Tàn Bào

Chương 288: Q.4 - Chương 288: Quả trứng khổng lồ




Ba người đang ở trong một hồ nước hình tròn, đông rộng tây hẹp, dài tới năm dặm, trong hồ nước nổi một con thuyền màu đen, dài hơn mười thước, mặt nước ở trên mạn thuyền cao sáu xích, thuyền rộng năm thước, thuyền hình dài nhỏ, không cột buồm, không buồm.

Trong động đá vôi, nước có tính hủ thực chậm với nham thạch, nên phía trên mặt nước xuất hiện những bệ đá, ba người theo bệ đá đi lên.

"Cẩn thận." Vừa leo lên bệ đá, Tả Đăng Phong lập tức cảnh báo, vì trong vách đá hai có không ít động quật, kích thước động quật lớn nhỏ không đều, tổng cộng hơn mười cái, hang đá không sâu, có thể nhìn thấy rõ bên trong động quật có những con quái vật to tướng lông đen đang nằm sấp.

"A Di Đà Phật, diệt cỏ tận gốc." Thiết Hài lập tức muốn ra tay.

"Đại sư, khoan ra tay, hình như chúng đang ngủ." Ngọc Phất vội cản Thiết Hài.

"Ngủ mà mở to mắt?" Thiết Hài chỉ vào những con mắt quái vật đang mở to.

"Mắt của bọn chúng đã sớm thoái hóa, căn bản không nhìn thấy gì cả." Tả Đăng Phong nói, đám quái vật này hình thể giống như trâu, đầu lại có vài phần như lang, đang nằm sấp, tứ chi cuộn lại, đầu kề sát đất, xác thực như là đang ngủ, ba người tự trong nước đi lên không làm chúng tỉnh giấc.

"Chị biết loại động vật này?" Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phất.

"Không biết, nhưng trong (( Sơn Hải kinh )) có ghi một loại tương tự. . ."

"Chị nghĩ sao chúng phải ở lại đây?" Tả Đăng Phong nghe tới đó khoát tay cắt ngang lời Ngọc Phất , (( Sơn Hải kinh )) là thứ do cổ nhân không có kiến thức hư cấu ra, không thể dùng làm căn cứ tham khảo.

"Nơi này đường phải đi qua của thông đạo, chúng thủ ở đây chắc là để vồ đám rắn độc kia." Ngọc Phất nhìn quanh, quan sát địa hình.

"Có lẽ vậy." Tả Đăng Phong gật đầu, có rất nhiều loại cá có tập tính trở về nơi sinh ra, đám độc xà trong sơn cốc có khả năng cũng có tập tính này, chúng bình thường sinh sống phân tán, tới mùa giao phối sẽ tập trung lại sơn cốc, đám quái vật này chính là chờ ở đây, chờ đám độc xà đi qua, chúng lăn ra ngủ có thể là vì nơi này thực vật thiếu thốn, chúng muốn bảo tồn thể lực, chờ sang năm đám độc xà kia quay trở về.

"Hai người cứ trò chuyện, lão nạp lên cái thuyền đó nhìn xem." Thiết Hài chỉ chiếc thuyền gỗ.

"Đừng đi một mình, chờ chúng tôi cùng đi." Tả Đăng Phong khoát tay cản lại.

"Giờ làm gì?" Ngọc Phất chỉ đám quái vật trong động.

"Giết." Tả Đăng Phong đáp. Độc xà đã bị hắn và Thiết Hài giết hết, ngày này sang năm không còn có độc xà đi về, đám quái vật này không có đồ ăn, trước sau gì cũng bị chết đói.

Ngọc Phất và Thiết Hài hỗ trợ Tả Đăng Phong, giết hết đám quái vật trong động, ăn no rồi chết trong mộng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với sống sót mà dần chết đói.

Giết xong, Tả Đăng Phong dời mắt qua chiếc thuyền gỗ. Nơi này là động đá vôi dưới mặt đất, căn bản không thể xuất hiện thuyền gỗ, chiếc thuyền bập bềnh trong nước trông cực kỳ quỷ dị, nhưng Tả Đăng Phong lại nhìn thấy niềm hy vọng, vì thuyền gỗ xuất hiện chứng tỏ nơi này từng có người đi qua.

"Tôi đi xem." Tả Đăng Phong thả người lướt về hướng chiếc thuyền gỗ trong hồ.

Sợ thuyền gỗ mục, Tả Đăng Phong hạ xuống rất nhẹ, nhưng hắn nhận ra lớp gỗ ván thuyền không hề bị mục, mà vẫn còn cực kỳ chắc chắn, trên thuyền không có boong tàu, buồng nhỏ phía dưới tàu không có nước vào.

"Trống không." Tả Đăng Phong vẫy tay nói với hai người.

"Lão nạp sang bờ bên kia chờ hai người." Thiết Hài mang theo Lão Đại lướt xẹt qua thuyền gỗ, không dừng lại.

"Chị nghĩ thuyền gỗ này có từ hồi nào?" Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất vừa lướt tới, căn cứ cách kiến tạo thân tàu thì chiếc thuyền này hẳn là có trước thời Tùy, vì sau thời Tùy, thuyền gỗ lớn đều có boong tàu.

"Boong thuyền này chắc làm bằng gỗ thiết lê, gỗ thiết lê thời gian càng lâu thì màu càng đen, xem màu sắc này thì chắc đã phải qua ngàn năm lịch sử." Ngọc Phất ngồi xuống, quan sát hoa văn trên gỗ.

Tả Đăng Phong gật đầu, Ngọc Phất tuy không xác định được niên đại của thuyền gỗ nhưng nhận ra vật liệu gỗ con thuyền sử dụng. Gỗ thiết lê cực kỳ cứng rắn, chỉ có một vài nơi ở phương nam mới có, thường do hoàng gia quản lý, vì chúng quá cứng, ít bị hủ thực, là tài liệu chế tạo thuyền tốt nhất, nghe nói Trịnh Hòa từng làm tàu chiến bằng gỗ thiết lê cho đội thuyền dùng để đối chiến phương tây.

"Cậu xem đây là cái gì?" Ngọc Phất chỉ vào chỗ mép nối giữa đáy thuyền và mép thuyền.

Tả Đăng Phong cúi người xuống xem, thấy chỗ nối của thuyền có vài chỗ khác với thuyền bình thường, nó không trơn nhẵn, mà có viên gỗ trồi lên thân tàu. Có tổng cộng hai viên gỗ, trái phải mỗi bên một cái, nằm ở ngang thân thuyền, cao hơn đáy thuyền khoảng ba tấc, viên gỗ khá to, nhưng để người ngồi thì quá chật.

"Thuyền đánh cá không có vật như vậy." Tả Đăng Phong xem xét hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.

"Có phải là chỗ cho người trên thuyền vịn vào để ổn định thân không? " Ngọc Phất hỏi.

"Nếu để vịn nắm thì có vẻ quá thô, tôi nghĩ không phải để vịn, mà để giúp cho người ta đứng thẳng vững vàng. Chân trước đạp vào dưới viên gỗ, chân kia lùi trụ phía sau, như vậy người trên thuyền có thể đứng vững." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ.

"Đúng, đây là một chiến hạm cổ đại, binh lính có thể đứng trên thuyền dùng cung mâu đồng giáo tấn công quân địch." Ngọc Phất gật đầu.

"Chiến thuyền này chắc là từ phương đông xuôi dòng tới đây, mục đích là để hạ đám quái vật này, nhưng họ đã không hoàn thành nhiệm vụ." Tả Đăng Phong nói .

" Địa thế Trung Quốc là tây cao đông thấp, nước ngầm cũng hướng chảy về hướng đông, sao ở đây lại chảy ngược dòng?" Ngọc Phất đứng lên.

"Trong này không phải mạch nước ngầm, chỉ là nước của động đá vôi tạo ra, mạch nước ngầm bình thường sẽ không khô cạn, đi thôi." Tả Đăng Phong nhẹ nhàng mượn lực lao sang bờ bên kia.

Bờ bên kia có năm huyệt động liền nhau, xếp thành một hàng, Tả Đăng Phong không chút do dự chọn lối đi ngay chính giữa, vì chỉ có thông đạo này mới đủ to để thuyền gỗ thông qua.

Thập Tam và Lão Đại theo thường lệ đi trước mở đường, ba người theo sau, Tả Đăng Phong lấy bản đồ, tính toán lộ trình còn lại.

"Còn xa lắm không?" Thiết Hài hỏi.

"Không tới ba mươi dặm, chiếc chiến thuyền kia là từ nơi này xuống dưới, theo lý thuyết lộ tuyến hẳn là dễ đi." Tả Đăng Phong cất bản đồ.

Hắn suy tính không sai, thông đạo rộng rãi và bằng phẳng, trên mặt đất có rất nhiều nham thạch vôi ngưng kết thành hình hoa văn cuộn sóng, giẫm lên đi rất thuận tiện.

Trong động ít có bò sát, chỉ có một ít thì đã bị Lão Đại và Thập Tam xử lý, cái gọi là hung hiểm chỉ là tương đối, ba người đều là cao thủ, đều có thể một mình đảm đương một phía, lại có hai con địa chi mở đường, tạo thành một tổ hợp hoành hành không chút cố kị, hơn nữa trong động đá vôi có nhiều chỗ thạch nhũ và măng đá có dấu vết bị chặt gọt di, cho thấy ba người đi đúng đường.

Một hơi đi hơn hai mươi mấy dặm, Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt.

" Là sông ngầm dưới mặt đất." Tả Đăng Phong cảm thấy hưng phấn, tìm được sông ngầm, nghĩa là lăng mộ Ba vương Cơ 灻không còn xa.

Ba người bước nhanh hơn, một lát sau, ba người đi ra thông đạo, trước mắt là một không gian rất to, rộng chừng trăm mẫu, cao tới hơn mười trượng, một dòng sông ngầm theo thạch bích chảy ra, dựa vào mặt bắc thạch bích chảy về hướng đông, mặt nam địa thế tương đối cao, rải rác rất nhiều mảnh gỗ và đồ vật bằng đá, nhưng vì niên đại đã lâu, các công cụ đã mất đi hình dáng ban đầu, chỉ nhìn ra được đây là một nơi chế tạo các món đồ bằng gỗ và đá.

"Đồ vật để xây dựng lăng mộ có lẽ được làm ở chỗ này, theo bờ sông đi về hướng đông, sẽ tìm được lăng mộ Ba vương." Tả Đăng Phong bước đi, nơi này rất ẩm ướt, những món đồ gỗ vừa chạm vào đã mủn ra, ở đây còn sót lại rất nhiều tượng thú bằng đá để trấn mộ nhưng điêu khắc bị lỗi nên bị bỏ, tượng lớn nhất chắc phải cả hơn vạn cân, cho thấy năm đó số người tham dự kiến tạo lăng mộ không ít.

"Tả Đăng Phong, tới đây xem." Tiếng Ngọc Phất từ phía sau truyền tới.

Tả Đăng Phong xoay người đi tqua, thấy cô đang quan sát một đống xà cốt trắng bệch, bộ xương không còn đầy đủ, các khớp xương đã tán loạn, Tả Đăng Phong cầm một thanh xương, chỉ hơi ấn tay nó đã tan thành phấn, hắn cau mày, xà cốt độc xà vốn có rất nhiều chất vôi, tính chất cực kỳ cứng rắn, dù chết đi ngàn năm cũng không thể xốp giòn đến mức này, hơn nữa bộ xương trước mặt không phải là đầy đủ, mà đã bị khuyết thiếu và lộn xộn, cho thấy con rắn này đã bị con gì đó nuốt chửng, sau đó do tiêu hóa không được bị nhổ ra.

"Đại sư, đừng đi lộn xộn, trở về." đột nhiên Ngọc Phất hô.

"Gì?" Thiết Hài xoay người đi trở về.

"Trong này có một con gì đó có thể nuốt chửng cự xà, hình thể của nó rất định rất lớn." Ngọc Phất nói , độc xà trong động đá vôi con nào thân cũng dài hơn mười thước, mà con này có thể nuốt chửng chúng, như vậy nó nhất định phải to hơn rất nhiều.

"Tiêu hóa không được thì nhổ ra, tập tính này chỉ có giống rắn mới có phải không? " Tả Đăng Phong quay đầu hỏi Ngọc Phất, thông đạo hoàn toàn thông suốt, nhưng trong này không có một con cự xà nào cả, không bài trừ khả năng Cự Xà đã bị hai người giết sạch, nhưng còn có khả năng lớn hơn là bọn chúng không dám đi vào đây.

"Ừ." Ngọc Phất gật đầu.

"Một con vật khổng lồ loại rắn, rất có khả năng là độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh ra." Tả Đăng Phong nói .

"Ba người chúng ta hợp lực đối phó hẳn là không thành vấn đề." Ngọc Phất gật đầu .

Tả Đăng Phong gật đầu, trong Ngũ Hành thổ sinh kim, thổ ngưu diễn sinh ra độc vật chắc chắn là kim tính, có lẽ rất lì lợm, nhưng nó không thể chịu được nhiệt độ cực thấp hoặc cực cao.

"Kiểm tra khu vực này trước đã." Tả Đăng Phong nói, kiểm tra di tích kỹ rất có thể đạt được rất nhiều manh mối quan trọng.

"Thầm thì, thầm thì." Lão Đại đột nhiên giơ hai chân trước kêu to, Tả Đăng Phong ở gần nó nhất, lập tức chạy qua, hắn há hốc mồm.

Thiết Hài theo tới, hít vào một hơi, "Quả trứng to thế. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.