Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 16: Chương 16: Khuynh thành chi luyến - bạch vân phi chi chương




“Vân Phi đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một nữ nhân!”

“Tại sao nhất thiết phải tìm nữ nhân?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn nam nhân?”

“Đã yêu thì có gì không thể?”

=====Ngụy Vô Song - Bạch Vân Phi=====

Bạch Vân Thành ở tây nam biên thùy, là cửa ngõ tất yếu thông hành xuống Huỳnh Nam, cũng là con đường giao dịch chủ chốt của Trung Nguyên, náo nhiệt chẳng kém Kinh Thành hay Lạc Dương xa hoa. Chỉ có điều chưởng quản thành trì không phải là người của triều đình, mà lại thuộc sự cai quản của Bạch Gia.

Tổ tông Bạch Gia giữ vị trí tối cao ở Bạch Vân Thành, phụ trách việc thu lộ phí của các thương lữ đi qua, cả Trung Nguyên lẫn Huỳnh Nam. Chỉ cần mỗi lần để lại một nửa hàng hóa, Bạch Gia nhất định bảo hộ bọn họ an toàn qua khỏi cửa ngõ. Sau này thành lệ, tất cả lái buôn thương gia đến Bạch Vân Thành đều chủ động để lại một nửa sản vật. Bạch Gia từ đó trở thành đại gia danh hào, được giang hồ xưng danh “Bạch Nhất Bán” (Bạch một nửa)

Tới đời tổ phụ của Vân Phi là Bạch Hạo Chi, triều đình lại có ý đồ tiếp quản Bạch Vân Thành, Bạch Gia dĩ nhiên không thể mang tâm huyết của tổ tiên trao vào tay Hoàng Đế, ở phía trước thành trì đào một cái khe sâu, nhờ vậy đến lúc đại quân triều đình kéo đến, Bạch Gia không cần mất nhiều công sức đã có thể tiêu diệt toàn bộ quân tướng.

Về sau, Bạch Gia nể mặt triều đình đồng ý nghị hòa, hằng năm tiến cống một số ngân lượng, đỡ phải đánh tới đánh lui liên lụy bá tánh. Qua được vài năm, triều đình bắt đầu chủ động cử người đến Bạch Vân Thành thu bạc.

- --------

Mẫu thân của Bạch Vân Phi là thiên kim của Hộ Bộ Thượng Thư Dư Thiên Quân, tài mạo song toàn lại có học thức. Đáng tiếc Dư Thượng Thư lại bị kẻ khác hãm hại, cả nhà phải bị lưu đày biên cương. Nếu không Dư Uyển Nhi nhất định đã được tuyển chọn vào cung trở thành phi tần.

Lần đầu gặp Dư Uyển Nhi, Bạch Hạo Chi liền như người mất hồn, bất kể gia quyến phản đối thế nào, hắn nhất định phải nạp Dư Uyển Nhi làm thiếp. Dư Uyển Nhi sinh ra đã là một tiểu thư khuê các, lần đầu nhìn thấy một nam nhân cường tráng hung hãn như vậy, sợ tới mức ngất xỉu giữa đường.

Uyển Nhi từ nhỏ đã được cưng chiều như châu như ngọc, dĩ nhiên không thể cam nguyện làm phận tiểu thiếp, nhưng nghĩ đến cha mẹ tuổi già, không chút do dự chấp thuận lời cầu hôn của Bạch Hạo Chi.

Ngay trước ngày thành thân, kinh thành truyền đến Thánh chỉ, rửa sạch oan khuất cho Dư Thượng Thư, khôi phục chức quan như cũ. Dư Thượng Thư nhất quyết đòi dẫn theo con gái quay về kinh. Lão cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, thế nhưng phải gả con gái cho một nhân sĩ giang hồ lão đã không muốn, huống chi nàng lại phải làm phận tiểu thiếp. Bạch Hạo Chi thật sự rất yêu Dư Uyển Nhi, nếu nàng muốn rời khỏi hắn nhất định không cản trở, nếu nàng vẫn ở lại hắn định sẽ hưu thê (từ vợ).

Dư Uyển Nhi đồng ý ở lại, nhưng không cần Bạch Hạo Chi phải hưu thê, chỉ cần cho nàng một danh phận bình thê để nàng ở Bạch Gia sống một cuộc sống yên ổn.

- ---------

Ngay trong buổi yến tiệc sinh thần một trăm ngày, Bạch Hạo Chi lớn tiếng tuyên bố sẽ đặt tên hắn là Bạch Vân Phi, không giống như các huynh đệ của hắn Bạch Ngôn Thiên, Bạch Ngôn Thu, Bạch Ngôn Lĩnh đều lấy chữ [Ngôn] đề danh. Lấy tên Bạch Vân Thành đặt cho hắn tức là chính thức tuyên bố hắn sẽ kế thừa chức vị Đại Thành Chủ.

Bạch Hạo Chi đối với Bạch Vân Phi yêu thương hết mực, so với các huynh đệ khác luôn luôn thiên vị hơn, bất cứ thứ gì chỉ cần hắn mở miệng, các huynh đệ khác tuyệt đối không thể cùng hắn tranh đoạt. Đạo lý này huynh đệ Bạch Gia từ nhỏ đã hiểu rõ ràng.

- ---------

Lần đầu tiên gặp Ngụy Vô Song, Vân Phi sáu tuổi.

Mới sáng sớm, cả đám nha hoàn trong phủ liên tục ồn ào chạy qua chạy lại, “Tứ thiếu gia, Lão gia bảo cậu rửa mặt chải đầu sạch sẽ đến tiền sảnh gặp khách.”

“Không đi! Kiếm pháp hôm qua cha dạy ta vẫn chưa tập xong.”

“Phu nhân...” Nha hoàn năn nỉ không được đành hướng Uyển Nhi xin giúp đỡ.

Uyển Nhi ngồi một bên nhẹ nhàng nói, “ Là vị khách thế nào lại bảo Phi nhi đi chào hỏi? Phi nhi còn nhỏ, sợ sẽ thất lễ với khách.”

“Là bạn cũ nhiều năm không gặp của Lão gia, Ngụy Vương Gia.”

“Ngụy Vương Gia? Chính là tri kỉ của phụ thân ta?” Dư Uyển Nhi lập tức đứng dậy, “Phi nhi mau rửa mặt chải đầu sạch sẽ, mẫu thân cùng ngươi đi.”

“Vâng.”

- ---------

Bước vào đại sảnh nhìn thấy hai người, một nam tử trung niên mỉm cười trông rất sảng khoái, bên cạnh là một thiếu niên cao hơn Vân Phi mấy cái đầu, vừa nhìn thấy tiểu Vân Phi cũng liền tươi cười chào.

Vân Phi đại khái cũng đoán được hai người là ai, vội vàng tiến lên hành lễ, “Vân Phi bái kiến Ngụy bá bá!”

“Ha ha ha, hiền đệ, không hổ là con của ngươi, hảo hảo hảo!” Ngụy Tương Nhiên liên thanh khen ngợi.

“Huynh quá khen, Tiểu Vương Gia mới là anh tuấn phi phàm chẳng kém đại huynh.” Bạch Hạo Chi cười đến không ngậm được miệng.

“Vô Song không phải là Tiểu Vương Gia, hiền đệ đã quên rồi à?”

“A! Trí nhớ ta thật là...”

“Vì sao không phải Tiểu Vương Gia?” Uyển Nhi thay y phục lúc này mới đến đại sảnh.

Ngụy Tương Nhiên rời khỏi ghế đón chào, “Đệ tức (em dâu) đã lâu không gặp!”

“Đa tạ Vương Gia quan tâm, ta vẫn khỏe.” Dư Uyển Nhi hạ thấp người hành lễ nói, “Vương Gia vừa rồi sao lại nói Vô Song không phải Tiểu Vương Gia? Hoàng Thượng đã hạ lệnh ban cho Vô Song thừa kế tước vị không phải sao?”

“Ta đã xin khước từ ý tốt của Hoàng Thượng.”

“Vì sao?”

“Việc này nói ra rất dài, ta cũng vì vậy mà đến...”

- ---------

“Vân Phi, dẫn ta ra ngoài chơi được không?” Ngụy Vô Song kéo tay áo Vân Phi năn nỉ.

“Được.”

Thừa lúc người lớn ôn chuyện ngày xửa ngày xưa, hai đứa trẻ lặng lẽ chuồn khỏi đại sảnh đi vào hoa viên.

“Ngụy ca ca, huynh biết múa kiếm không?” Vân Phi tuổi còn nhỏ đã biết suy nghĩ, nhìn thấy Ngụy Vô Song là con trai của Vương Gia, tự nhiên nho nhã lễ độ tiếp cận lấy lòng.

“Không biết. Hay ngươi múa cho ta xem!”

“Được!” Vân Phi toét miệng cười.

Vân Phi là đứa trẻ thiên tư thông minh, múa kiếm vừa đẹp mắt lại vừa hữu lực, không giống như Tam ca của hắn Bạch Ngôn Lĩnh.

“Giỏi quá!” Ngụy Vô Song vỗ tay kêu lên.

“Ngụy ca ca ngươi cũng thử xem!” Vân Phi thế nào cũng không tin Ngụy Vô Song một chút kiếm pháp cũng không biết. Cậu cùng ba vị huynh trưởng lúc trước chỉ mới ba tuổi đã được cha truyền thụ võ công.

“...Được rồi.”

Tiếp nhận đoản kiếm, Ngụy Vô Song dựa theo bài kiếm Vân Phi vừa múa mà làm theo. Tốc độ nhanh hơn, thân thủ di động cũng mạnh mẽ hơn.

“Ngụy ca ca ngươi cũng từng học qua bộ kiếm pháp này?” Cha đã nói [Lưu Vân Kiếm] của Bạch Gia tuyệt không truyền cho người ngoài, hắn làm thế nào học được?

“Ân...” Ngụy Vô Song cười cười sờ đầu Vân Phi, “Không phải ngươi vừa múa cho Ngụy ca ca xem à?”

Nhìn một lần có thể học được? Mấy chiêu này Vân Phi đã luyện năm ngày vẫn chưa thông thạo.

Thấy Vân Phi im lặng suy nghĩ không nói câu nào, Ngụy Vô Song có chút luống cuống, “Vân Phi, ngươi giận à?” Đừng nói Vân Phi cũng giống Tam ca keo kiệt có ý trách hắn học lén đi!

“Không có không có.” Vân Phi lắc lắc đầu, “Ngụy ca ca thật là lợi hại, dạy Vân Phi được không?” Học giỏi có thể cùng các ca ca tập võ, không cần phải lúc nào cũng luyện một mình.

“Thật ra ta cũng không biết gì cả...”

“Không sao không sao. Ngươi dạy ta mấy chiêu lúc nãy, làm sao quay người thu kiếm xuất kiếm mới tốt?”

“Được được được, ngươi ôm chặt như vậy làm sao Ngụy ca ca dạy ngươi?”

- ---------

Ngụy Vô Song ít khi ghét người khác, thích người cũng không nhiều, nhưng hiện tại đối với đứa trẻ đáng yêu Bạch Vân Phi kém hắn bốn tuổi hắn lại có cảm tình kỳ lạ.

Cùng Ngụy Vô Song ở chung mấy tháng, Vân Phi càng ngày càng tỏ ra ngưỡng mộ hắn. Cha mẹ thường khen Phi nhi tư chất thông minh, xem ra so với Ngụy ca ca cậu chẳng qua chỉ là người bình thường.

Bạch Ngôn Thiên học liền ba tháng mới học được chiêu đầu trong thức thứ ba của Lưu Vân Kiếm, Ngụy Vô Song chỉ mất hai ngày đã lĩnh hội được hết ảo diệu bên trong. Lưu lại Bạch gia bốn tháng, Ngụy Tương Nhiên nhờ vả Bạch Hạo Chi mang Lưu Vân Kiếm truyền thụ cho Ngụy Vô Song, vốn tưởng rằng đứa trẻ mười tuổi chỉ nhớ được nhiều lắm là chiêu thức khẩu quyết, không ngờ hắn lại có thể hiểu được cả tinh túy ảo diệu trong từng đường kiếm.

Trước khi chia tay, Vân Phi bảo Ngụy Vô Song sau này phải thường đến Bạch Vân Thành chơi, Ngụy Vô Song đồng ý, về sau hắn lại không giữ được lời hứa. Thế nhưng những gì Ngụy Vô Song nói Bạch Vân Phi đều nhớ rất kỹ, Ngụy ca ca bảo cậu rất thích hợp sử dụng trường tiên, vì vậy sau này đi đâu trên người Vân Phi ngoài một thanh bội kiếm lúc nào cũng có một ngọn xà bì nhuyễn tiên. (roi da rắn)

- ---------

Đến khi gặp lại Ngụy Vô Song đã là bảy năm sau, hắn giờ đã trở thành một đại nam nhân, bên người lúc nào cũng mang theo một đứa bé cực kì xinh đẹp xem như châu báu, tên là Kỳ Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.