Tận Thế Song Sủng

Chương 11: Chương 11: Về Nhà




Edit: Little squirrel Beta: Sakura Xe của nhóm cảnh sát vũ trang hạng nặng đều ngay ngắn sắp xếp thành hàng để đổ xăng. Mua xăng vẫn là có giới hạn, không phải là bất kì xe nào tới đây cũng có thể đổ đầy.

Đến lượt xe Bạch Thất, nhân viên công tác tiến tới yêu cầu Bạch Thất lấy giấy căn cước ghi số đăng ký. Bạch Thất quay cửa kính xe xuống. Vừa chuyển giao giấy căn cước, vừa thấp giọng hỏi nhân viên bên cạnh trạm xăng dầu: “Sau này mua xăng cũng bị giới hạn sao, là giới hạn mỗi ngày hay giới hạn mỗi xe?”

Chính phủ bắt tay hành động vô cùng nhanh chóng, ngay tức khắc đã khống chế các trạm xăng dầu, xăng là thứ quan trọng nhất lúc ban đầu tận thế, bởi vì muốn tới trụ sở ở đế đô, nhất định phải có đủ xăng mới có thể chạy đến.

Nhân viên công tác ước chừng đã trả lời trên trăm lần vấn đề như vậy, mặt không chút thay đổi nhận lấy giấy căn cước: “Tạm thời không biết, đại khái hai ngày này cũng sẽ giới hạn mua.”

Đổ đủ 10L xăng, sẽ không cho đổ thêm nữa, Bạch Thất lái xe ra khỏi trạm xăng.

Đường Nhược cầm ống nhòm lấy từ trung tâm bách hóa, ngồi ở vị trí phó lái nhìn ra bên ngoài.

Hiện ra khu vực trung tâm thành phố đã được dọn dẹp, trên đường không còn nhìn thấy Zombie, phần lớn cửa hàng cũng đã bắt đầu buôn bán hoặc là sửa sang lại, trên đường cũng đã có người quét dọn vết máu.

“Tốc độ của Chính Phủ rất nhanh, nhanh như vậy đã khống chế được cục diện.” Đường Nhược cảm thán một câu, đặt ống dòm xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tiếp tục như vậy, tận thế cũng sẽ trôi qua.”

Bạch Thất chuyên tâm lái xe, trên mặt còn vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ vẫn chưa tính là thật sự bắt đầu, phải chờ tới ba ngày sau, mới thật sự là bắt đầu, đến lúc đó chính phủ cho dù có lòng quản lý cũng vô lực.”

Hiện tại đại đa số người đang mang bệnh độc trên người, ba ngày sau bệnh độc chân chính bộc phát, vượt qua là có thể thức tỉnh dị năng, không thể vượt qua sẽ biến thành Zombie, đến lúc đó số lượng Zombie sẽ nhiều hơn so với hiện tại không chỉ là gấp mười lần.

Khi đó chính phủ tự thân cũng không lo nổi nên không thể chú ý đến dân chúng, nếu chỉ muốn đợi chờ cứu viện, sợ rằng phải ở nhà đóng kín cửa chờ thêm hơn hai tháng mới có thể đợi đến lúc quân đội tới đây. Mà bây giờ nguồn nước hạn chế ở siêu thị cũng là vấn đề lớn nhất.

Nghe lời này của Bạch Thất, tâm tình Đường Nhược chìm xuống, cũng không còn tâm tư nhìn ra ngoài. Cô đã có thể mơ hồ đoán được, Bạch Thất tới từ nơi nào. Nếu chỉ ở thời đại luôn luôn hòa bình, cho dù Bạch Thất vẫn luôn tập thể hình cũng không thể hình thành thân thủ lưu loát cùng tính cảnh giác như vậy. Hơn nữa lại càng không cần phải nói đến anh rất hiểu rõ tận thế .

Bởi vì thái độ của anh quá chắc chắc, cho dù nhẹ nhàng bâng quơ kể lại như vậy cũng làm cho người không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác tin phục, tiện đà khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng với tương lai.

Ngay cả như mình còn xuyên tới đây thì sao anh lại không thể trọng sinh trở lại nơi này.

Nếu hai người đã người tám lạng người nửa cân, Đường Nhược cũng sẽ không vạch trần chuyện này ngay trước mặt anh, đôi khi có nhiều thứ mình mơ hồ đoán được là một chuyện, cảm giác thực sự tìm kiếm nghiên cứu chứng thực nó lại là chuyện khác.

Nhà Bạch Thất trước lúc tận thế là ở khu vực trung tâm thành phố, mà bây giờ khu vực trung tâm thành phố cũng đã được cảnh sát vũ trang dọn dẹp sạch sẽ.

Thấy mội đội ngũ dài xếp hàng trước cửa một cái siêu thị, lại thấy hai bên siêu thị đều có cảnh sát vũ trang canh giữ, cũng biết hiện tại do sợ siêu thị lớn bị người dân tranh mua, có lẽ đã đều bị giới hạn.

Mà những quầy bán quà vặt nhỏ kia. . . . . .

Bạch Thất nhìn quanh tìm kiếm một cái, phát hiện quầy bán quà vặt nhỏ đều đã trực tiếp đóng cửa. Có lẽ vật phẩm cũng bị chuyển đi.

Đường Nhược cũng phát hiện chuyện này: “May mà hành động của chúng ta nhanh chóng, nếu không khẳng định cũng sẽ bị ngăn ở ngoài cửa xếp hàng mua đồ như vậy.” Nhớ lại hai chiếc xe cảnh sát đón đầu họ khi ra cửa, Đường Nhược thật tâm cảm thấy xe kia chính là vừa đi qua kiểm soát các cửa hàng bách hóa lớn.

Lát sau, vòng qua một nhà in đã mở cửa, Bạch Thất mua một quyển bản đồ đất nước chi tiết, liền trực tiếp lái ô-tô về nhà. Trong đầu anh cũng không có trí nhớ trước mạt thế một tuần lễ mọi người đã trải qua như thế, khi đó anh đang ở trên du thuyền, sau khi lái du thuyền trở về, bến tàu hết thảy đã đều là Zombie, anh vừa đánh vừa đi tới chỗ an toàn, cho đến ba tháng sau mới tới được căn cứ thành phố H.

Nhà của Bạch Thất ở thành phố H là một biệt thự nhỏ hai tầng liên kết, ở khu nhà cao cấp, nhưng khi đó là mua theo nhu cầu nhà cho người độc thân, cho nên diện tích cũng không lớn.

Lúc đi ô-tô tiến vào cổng lớn khu nhà, bảo an phát hiện biển số xe này không phải của tiểu khu, còn cố ý cho chặn xe lại.

Phía sau bảo an còn mang theo một cậu bé mười sáu mười bảy, hai người vẻ mặt cảnh giác nhìn xe Bạch Thất. Bạch Thất kéo cửa sổ xe xuống, chào hỏi: “Tòa nhà 2 khu C.”

Đối với Bạch Thất đã là ba năm không có tới, nhưng đối với bảo an cũng chỉ là một ngày không thấy Bạch Thất mà thôi, mà tiệc đính hôn của Bạch Thất cùng Đường Nhược bị công ty hai đại gia tộc lấy ra tuyên truyền, còn lên cả báo chí, nên cũng biết Bạch Thất và Đường Nhược.

“Hóa ra là ngài Bạch và cô Đường, thay đổi xe, tôi không có chú ý cho kỹ. Do bên ngoài không an toàn, trong tiểu khu sáng nay cũng xuất hiện vài con quái vật. Cho nên bên này chúng tôi kiểm tra càng thêm cẩn thận hơn.” Bảo an cười lên hướng về phía Bạch Thất, hết sức thật thà.

Bạch Thất gật gật đầu, nhìn thấy cậu nhóc phía sau bảo an tuy rằng nghiêm mặt căng thẳng, nhưng vẫn thoáng thấy vẻ mặt lo lắng cho cha, ba năm không gặp, anh vẫn còn nhớ thiếu niên này.

Trước lúc tận thế, thiếu niên từng nhặt được số tiền mặt vô chủ lớn ở trong tiểu khu, lại cũng không nuốt riêng, ngược lại tìm kiếm từng nhà trong tiểu khu, hỏi xem ai bị mất tiền tài.

Vốn tưởng rằng bên ngoài ba năm, hết thảy đã quên lãng, nhưng thì ra quay về chốn cũ cũng có thể gợi lên chuyện cũ.

Trong nháy mắt Bạch Thất có một chút cảm thán, liền hướng về phía hai người nhắc nhở một câu: “Ừ, thật giống như bệnh độc bùng nổ, các anh cũng đừng đi ra ngoài nhiều, bên ngoài xếp hàng mua lương thực, anh cũng đi có thể mua chút ít về dự trữ. . . . . .”

Bảo an cười cười, vỗ vỗ tay con của y, “Tên nhóc này mới vừa đi qua rồi, trước kia một cân gạo ba đồng tiền, hiện tại muốn năm mươi đồng tiền một cân, tiếp tục như vậy, nơi nào mua nổi, nên chờ một thời gian, dù sao trong nhà còn có thể chịu được hai ngày nữa.”

Người bên ngoài tới nơi này đi làm cũng phải tiết kiệm tiền gửi về nhà, không muốn tiêu tốn quá nhiều trên đồ vật như vậy.

Bạch Thất nghe y nói như thế, gật đầu cũng không nói thêm cái gì nữa.

Nhưng Đường Nhược ngồi một bên nghe y nói như vậy, mở ba lô ra lấy hai chai nước đưa qua, “Phơi dưới nắng mặt trời, cầm lấy hạ nhiệt một chút đi.” Vốn cô cũng muốn cho thêm chút nữa, nhưng lại sợ bại lộ bản thân. Hiện tại nước còn quý hơn gạo, hai chai nước, bây giờ người bình thường cũng đã không nguyện ý lấy ra.

Bảo an vốn định từ chối, bỗng nghĩ đến tài lực của nhà họ Bạch và nhà họ Đường nên cũng không còn ý thoái thác nữa, vui vẻ cầm về: “Cám ơn cô Đường.”

Hiện tại cho dù đứng xếp hàng mua được nước ở siêu thị, một chai 550ml cũng đã phải 80 đồng tiền. Hai chai nước cộng lại cũng bằng một ngày tiền lương của y rồi, đối với Đường Nhược mà nói thì không coi vào đâu, nhưng đối với y mà nói có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Bạch Thất thấy Đường Nhược như thế, cũng không có ngăn cản lòng nhiệt tình của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.