Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 2: Chương 2: Tiểu Cô Nương




Bạch quang lóe qua, trong bóng tối, vô số lốm đốm như cánh bướm ở trước mắt bay qua, lượn lại, ly kỳ hơn, là những cánh bướm kia mang đến hàn khí, lạnh thấu tận xương, Trương Siêu Quần không nhịn được rùng mình lạnh lẽo, bốn phía là bóng tối vô tận, những cánh bướm kia quỷ dị vô cùng, toả sáng, vi quang lấp loé, mặc dù là ở trong bóng tối cũng có thể nhận biết rõ ràng rất là dị thường, Trương Siêu Quần cảm giác mình thân ở giữa trời cao, rồi lại nặng trịch, cái lực đạo hút xuống tốc độ nhanh chóng, không thua gì đạn pháo, Trương Siêu Quần nhất thời chấn động một thân đầy mồ hôi lạnh!

Trong lòng biết chính mình chạy trời không khỏi nắng, Trương Siêu Quần không thể làm gì, hắn năng lực cao đến đâu, cũng bất quá là một người bình thường, trên không trung căn bản không thể không chế được trọng lực đang rơi xuống!

– Như Lai, Quan Thế Âm, chúa Giêxu, tất cả các người xin hãy phù hộ con, vẫn chưa có ngủ được với vợ, chết rồi cũng quá đáng tiếc, Amen!

Trương Siêu Quần vừa cầu khẩn xong, liền cảm thấy mình rơi vào trong nước băng giá, hô hấp bị cứng lại, hôn mê bất tỉnh, ý niệm duy nhất trong đầu chính là vận may thực sự là tốt! Được rớt vào trong lòng nước rồi!

– A đầu đau quá!

Không biết trãi qua bao lâu, Trương Siêu Quần dần dần tỉnh dậy, mở cặp mắt lim dim mông lung, tiếng gió rít gào cảm thấy dưới thân mình lắc lư lay động đến lợi hại, đầu choáng váng vô cùng, liền cố ngồi dậy.

Ai biết vừa định đứng, toàn thân một trận đau đớn kịch liệt từ trên người truyền đến, cảm giác như là toàn thân như muốn tan vỡ, không có được một chút sức lực nào cả.

Dù là Trương Siêu Quần đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt của lính đặc công cũng không chịu đựng được sự đau đớn đến tan nát cõi lòng, đau đến đổ mồi hôi lạnh, không nhịn được phải lên tiếng rên rỉ.

– Tiểu ca ca….

Một cơn gió lạnh kéo tới, làm hắn giật mình, lại nghe được một âm thanh non nớt hô hoán, hắn quay đầu nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc vén rèm lên mò vào.

Đen thùi lùi, không thấy rõ người đến ra sao, nhưng có thể đoán được người tới vóc dáng không cao, kết hợp với thanh âm non nớt, Trương Siêu Quần có thể khẳng định đây là một tiểu cô nương, có thể chính tiểu cô nương này đã cứu hắn.

Nhịn xuống sự đau đớn kịch liệt nói:

– Tiểu muội muội, là muội cứu ta?

– Tiểu ca ca, rốt cục cũng tỉnh lại rồi!

Quả nhiên là một tiểu cô nương chỉ thấy cô đi đến bên cái bàn gỗ, dùng một vật mà Trương Siêu Quần nằm mộng cũng mơ thấy: hỏa dược.

Trương Siêu Quần ngây dại nhìn tiểu cô nương đem hỏa dược thắp sáng ngọn đèn trên bàn gỗ! Bất quá sau vài giây phút càng trở nên ngu hơn hơn rồi!

Dựa vào ánh đèn yếu ớt, Trương Siêu Quần trợn mắt há mồm nhìn tiểu cô nương, chỉ thấy tiểu cô nương một thân vải thô áo gai, dù đạm bạc đơn sơ cũng không ảnh hưởng gì đến nét xinh đẹp quyến rũ trời sinh, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, bờ môi như hoa như anh đào, mắt ngọc mày ngài, thanh tú thoát tục, linh khí bức người.

Nhưng dù xinh đẹp tuyệt trần đẹp đẽ như thế nào đi nữa, bất quá cũng là một tiểu cô nương mà thôi, Trương Siêu Quần cũng không phải loại thấy mỹ nữ nào cũng động tâm lộ người, chân chính để hắn giật mình chính là trang phục của tiểu cô nương này.

Quấn quanh bên hông người là mảnh vải thô, mái tóc dài dùng cỏ bện thắt thành hai bím tóc, chân xuyên đôi hài nhỏ bằng vải bố màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, cái này không phải là trang phục thời cổ xưa của các cô gái sao?

Trương Siêu Quần hiện tại trong đầu nặng trịch một mảnh, chẳng lẽ nào bởi vì hạt châu kia mà mình đi xuyên tới thời cổ xưa? Đúng rồi, trừ mình ra, còn có Đỗ Lôi Ti cũng là người bị hại, hắn nhớ mang máng Đỗ Lôi Ti cũng giống như hắn, bị cuốn vào bên trong luồng sáng bạch quang.

Trong lúc Trương Siêu Quần suy nghĩ lung tung, tiểu cô nương hướng về phía hắn cười nói:

– Tiểu ca ca, huynh có khá hơn chút nào không? Không phải tiểu muội cứu huynh, mà là do phụ thân của tiểu muội cứu đấy, lúc đó huynh đang trôi nổi ở trên dòng sông, tiểu muội còn tưởng rằng huynh là một người chết, không nghĩ tới lúc vớt lên vẫn còn hơi thở, chuyện như vậy tiểu muội chưa từng thấy đây!

Trương Siêu Quần phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười một tiếng nói:

– Tiểu muội muội, trên dòng sông, tiểu muội chỉ thấy có một mình huynh sao?

Tiểu cô nương mờ mịt nói:

– Đúng đấy, tiểu ca ca… huynh nói lời này là có ý gì? Lẽ nào còn có những người khác nữa sao?

Trương Siêu Quần nói:

– Ý của huynh là…lúc nhìn thấy huynh, bên cạnh huynh hoặc là khu phụ cận có ai giống như huynh cùng rơi xuống sông không?

– Không có a!

Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, không hiểu nói:

– Trong lòng sông thì Hà Bá cũng không phải là người ngu, nếu như ai rớt xuống thì sớm đã bị Hà Bá bắt đi mất rồi! Cho nên mà nói, tiểu ca ca có thể sống sót quả thực là ngàn năm mới gặp kỳ tích rồi!

Trương Siêu Quần nghe nói vậy thì trong lòng quặn đau, nghĩ đến cô gái màu tóc bạch kim trắng sáng kia với đôi mắt xanh tuyệt thế đại mỹ nhân mà thương hương tiếc ngọc, thực sự làm người đau lòng, lẽ nào thật sự là hồng nhan bạc phận? Tuy rằng cùng nàng ở chung thời gian không tới mười phút, nhưng nàng kia lẫm lẫm phong thái hiên ngang, tinh thần bất khuất, đặc biệt đôi mắt kia như màu xanh lục của đại dương, đã ghim sâu vào trong lòng hắn.

– Tiểu ca ca, huynh làm sao vậy? Trong lòng sông cũng không thể có nhiều người rơi xuống nước mà, bởi vì nơi này ngoại trừ ngư dân, người bình thường cũng không có ai đi tới con sông này làm gì.

Tiểu cô nương thấy thần sắc hắn khác thường, con người đen kịt như mực có một tia đau buồn, thương cảm, khẽ hé đôi môi đỏ mọng an ủi hắn tiếp:

– Tiểu ca ca… đừng có thương tâm, vậy là huynh có bằng hữu cùng đi với nhau sao? Nói không chừng người ấy không có tới con sông Hán Thủy này!

Có thể đúng đấy, có thể nàng căn bản không cùng mình đi cùng nhau, nghe xong lời tiểu cô nương nói, Trương Siêu Quần chợt hiểu ra, trong lòng tạm nh5 nhỏm, tâm tình cũng không còn ủ rũ nữa! Nhưng thế giới này bao la rộng lớn như vậy, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp gỡ rồi!

– Cảm tạ tiểu muội muội….muội còn biết an ủi người khác, thực sự là một tiểu cô nương rất ngoan!”

Trương Siêu Quần ha ha cười nói.

– Chuyện bình thường mà, nữ tử vốn là phải học lấy hiền thục, khéo hiểu ý lòng người, đây là mẫu thân từ nhỏ đã dạy muội như vậy!

Tiểu cô nương e thẹn nói, mắt sáng như sao lóe qua vẻ thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp một vệt nhàn nhạt kiều diễm ửng hồng, Trương Siêu Quần nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ.

Trương Siêu Quần không nhịn được mở miệng khen:

“Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong”

Thực sự là khuôn mặt ửng hồng tươi như hoa đào đón xuân, mỹ nhân khi say rượu mặt đỏ là xinh đẹp nhất, lời này quả nhiên không sai..

– Nha! Tiểu ca ca, huynh thật tài, đọc thơ thật là dễ nghe, giống như lần trước muội đi chợ trên trấn nghe được văn nhân tài tử ngâm thơ vậy! Tuy rằng muội nghe không hiểu… hì hì!

Tiểu cô nương hưng phấn nói, vui vẻ cầm cái ghế ngồi vào sát bên cạnh giường, vừa cười vừa nhìn chằm chằm Trương Siêu Quần.

– Ha ha, đó là tại muội không biết chứ ca ca của muội thi từ ca phú có thể lấy ra khoe khoang không hề thua kém ai đấy, còn nữa nghe đây này “Cao xứ bất thắng hàn….”

Trương Siêu Quần nói.

Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ lại đỏ lên, khẽ gắt ngang lời hắn.

– Tiểu ca ca định chiếm tiện nghi muội? Bởi vì khi huynh đọc cái.. cái gì.. “ Nơi cao rét không chịu nổi…” tiểu muội cũng biết được không phải là câu của chính huynh, hừ, đừng nghĩ bắt nạt gạt cho là tiểu muội còn bé mà dùng thơ để lung lay muội.

Đổ mồ hôi, đang khoác lác bị phá hư, Trương Siêu Quần trên mặt có chút ngượng, tằng hắng nói:

-Tiểu muội muội..huynh cũng đâu có nói đó câu nói của huynh đâu! Là chính muội hiểu lầm, hơn nữa là chính muội gọi huynh là tiểu ca ca, đừng dùng loại ánh mắt kẻ xấu xa mà nhìn huynh như vậy, muội cũng nhìn lại muội đi, mới vài tuổi! Huynh làm sao mà thấy hứng thú để chiếm tiện nghi chứ!

Miệng nói mắt hắn cố ý khiêu khích nhìn một chút trước ngực của tiểu cô nương với đôi bầu vú nhỏ xíu!

– Hừ, huynh lại xem thường người, mười bốn tuổi có thể lập thành gia thất rồi, muội nơi nào còn nhỏ!

Nói xong tiểu cô nương ưỡn lên đôi bầu vú vẫn còn chưa phát dục…

– Hừm… ừ là không nhỏ, đã hơi có phồng lên một chút rồi!

Trương Siêu Phàm lẩm bẩm nói.

Tựa hồ nhận ra được ánh mắt dâm đãng của Trương Siêu Quần, tiểu cô nương nổi giận nói:

– Sắc lang! Còn nói đối với muội không có hứng thú, vậy làm gì mà cứ nhìn trước ngực muội?

Trương Siêu Quần nghe vậy, cũng không trả lời câu hỏi của tiểu cô nương, nói:

– Ngực tiểu muội muội có lớn bao nhiêu đâu, được 8 tuổi chưa?

Tiểu cô nương ưỡn lồng ngực cao lên, nói rằng:

– Hừ..tiểu muội muội năm nay đã 12 tuổi, chừng 2 năm nữa là có thể lập gia đình rồi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.