trân bảo hôm nay…”

Thẩm Hữu Bạch không buồn ngẩng đầu lên, “Nói với cô ta là tôi không có thời gian.”

Bị cắt đứt quá nhanh, Nguyên Tình dừng lại, sau đó lại nói, “Nhưng cô ấy đã…”

“Đặt xong vé máy bay chưa?” Thẩm Hữu Bạch lại cắt ngang, nhưng lần này đã nhìn cô ta. Anh nhăn mày, chứng tỏ quan tâm vé máy bay hơn là chuyện với Giang Nghi Trân.

Nguyên Tình cảm thấy Giang Nghi Trân chắc chắn là đã thương lượng được với lão Thẩm đổng nên mới nắm được hành tung của tiểu Thẩm tổng.

Nếu làm đàn ông thấy phiền, thì ít nhất còn khiến người ta biết mình tồn tại, nhưng đáng tiếc là Thẩm Hữu Bạch coi như không nhìn thấy cô ta.

Nếu là Nguyên Tình thì đã bỏ cuộc từ lâu rồi, không biết sao cô tiểu thư kiêm người mẫu này lại như bị trúng tà. Ở châu Âu thì nhiều lần đột kích ban đêm vào nhà tiểu Thẩm tổng, kết quả làm scandal bay đầy trời.

Tiểu Thẩm tổng lập tức mua đứt tin tức, việc này khiến Nguyên Tình thấy không bình thường. Ai ngờ được là Giang Nghi Trân lại ra giá gấp ba lần để paparazzi đăng tin. Đấy chắc là lần mà cô ta tạo ra cảm giác tồn tại mạnh mẽ nhất. Đó cũng là lần đầu tiên Nguyên Tình thấy Thẩm Hữu Bạch tức giận như vậy, suýt nữa muốn đốt cả toà nhà.

Nguyên Tình nhanh chóng đáp lại, “Đã đặt vé rồi, thời gian là mười giờ tối.”

Thẩm Hữu Bạch gật đầu, mắt lại nhìn vào tài liệu. Trước khi về nước, Nguyên Tình tận mắt chứng kiến một người có thể làm việc liều mạng đến thế nào.

Người ta nói dã tâm của tiểu Thẩm tổng quá lớn, không phải là chuyện tốt với Thẩm thị.

Nhưng Nguyên Tình lại hiểu rất rõ, chẳng qua là anh muốn có thể về nước sớm nửa tháng mà thôi. Sau khi biết việc tiếp quản khách sạn không có vấn đề, anh lập tức bảo Nguyên Tình đặt vé máy bay đến một thành phố khác. Điều ấy càng làm Nguyên Tình dám chắc hơn suy đoán của mình.

Vội vã trở về như vậy, hẳn là đi tìm người nào đó.

Trực giác mách bảo cô ta, người đó là phụ nữ.

Vấn đề là sáng nay anh mới bay tới đảo, bị cảm nặng còn chưa khỏi, tối lại muốn bay đi thì thân thể nào chịu nổi. Nguyên Tình suy nghĩ đôi chút, cẩn thận khuyên bảo, “Thẩm tổng, tôi thấy hay là anh nghỉ ngơi một chút, đổi sang chuyến bay sáng mai.”

Thẩm Hữu Bạch ngẩng đầu, dừng một chút, “Số điện thoại của tôi đã khôi phục lại chưa?”

Cứ tưởng là anh suy nghĩ lại, hoá ra là muốn hỏi chuyện này. Nguyên Tình thấy thật bất đắc dĩ, khuyên bảo cũng chẳng ích gì, căn bản là không lọt tai.

Cô ta gật gù, “Đã xong hết rồi.”

Vừa dứt lời thì có tiếng chuông cửa. Nguyên Tình ra khỏi phòng làm việc, đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo.

Là một cô gái mặc đồng phục của khách sạn, trước ngực đeo biển tên nhân viên.

Cô ta mở cửa, nhận lấy hộp thuốc, lập tức nói, “Cảm ơn, làm phiền cô dọn bỏ bộ đồ ăn ở bên kia giúp tôi.”

Từ Phẩm Vũ nhìn về phía cô ta chỉ, là bàn trà trong phòng khách. Cô gật đầu rồi bước đi, giày cao gót giẫm lên sàn nhà màu nâu đỏ, tiếng động rất nhẹ.

Trên bàn trà đồ ăn còn hơn nửa, đều là món ngon đắt tiền, nhưng đáng tiếc là không ai thưởng thức.

Phòng khách nối liền với sân thượng nhìn ra biển, gió nhẹ thổi qua làm rèm bay phất phơ. Từ Phẩm Vũ nhanh chóng thu dọn đồ ăn, nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc thì lấy đặt luôn vào khay.

Nguyên Tình quay về phòng làm việc, trước khi đi còn quan sát cô. Có lẽ là mấy năm qua làm trợ lý cho Thẩm Hữu Bạch nên bị bệnh đa nghi mất rồi. Cô ta luôn cho rằng phụ nữ xinh đẹp tiếp cận Thẩm tổng đều có mục đích.

Từ Phẩm Vũ bưng khay lên, xoay người đi tới cửa, nhìn thoáng qua người đang đứng dựa vào mấy khung tranh trong góc.

Cô đứng lại. Ở bức tranh phía ngoài là một con bướm.

Cánh bướm tạo ra từ lông chim.

Nguyên Tình đặt hộp thuốc xuống, định nhắc anh uống ngay. Cô ta cầm cốc ra lấy nước nóng thì thấy Từ Phẩm Vũ vẫn đứng im ở trước cửa. Nguyên Tình hỏi, “Cô còn việc gì sao?”

Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, theo bản năng nhìn về phía cô ta. Vị trí này vừa vặn có thể thấy sau lưng người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc.

Cô lập tức quay đi, nói một câu, “Thật xin lỗi, tôi đã làm phiền rồi.”

Cô cuống quít rời đi. Nghe được giọng cô, Thẩm Hữu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, anh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ chậm một giây, cánh cửa vừa đóng lại.

P/S: Chương này dài ghê, bình thường tác giả viết có 1400 chữ một chương, chương này hẳn hơn 2400 chữ. Thẩm Hữu Bạch đúng là con đẻ có khác, chương trước vừa mang tiếng xấu chương này tác giả phải minh oan ngay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.