Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 5: Chương 5: Thiên nhai




Lục Lẫm ngồi xổm xuống, đặt bàn tay lên bả vai Mễ Nặc, trấn an cảm xúc thất thố của bé: “Bạn nhỏ đừng sợ, chú sẽ bảo vệ con.”

Trong lúc Lục Lẫm trấn an đứa bé, Khương Nghiên nhìn thấy trong mắt anh có một tia dịu dàng hiếm gặp.

Đứng bên cạnh Lục Lẫm là một nữ cảnh sát, cô ấy mềm mỏng hỏi: “Bạn nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy, ba mẹ của cháu đâu?”

Mễ Nặc vươn đầu ngón tay trắng nõn mềm mại ra, chọc vào huy chương trên đầu vai Lục Lẫm, bé nhận ra nó, huy chương khảm năm ngôi sao.

Đây là huy chương của bố.

“Bố ơi.” Ánh mắt của bé dán chặt lên tấm huy chương, mang theo tình cảm lưu luyến thắm thiết.

Nữ cảnh sát có chút không vui: “Bạn nhỏ, chú ấy là chú cảnh sát, không phải là bố của cháu, ba mẹ của cháu đâu? Sao lại để cháu chạy linh tinh thế này?”

“Bố ơi!” Mễ Nặc bướng bỉnh nhắc lại, khi nữ cảnh sát đi đến dắt bé, bé dùng sức hất tay cô ấy ra, sau đó tự nhiên nắm lấy bàn tay ấm áp của Lục Lẫm.

“Thằng bé là con của tôi.” Khương Nghiên vội vã chạy tới.

Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn cô, đần người.

Mễ Nặc vươn tay ôm lấy Khương Nghiên, hô lên: “Mẹ.”

Nữ cảnh sát chau mày: “Sao cô không trông chừng đứa trẻ vậy? Chạy linh tinh trên đường cái, rất nguy hiểm!”

Khương Nghiên che chở Mễ Nặc trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của bé, trấn an bé: “Không có người xấu tổn thương Mễ Nặc đâu, ở đây rất an toàn.”

“Bố.” Mễ Nặc chỉ vào huy chương trên đầu vai Lục Lẫm, vội vàng nói với Khương Nghiên: “Bố!”

Cơ hội Mễ Nặc gặp mặt bố, không có nhiều, ấn tượng khắc sâu nhất, chính là tấm huy chương năm sao.

Khương Nghiên thấp giọng nói với Lục Lẫm: “Xin lỗi, bé nhận nhầm người, bố của thằng bé cũng là cảnh sát.”

Con ngươi Lục Lẫm ảm đạm.

“Con của cô à?”

“Ừ, nó tên là Mễ Nặc.”

Lục Lẫm mấp máy đôi môi mỏng, trầm mặc một hồi, khó khăn nặn ra ba chữ: “Rất đáng yêu.”

Ngay cả nữ cảnh sát bên cạnh cũng nghe ra lời nói của anh vô cùng miễn cưỡng, nào có người nào dùng khuôn mặt cứng đờ như muốn giết người, khen đứa bé nhà người ta đáng yêu bao giờ.

Nữ cảnh sát nói với Khương Nghiên: “Cô có muốn cùng chúng tôi về cục một chuyến, nói mọi chuyện cho rõ ràng không.”

Lại chưa từng nghĩ Khương Nghiên một mực từ chối.

“Tôi sẽ đón con về, tâm trạng trẻ con không ổn định, không nên đến cục cảnh sát.”

Nữ cảnh sát chần chừ một chút, kiên trì nói: “Nhưng đứa bé nhìn qua rất sợ hãi, cô thật sự là mẹ của cháu à?”

Cô ấy đánh giá Khương Nghiên, ánh mắt mang theo một tia dò xét không thân thiện.

Trông cô còn trẻ như vậy, không giống người đã làm mẹ.

Lúc này, Mễ Lặc kéo ống tay áo Khương Nghiên: “Mẹ ơi, về nhà thôi.”

Khương Nghiên thu lại nụ cười, nói với nữ cảnh sát kia: “Con của tôi muốn về nhà rồi.”

Nữ cảnh sát vẫn kiên trì như cũ: “Tốt nhất là cô nên về cục một chuyến, điều tra rõ ràng.”

Khương Nghiên cười cười: “Cảnh sát Lục của các cô biết tôi, có thể cam đoan giúp tôi.”

Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn về phía Lục Lẫm: “Đội trưởng Lục, anh biết cô ấy à?”

Khương Nghiên chờ đợi nhìn về phía Lục Lẫm, quả nhiên không ngoài dự đoán, Lục Lẫm một mực từ chối: “Ai biết người xấu này...”

“Bố ơi.”

Mễ Nặc lôi kéo bàn tay Lục Lẫm: “Về nhà thôi.”

Lời của Lục Lẫm mắc kẹt lại cổ họng.

“Biết, cô ấy là...” Anh dừng một hồi lâu, lại nhìn Mễ Nặc một chút, khuôn mặt bé con đầy mong đợi, không trâu bắt chó đi cày (1).

Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận: “... Mẹ của con tôi.”

Nữ cảnh sát che miệng kinh ngạc hô một tiếng, còn chưa kịp xâu chuỗi lời nói của Lục Lẫm, khóe miệng Khương Nghiên khẽ nhếch lên, nói: “Nặc Nặc, nói tạm biệt với bố nào.”

“Bố, tạm biệt.”

----------

Đoàn Nam đưa súng đồ chơi cho Mễ Nặc, Mễ Nặc lại nghĩ anh thành ác ma cầm súng, cho là anh muốn giết bé, vì vậy bản năng của cơ thể sinh ra phản ứng mãnh liệt, theo bản năng mà muốn tránh né, bảo vệ mình an toàn, sau chiến tranh có rất nhiều binh lính đều mắc phải sang chấn tâm lý sau chiến tranh như vậy.

Trên đường trở về, Khương Nghiên giải thích cho Đoàn Nam nguyên nhân Mễ Nặc tự dưng nóng nảy.

Đoàn Nam rất hứng thú hỏi: “Trên đường tùy tiện bắt được một người đàn ông, đã gọi bố, còn bắt được chuẩn như vậy, đây cũng là sang chấn tâm lý sau chiến tranh kích thích phản ứng sao?”

Khương Nghiên lại nói: “Mễ Nặc có bố là cảnh sát bảo an, năm xưa chết trận, tất cả ấn tượng về bố đối với thằng bé, chỉ còn một ít tình cảm sâu nặng và bộ cảnh phục màu đen. Đồng phục vừa rồi của Lục Lẫm với đồng phục của bố thằng bé, rất giống.”

Đoàn Nam trầm mặc lắng nghe, qua kính chiếu hậu nhìn về phía Mễ Nặc, bé trai đang yên bình ngủ say trong ngực Khương Nghiên, mi tâm nhíu chặt, dường như cảnh trong mơ vô cùng bất ổn.

Đoàn Nam bảo tài xế dừng lại trước một cửa hàng đồ chơi, anh đi vào.

Mấy phút sau, Đoàn Nam từ cửa hàng đồ chơi đi ra, trong tay ôm một bộ mô hình siêu nhân màu xanh đậm.

Mễ Nặc rụt lại vào trong ngực Khương Nghiên, khuôn mặt lộ ra vẻ tò mò không hiểu.

Đoàn Nam quơ quơ siêu nhân, mỉm cười nói với Mễ Nặc: “Sau này có việc gì không làm được siêu nhân sẽ bảo vệ Mễ Nặc, người xấu cũng không thể đến gần Mễ Nặc.”

Mễ Nặc bán tín bán nghi, dường như cũng không tin Đoàn Nam lắm, nhưng mô hình siêu nhân trong tay anh, hấp dẫn bé sâu sắc.

Đoàn Nam trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi đã dọa đến con.”

Mễ Nặc dưới sự khích lệ của Khương Nghiên, cuối cùng cũng nhận lấy mô hình siêu nhân, bé lặng lẽ nói với Khương Nghiên mấy câu.

Đoàn Nam gấp gáp hỏi: “Bé nói gì thế?”

Khương Nghiên mỉm cười nói: “Mễ Nặc nói, cám ơn ba.”

Đoàn Nam mặt mày sung sướng, tâm tình cũng không tệ lắm, hạnh phúc hơn cả ký được hợp đồng hai tỷ.

Khương Nghiên mang đứa bé về nhà, tắm nước nóng cho bé, sau đó sắp xếp chỗ ngủ cho Mễ Nặc.

Đoàn Nam hỏi Khương Nghiên: “Tiếp theo có tính toán gì không?”

Khương Nghiên nằm trên ghế sa lon, đắp trên mắt hai miếng dưa chuột, miễn cưỡng nói: “Báo cáo công việc, tìm một người bố trên hình thức cho Mễ Nặc.”

Đoàn Nam như một con chó lông vàng sáp lại gần: “Ở đây có một chú chó vàng độc thân, em cân nhắc thử xem.”

Mũi chân trắng nõn của Khương Nghiên để lên hông anh, nói: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.”

Đoàn Nam nản lòng ngồi xuống lần nữa: “Không phải em còn muốn tên cảnh sát bé bỏng kia đấy chứ!”

Khương Nghiên mở mắt, con ngươi chứa ánh nước lưu chuyển, một lúc sau, cô lẩm bẩm nói: “Một lời nhiệt huyết, vứt bỏ nhà vứt bỏ tổ quốc, ba năm rồi, máu rơi cũng tương đối, da mặt cũng dày lên rồi.”

Đoàn Nam lấy một quả cam trên bàn: “Anh đánh cuộc Lục Lẫm sẽ không tha thứ cho em.”

----------

Sau khi trở về, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, năng lực làm việc của Khương Nghiên rất mạnh, về cơ quan tin tức, giống như cá gặp nước nhanh chóng thích ứng chức vị của mình.

Nhưng nghề phóng viên này, bận rộn lên thì sẽ không có giới hạn, nên anh mời một người bảo mẫu chăm sóc bên người Mễ Nặc hai mươi bốn giờ, vì Mễ Nặc tương đối đặc biệt, nên yêu cầu đối với bảo mẫu cũng có thể tương đối cao, nhưng mà cũng may, chỉ cần bỏ tiền ra, mọi chuyện đều dễ nói.

Đêm hôm đó, Khương Nghiên cùng mấy người bạn đến quán bar, uống đến tối tăm mặt mũi.

Khương Nghiên quý trọng thời gian còn sống, lúc vui đùa, thỏa sức sung sướng. Bình thường ở công ty, từng cái từng cái sự kiện thông tin, mặt tốt mặt xấu, ép người không thở nổi, cô cần tiêu khiển, buông thả.

Khắp quán bar, ánh sáng quay cuồng, cô sa vào góc tối nhất của ghế sa lon, lông mi dài che giấu nửa con ngươi màu nâu.

Đường Tầm ngồi trong khu tam giác, tay cầm cái micro, theo giai điệu động lòng người, cơ thể lắc lư, chất giọng từ tính nhẹ nhàng hát một khúc dân quốc có lời lẽ cổ xưa.

“Năm nay cô đã hai mươi tám, hát tìm lang quân

Máy hát cổ xưa xoay tròn nữ nhi tình trường

Hey, cách xa tuổi trẻ năm xưa.” (2)

Bài hát kết thúc, Khương Nghiên lau lớp trang điểm lem trên khóe mắt, cô vỗ tay.

“Hát thật là hay.”

Đường Tầm để micro xuống, tay cầm một điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh Khương Nghiên, thuận tay đưa cho cô một điếu.

Khương Nghiên không nhận.

“Cai rồi.”

Đường Tầm cười dài: “Cai thuốc á, hiếm đấy.”

Khương Nghiên nói: “Tiếc mạng thôi.”

Đường Tầm dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, nói: “Lúc còn học đại học, trường tớ cách học viện cảnh sát bên cạnh đúng một bức tường, mỗi tối tên cảnh sát nhỏ bé lại trèo tường đến tìm cậu, có một lần còn bị tớ bắt gặp, hai người các cậu hôn đắm đuối trong ngõ nhỏ gần cổng sau của trường.”

Khương Nghiên che giấu cảm xúc trong mắt, nhấc ly rượu vàng sóng sánh lên: “Vậy à, tớ cũng không nhớ lắm.”

“Tớ đây giúp cậu nhớ lại.” Đường Tầm nói tiếp: “Cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy cảnh sát Lục có thể mất hồn thành cái dạng này, hai người hút chung một điếu thuốc, hôn môi, ngậm gió phun sương mẹ nó như muốn mọc cánh thành tiên vậy.”

“Hồi đó ở cảnh viện, còn có Giang Truyền Đại, rất nhiều nữ sinh vì anh ta mà say đắm!” Đường Tầm nói tiếp: “Cảnh viện chính trực kiên cường như cây lớn, lại để người vịn cành hái hoa.”

Trên mặt Khương Nghiên không rõ cảm xúc, chỉ là ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, những ký ức đã được cất đi lại ùn ùn kéo đến.

Đó là một buổi chiều giữa mùa hạ, không khí nóng ẩm.

Lục Lẫm chạy xung quanh sân vận động, Khương Nghiên đi theo đằng sau anh, kiên nhẫn, một vòng lại một vòng, cuối cùng cũng đợi đến khi Lục Lẫm dừng bước, quay đầu lại.

Tính anh vốn hướng nội, người không quen sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện, Khương Nghiên chần chừ một lát, đi về phía anh.

“Em tên là Khương Nghiên, Khương trong Khương Tử Nha (3), Nghiên trong tẫn thái cực nghiên (4).” Giọng nói của cô mang theo chút run rẩy cùng tiếng thở dốc nho nhỏ.

Lục Lẫm trầm lặng, chỉ nói một câu: “À.”

Có chút khó hiểu, anh tiếp tục chạy bộ, nhiều lần qua chỗ ngoặt, không rõ là vô tình hay cố ý anh lại quay đầu liếc về phía cô.

Đến khi cô chạy đến mức muốn ói, Lục Lẫm dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Khương Tử Nha, cô có chuyện gì không?”

“Không phải, không phải là Khương Tử Nha...” Khương Nghiên liên tục xua tay: “Khương Nghiên, Nghiên trong tẫn thái cực nghiên.”

“Khương Nghiên.”

Giữa răng và môi anh thốt ra tên của cô, Khương Nghiên cảm giác mình sắp bay đi mất rồi.

Giọng nói của anh thật là dịu dàng, thật gợi cảm.

“Em chỉ là... Chỉ là muốn đưa cho anh một thứ.” Mặt Khương Nghiên đỏ ửng như thiêu đốt, lấy trong cặp sách một chai Mirinda đưa cho anh.

Lục Lẫm nhìn chai Mirinda kia, trong con ngươi hiện lên một tia nghi ngờ.

Anh hơi hơi do dự, cuối cùng vẫn phải nhận lấy, vắn mở nắp chai uống một ngụm, lúc rời đi, sắc mặt có chút ửng hồng.

Lúc đó Lục Lẫm, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng theo Khương Nghiên quan sát, anh chưa từng nhận nước của bất kỳ nữ sinh nào đưa đến.

Nhưng anh lại nhận của cô.

“Vậy miệng cảnh sát Lục, ăn ngon không?” Đường Tầm cắt đứt suy nghĩ của Khương Nghiên.

Khương Nghiên liếm liếm bờ môi trơn bóng.

Son môi, vị có chút chát.

Cảm giác hôn Lục Lẫm, tựa như nghe một khúc nhạc nhẹ giữa đêm hè, chậm rãi đi vào giấc ngủ. Mà cảm giác cùng anh ân ái, lại giống như đang say mê nhẹ nhàng tắm táp dưới nước nóng.

Người đàn ông này, có một loại quyến rũ làm cho người ta không tự kiềm chế được mà chìm đắm vào.

Nhìn cả phòng toàn cốc chén hỗn loạn trên bàn, Khương Nghiên chợt thấy mệt mỏi, có chút muốn về nhà.

Cô lái xe đến đây, uống rượu xong tính toán tìm người lái giúp. Danh bạ trong điện thoại di động cũng không nhiều, có hai số điện thoại có thể nhờ được, Khương Nghiên tùy ý vuốt vuốt đi ra ngoài.

Lúc đó, Lục Lẫm đang trực ca đêm, ánh trăng non yên lặng treo trên khung cửa sổ, trên bàn trước mặt để một xấp hồ sơ vụ án dày.

Điện thoại đột ngột rung lên, màn hình hiện hai chữ, Nghiên Nhi.

Trái tim vốn đang yên ổn không khỏi đập nhanh.

Một tay Lục Lẫm nghịch nắp bút, tiếp tục đọc hồ sơ vụ án, không thèm để ý.

Di động vẫn rung lên.

Tiểu Uông ở bàn đối diện nhìn anh vài cái, cuối cùng không nhịn được, nhắc nhở: “Đội trưởng Lục...”

“Câm miệng.”

Tiểu Uông lập tức lặng thinh.

Điện thoại vẫn rung như cũ không chịu buông tha, không chịu để người khác yên lòng.

Tay đang nghịch nắp bút của Lục Lẫm cuối cùng cũng dừng lại, anh nhận điện thoại, nhưng không mở miệng.

Im lặng lắng nghe.

Cách ống nghe, giọng nữ khàn khàn truyền đến: “Phường Lan Quế, đến đón tôi.”

Sáu chữ đơn giản, kết hợp với giai điệu truyền đến từ bên trong quán bar 《 Thiên nhai ca nữ 》:

“Gia Sơn a Bắc Vọng

Nước mắt a nước mắt ướt tà áo

Tiểu muội muội nhớ lang quân đến tận bây giờ

Lang a bạn cùng chung hoạn nạn ân ái sâu đậm...” (5)

Lục Lẫm không trả lời, trầm mặt cúp điện thoại.

Tiểu Uông liếc anh một cái, nói: “Đã tan việc rồi ạ.”

“Còn nửa giờ nữa.” Lục Lẫm ngồi xuống, tiếp tục xem hồ sơ vụ án trong tay.

Tim của anh vẫn đang loạn nhịp, dòng chữ trên hồ sơ vụ án trở nên mơ hồ, đầu ngón tay thon dài khi có khi không gõ lên cạnh bàn.

“Gần đây bên khu vực Phúc Lộ xảy ra hai vụ án cưỡng hiếp.” Tiểu Uông nhìn tờ báo, thờ ơ nói: “Kẻ bị tình nghi một đã sa lưới, một đang lẩn trốn.”

Lục Lẫm im lặng không lên tiếng, đêm, yên tĩnh như vậy.

Rốt cuộc, một phút sau, Lục Lẫm ra khỏi cửa, đi đến hành lang bên trái.

“Tôi đến phòng rửa tay.”

Lục Lẫm vội vã đi ra khỏi phòng trực, Tiểu Uông đầu cũng không ngẩng, nhìn báo, lẩm bẩm nói: “Phòng rửa tay ở bên phải, phòng thay quần áo ở bên trái.”

Hết chương 5

(1): “Không trâu bắt chó đi cày” là một câu thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng làm.

(2): Đây là bài “Bài hát người con gái Tianya” thuộc thể loại nhạc cổ Trung Quốc, rất kén người hát và người nghe. Bài này có thể tìm với tên gốc là “天涯歌女”

(3): Khương Tử Nha (: 姜子牙), tên thật là Khương Thượng (姜尚), Tử Nha, lại có tự Thượng Phụ (尚父) (Thượng Phụ có thể là tích khi Văn Vương qua đời phó thác Võ Vương cho Tử Nha. Võ Vương tôn kính gọi ông là Thượng Phụ), là khai quốc công thần thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập tồn tại từ thời đến thời trong. Do là vị quân chủ đầu tiên của nước Tề, nên thông thường còn được gọi là Tề Thái Công (齊太公), còn gọi là Khương Thái Công (姜太公), Thái Công Vọng (太公望) hay Lã Vọng (呂望). Nguồn từ Wikipedia, muốn biết thêm thông tin chi tiết có thể vào Wikipedia.

(4): “Tẫn thái cực nghiên” là phiên âm Hán Việt của cụm từ “尽态极妍” nghĩa là hình dáng và nhan sắc đẹp đến cực điểm. Nguồn từ Baidu.

(5): Đây là bài “Thiên nhai ca nữ” có từ thập niên 80-90 của Trung Quốc, rất nổi tiếng. Bài này có thể tìm với tên gốc là “天涯歌女“. Thiên nhai ở đây chính là tên của chương.

Lời editor: 2 bài hát ở chương này vì khá cũ nên tớ không tìm thấy ở các trang nhạc của mà phải tìm trên Baidu, cũng chưa có lời dịch nên tớ phải dịch theo ý hiểu của mình. Nếu có sai sót ở đâu mong mọi người chỉ giúp tớ với ạ ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.