Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 666: Chương 666: Có lẽ lát nữa sẽ tỉnh




“Tĩnh Đường, con gái của anh sao rồi, Tiểu Vũ Điểm sao rồi? Anh muốn đi gặp con, anh nhất định phải nhìn thấy con bé.” Sở Luật cũng không để ý thân thể của mình, hiện tại anh chỉ lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm.

Đỗ Tĩnh Đường ấn Sở Luật ở trên giường bệnh, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh: “Anh họ, anh yên tâm, bé đáng yêu không sao rồi, bé đã qua giai đoạn nguy hiểm.”

“Thật sao?” Sở Luật vừa nghe con gái không sao, thân thể căng chặt mới thả lỏng.

Sau đó anh lại đột nhiên đứng lên: “Anh muốn gặp con.”

Lời Đỗ Tĩnh Đường nói cũng không khiến anh yên tâm, anh muốn chính mắt nhìn thấy con gái không sao mới có thể thực sự yên tâm.

Đỗ Tĩnh Đường cũng đứng lên theo, anh lắc đầu với Sở Luật, rồi sau đó gian nan nói: “Anh họ, anh bây giờ không gặp được con bé.”

“Vì sao?” Sở Luật nguy hiểm nheo hai mắt lại, bé không phải không có chuyện sao? Vì sao anh lại không thể gặp, những lời này của Đỗ Tĩnh Đường là có ý gì, chẳng lẽ không có việc gì là để lừa anh?

“Bé đáng yêu hiện tại không ở bệnh viện này.” Đỗ Tĩnh Đường thở dài một hơi, đương nhiên anh thật sự không có lừa Sở Luật: “Bé vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm đã được Cao Dật chuyển viện, bởi vì Cao Dật là bác sĩ, cho nên anh ta muốn tự mình chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.”

Mà anh họ à, anh đã hôn mê ba ngày ba đêm, trong ba ngày này thật sự đã phát sinh rất nhiều sự tình, ví như có một tin tức kia, anh không biết bây giờ có nên nói cho anh ấy nghe hay không, thôi quên đi, anh hít sâu một hơi, chờ khi anh ấy biết thì sẽ tự biết.

“Vậy cũng tốt, có anh ta ở đó anh có thể yên tâm rồi.” Sở Luật vô lực ngồi xuống, mặc dù trong lòng anh vô cùng khó chịu, buồn rầu bị người ta đánh một gậy như vậy, có điều anh lại thật sự yên tâm, có anh ta, người đàn ông kia ở đó, anh ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ Điểm.

Cho dù không có người bố này ở đó con gái anh cũng có thể sống tốt.

Như vậy thì tốt rồi, thật sự rất tốt.

Anh nằm trên giường bệnh, đôi tay vẫn luôn nắm chặt không một giây thả lỏng. Đỗ Tĩnh Đường đứng ở bên cạnh anh, mà nhìn Sở Luật không có chút nào tức giận như vậy, cũng vô cùng khổ sở, lúc trước không nên có trả thù, lúc trước cũng không nên đem chính mình tính kế vào hôn nhân, cho đến hiện tại lại không cách nào buông tay, rồi lại không thể không buông bỏ đoạn tình cảm này.

Con người trước Sở Luật hô mưa gọi gió, phong cảnh vô hạn*, mà người sau, anh ấy thật ra mới chân chính là một kẻ cô đơn.

*Maru: cái này có lẽ là “vô cùng nở mày nở mặt” đi!

***

Trong một bệnh viện khác. Cao Dật bỏ ống nghe trên cổ xuống, sau đó đứng lên điều chỉnh từng chút tốc độ, anh cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm trên giường bệnh, bé đây là lần thứ hai, đứa nhỏ này suýt nữa đã chẳng thể chạy nhảy được nữa.

Đứa nhỏ đáng thương, con rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa?

Anh vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán Tiểu Vũ Điểm, trên cái trán của bé còn đang quấn một vòng băng vải, ấn đường Cao Dật gắt gao nhăn chặt, đã ba ngày, bé đã ba ngày chưa tỉnh lại.

Mà nơi bé bị thương không ở đâu khác mà lại là đầu, là đầu, anh không biết có để lại di chứng lớn nào hay không, chỉ có khi bé tỉnh lại mới biết.

Anh buông lỏng tay ra sau đó từ bên cạnh cầm lấy chăn lông đắp ở trên người Hạ NhượcTâm. Hạ Nhược Tâm vẫn luôn nắm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, gần như ba ngày ba đêm đều như thế.

Trên người đột nhiên truyền tới ấm áp làm hàng mi dài của Hạ Nhược Tâm khẽ run, cô mở hai mắt mang theo chút mỏi mệt, dừng ở trên người Tiểu Vũ Điểm vẫn chưa tỉnh lại.

“Nhược Tâm, anh đưa em đi ăn vài thứ được không? Em đã một ngày chưa ăn gì.” Cao Dật ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tiều tụy hơn cả Tiểu Vũ Điểm của cô.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Em không đói bụng, cũng không muốn ăn.” Tiểu Vũ Điểm hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, mà cô căn bản cũng không ăn được bất cứ cái gì, tuy rằng Cao Dật luôn nói Tiểu Vũ Điểm không sao, bé chỉ đang mệt, cho đến khi bé tỉnh thì sẽ tự nhiên tỉnh lại.

Chỉ là cô vẫn không thể yên tâm, trừ phi thật sự xác nhận Tiểu Vũ Điểm sẽ không sao, nếu không cô thật sự vẫn căng thẳng và bất an như này.

Cao Dật than một tiếng, lại nói.

“Nhược Tâm, đi thôi, em không đói bụng nhưng bụng anh đã đói, em biết anh không thể đói, cho dù chỉ là em ăn cùng anh một ít được không?” Tay anh đặt phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm, cô nhất định phải ăn cái gì mới được, không ăn gì mà còn căng thẳng như vậy, thân thể tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu lại nắm tay nhỏ của con gái, mà nhìn quầng thâmnhàn nhạt dưới mắt Cao Dật chứng tỏ anh thật sự nóikhông sai, cô nhẹ nhàng gật đầu, xác thật gần đây cô chỉ nghĩ cho bản thân và Tiểu Vũ Điểm lại không nghĩ đến anh, anh cũng rất mệt, một bên phải chăm sóc Tiểu Vũ Điểm, một bên còn phải chăm sóc cô, trong bệnh viện còn không ít việc đang chờ anh.

Cao Dật rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm: “Như vậy là được rồi, chúng ta trước tiên đi ăn một chút, có lẽ chờ lúc chúng ta trở về Tiểu Vũ Điểm đáng yêu của chúng ta sẽ tỉnh lại.” Anh nhẹ nhàng cầm tay Hạ Nhược Tâm, tươi cười trên mặt vô cùng ấm áp.

Hạ Nhược Tâm lại lần nữa gật đầu một cái, mà cô thật ra cũng không nỡ để con gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh: “Tiểu Vũ Điểm, chờ mẹ về, lát nữa mẹ sẽ về với con.”

“Yên tâm, anh sẽ cho người chiếu cố nơi này.” Cao Dật đưa Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nơi này toàn bộ bác sĩ còn có y tá đều quen biết Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa đều rất thích Tiểu Vũ Điểm, thật ra không cần hai người họ nói, bọn họ lúc nào cũng sẽ tới nhìn Tiểu Vũ Điểm.

Mà khi cửa được đóng, lại không ai biết, lông mi đứa nhỏ trên giường bệnh chớp động một chút, tay bé đặt bên cạnh người khẽ nắm.

Cửa lại lần nữa được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi vào, sắc mặt của anh còn lộ ra tình trạng trắng bệch, đối với Sở Luật mà nói anh bị bệnh nặng duy nhất một lần cũng chính là lúc này, mà anh cuối cùng cũng đã hiểu cái gì là cảm giác bị bệnh, thì ra so với tưởng tượng của anh còn đau khổ hơn nhiều. Anh cũng không phải người sắt mà chỉ là một người đàn ông bình thường, một người có máu có thịt, sẽ bị bệnh, cũng sẽ đau đớn như một người bình thường.

Anh cẩn thận ngồi ở bên cạnh giường bệnh Tiểu Vũ Điểm, ngón tay đặt trên không trung thật lâu không có động tác nào khác, anh không dám chạm vào con gái trên giường bệnh, thoạt nhìn con thật sự rất không tốt, anh có thể chạm vào con không? Thật sự có thể chứ?

Có thể làm đau con hay không? Có thể động đến vết thương của con không?

Anh cẩn thận buông lỏng tay ra chỉ chậm rãi vỗ về khuôn mặt nhỏ non nớt mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, là ấm áp, thật sự có độ ấm, thời khắc này anh mới tin tưởng nhất rằng anh không có mất đi con gái, không mất đi con gái mà bản thân anh thật vất vả mới tìm về được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.