Tận Thế Song Sủng

Chương 3: Chương 3: Tận Thế




Edit: Tiểu Tuyền Beta: Sakura Trong tủ treo quần áo đã sớm bỏ vào hai chiếc vali lớn, một cái màu đỏ một cái màu đen, đại khái là chuẩn bị cho hai người. Đường Nhược không có do dự, trực tiếp mở vali màu đỏ. Bên trong quả nhiên có rất nhiều quần áo, mỗi một thứ đều có giá không rẻ.

Đường Nhược lật tìm một phen, phát hiện tất cả đều là váy, cũng không có quấn quýt nữa, cầm một đồ lót cùng chiếc váy đơn giản ở phòng thay quần áo thay.

Phòng thay quần áo có kính sát đất, từ trong kính Đường Nhược thấy được mình ở thế giới này, trắng nõn mảnh mai, rất là trẻ tuổi xinh đẹp. Đúng vậy, mình bây giờ rất trẻ, dường như nhìn mình còn muốn trẻ hơn kiếp trước.

Đường Nhược nhìn chiếc nhẫn trên tay, khẽ cau mày, mặc dù nghĩ không ra tại sao nguyên chủ kết hôn sớm như vậy, nhưng so với thân thể tàn phế vẫn nằm ở trên giường bệnh thì thân thể này đã làm cho người ta vô cùng hài lòng.

Đi ra khỏi phòng thay quần áo, phát hiện Bạch Thất vẫn đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài như cũ. Anh thấy Đường Nhược từ phòng thay quần áo đi ra ngoài, thì sải bước đi đến, vào phòng thay quần áo.

Đường Nhược đoán được chắc đối phương đi thay quần áo, mấp máy miệng một cái, liền đi tới bên cửa sổ nhìn một chút xem tình hình dưới lầu rốt cuộc ra sao.

Vị trí của bọn họ là lầu sáu, trên căn bản có thể thấy rõ tất cả chuyện xảy ra ở dưới lầu.

Chỉ thấy dưới lầu có mấy thi thể ngổn ngang té ở trên đường, trên người một bãi máu, bên kia còn có mấy quái vật vừa giống người lại không giống người đang cúi đầu gặm thịt người máu chảy đầm đìa, trong lúc này cũng có mấy chiếc xe chạy qua, nhưng không dừng xe, tài xế giống như nổi điên rồi thật nhanh cán lên thi thể cùng những quái vật không giống người để đi qua, vòng qua vòng lại vài lần, cuối cùng chạy mất.

Đường Nhược cảm thấy bây giờ mình xuất hiện ảo giác rồi, nếu không tại sao có nhiều người chết ở bên ngoài khách sạn như vậy lại không ai quản. Vội vàng dụi dụi hai mắt, bấm bắp đùi, mở to mắt nhìn lại, dưới lầu là cảnh tượng đó.

Chẳng qua là nhìn thêm một chỗ, chẳng qua là nhìn sang phía kia, Đường Nhược liền ói. Ngay cả chạy về phòng vệ sinh cũng không kịp!

Hiện tại bên ngoài chính là Địa Ngục nhân gian, đang trình diễn màn quái vật ăn thịt người, người giết quái vật!

Thật là đáng sợ, thì ra cái thế giới này kinh khủng như vậy!

Từ phòng thay quần áo ra ngoài, Bạch Thất cầm lấy quần áo tắm rửa, nhìn thấy bộ dáng Đường Nhược như vậy, cũng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, sau đó liền tiến vào phòng vệ sinh.

Anh đã có ba năm không có thoải mái tắm rửa rồi, hôm nay nhất định phải sướng khoái tắm nước nóng cho sướng.

Sau tận thế không lâu, kiểm tra đo lường nguồn nước mới biết là nhiễm virus bệnh và phóng xạ, không thể sử dụng, tất cả nước đều phải trải qua xử lý đặc biệt mới có thể sử dụng. Sau đó, tắm đối với con người ở tận thế mà nói, thật sự là cuộc sống hưởng thụ xa xỉ, ở tận thế chỉ có nhân tài và tầng lớp trên mới có tư cách hưởng thụ.

Thời điểm Đường Nhược ói đến không còn sức, Bạch Thất mới từ tolet đi ra, bước đến phía ngoài đã là áo trắng quần xanh, nhân khuông nhân dạng (ý chỉ bộ dáng của người thành công). Anh nhìn Đường Nhược một cái, lại nhớ tới bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng thay quần áo. Khi hắn thong dong bình tĩnh nuốt vào bánh ngọt mang từ trên bàn tiệc đính hôn của bọn họ vào phòng, lúc này Đường Nhược mới kịp phản ứng liền nhào tới trước mặt anh: “Đại ca! ( tôi thật không nhớ được tên anh ta là cái gì. ) phía ngoài, có quái vật giống người đang ăn thịt người. . . . . .”

Bạch Thất nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiếp tục nuốt bánh ngọt.

Đường Nhược: “. . . . . .”

Tại sao anh còn nuốt trôi, anh không nhìn thấy tôi đã ói đến nước chua hay sao?

Ánh mắt Đường Nhược lấp lánh, há to mồm nhìn hắn.

Bạch Thất rốt cục bị nhìn đến không nhịn được, liền dùng tay lấy một miếng bỏ vào dĩa ăn đưa qua: “Muốn ăn thì tự mình cầm dĩa ăn.”

Đường Nhược: “. . . . . .”

Tôi rõ ràng không phải muốn cái này.

Ói thì ói, Đường Nhược vẫn ngoan ngoãn nhận lấy dĩa ăn.

Phía ngoài quái vật đang ăn thịt người, ta ở khách sạn ăn bánh ngọt.

Cảm giác thật không khỏe a. /(ㄒoㄒ)/~~

Đường Nhược hít hít cái mũi, yên lặng an ủi mình. Từ phản ứng bình tĩnh của người đàn ông trước mắt này, cô đoán cái thế giới này vốn không khoa học thế đấy, mình ngàn vạn lần không thể tỏ ra phản ứng quá ngu si quá dế nhũi để cho anh nhìn ra mình là giả.

Cô ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn ăn xong hai cái bánh ngọt, chờ Bạch Thất ra lệnh.

Không có biện pháp, thế giới này quá không khoa học, lại không có người cho cô một bản thuyết minh, hay nội dung giới thiệu vắn tắt …, vẫn nên ôm chân to trước đã.

Mới ngồi một lát, thì một trận buồn nôn lại tuôn ra, Đường Nhược chạy đến phòng vệ sinh lại ói một lần nữa.

Ói xong rồi, một lần nữa ngơ ngác ngồi đối diện người đàn ông trước mặt, từ từ tiêu hóa, tiếp nhận sự thật mình đã xuyên qua thế giới thần quái.

Đối với loại bánh ngọt mà ở tận thế đã trở thành xa xỉ phẩm trong xa xỉ phẩm, tất nhiên Bạch Thất không thể nào ăn không vô, cho nên cái bánh ngọt hai mươi mấy tấc đã bị Bạch Thất ăn hết sạch.

Đường Nhược: “. . . . . .”

Một người có thể lấy tốc độ nhanh như vậy giải quyết cái bánh ngọt to bằng chậu nước rửa mặt, quả nhiên là thế giới không khoa học.

Sau khi Bạch Thất ăn xong, lật xem ví tiền của mình, phát hiện thẻ và giấy căn cước đều ở đây, nhét vào một bên balo, sau đó nhìn chung quanh chuẩn bị cầm vật thuận tay để làm vũ khí.

Sau tận thế tiền đã không thể mua được bất kỳ vật gì. Mặc dù bắt đầu tận thế không lâu, quốc gia đã thành lập một trụ sở có quy mô lớn ở thủ đô, cũng có mở ra cửa sổ dùng tiền đã lưu thông lúc chưa tận thế để đổi lại vật chất, nhưng mà đồ đổi lại quả thực ít đến đáng thương.

Mà đổi như vậy có thời gian xếp hàng chờ đến lượt, còn không bằng đi ra ngoài làm nhưng công việc trụ sở phân công còn có lợi hơn.

Có điều bây giờ mới bắt đầu tận thế, Bạch Thất cũng không biết trật tự của thế giới này còn ở đó hay không, trước cầm lấy những thứ này đã, chờ xác định xong rồi dùng hay vứt đi cũng không muộn.

Thật ra thì thẻ căn cước ở tận thế cũng không có tác dụng gì, chẳng qua sau tận thế, thủ đô dựng lên một ngọn trụ sở lớn, mà địa chỉ chọn xây chính là khu quy hoạch mới xây ở thủ đô tận thế trước.

Sau tận thế, thường thường sẽ xảy ra một loại tình huống là: người đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trải qua kinh nghiệm trăm cay nghìn đắng thật vất vả mới về đến nhà, lại phát hiện, nhà đã bị người ta chiếm, còn có thể có thêm loại chuyện liên hoàn là vật chất bị người ta cướp, vợ cũng cướp, con thì bị bán. . . . . .

Nếu muốn có cuộc sống bảo đảm ở trụ sở, phương pháp tốt nhất chính là phải tìm được nhà có hệ số an toàn cao nhất.

Mà đúng lúc ở vùng quy hoạch Đái Hoa Viên mới xây này Bạch Thất có một nóc biệt thự ba tầng.

Là biệt thự kiểu mới được đề nghị về tính an toàn, tính thư thích, đầy đủ hết tất cả chức năng, nơi này đều thống nhất dùng dấu vân tay để mở khóa, cửa kính chống đạn, các loại khóa mật mã an toàn chống trộm.

Kiếp trước tất nhiên anh không có cái biệt thự này, bởi vì đi qua bên đó muộn, nên khóa vân tay đã bị phá hỏng, biệt thự đã bị người ta chiếm, thứ nhất là mình không cầm ra được chứng cớ để chứng minh căn nhà này trước lúc tận thế là của mình, thứ hai trên đầu cũng không có đầy đủ vật chất để trả phí dụng, cho nên kiếp trước, trong trụ sở an toàn Bạch Thất vẫn sống ở khu bình dân. Có đôi khi đi ra ngoài rồi trở lại sẽ xảy ra chuyện mới vừa rồi, nhà cửa bị chiếm, đồ đạc bị cướp. . . . . .

Đối với trụ sở an toàn mà nói, khu biệt thự dĩ nhiên là khu nhà giàu, cũng có bảo đảm hơn, ít nhất sau khi có thể cung cấp đầy đủ chứng minh đây là nhà mà anh đã mua trước khi tận thế, anh chỉ cần nộp một ít ‘ phí dụng ’ nhất định quân đội sẽ bảo đảm an toàn cho nhà và tài sản riêng của anh.

Nếu đã lập lại một lần, Bạch Thất tất nhiên sẽ không ngây ngốc mà đem nhà của mình tặng cho người khác.

Cả đời này, anh không chuẩn bị trì hoãn để đi nơi khác mà trực tiếp trước chạy trụ sở an toàn mà tương lai thủ đô muốn xây dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.