Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 9: Chương 9




Tần Chính cùng Tiểu Bính Tử ra khỏi gia môn liền thẳng đến đại mạc.

Đại mạc ban ngày nóng bức ban đêm rét lạnh. May mà hai người đều có nội lực nên cũng có thể chống cự.

“Lão gia, Quỷ Thần Thông tiền bối thật sự ở chỗ này?” Trời ạ, khát chết người.

“Ta cũng không biết. Lúc trước sư phụ thường hay đến đại mạc.”

Trước đây sư phụ hằng năm đều dẫn hắn đến thị trấn nhỏ cạnh đại mạc hỏi thăm sự tình, nhưng lại chưa bao giờ nói chuyện gì cho hắn nghe. Hắn đương nhiên len lén đi hỏi thăm mấy chuyện giang hồ đại sự, mọi người dĩ nhiên cũng tốt bụng kể. Kết quả lúc về bị sư phụ mắng là xuẩn đản.

“Trời ạ, khát chết mất! Nơi quỷ quái này, sư phụ có đến cũng chỉ...”

“Ha ha ha ha...[Quỷ Thần Thông] ở nơi quỷ quái chẳng lẽ không đúng...?” Bỗng dưng truyền đến thanh âm vang dội của nam nhân, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy hình.

“Ai?” Tiểu Bính Tử lập tức rút ra bội kiếm cảnh giác nhìn chung quanh.

“Ha ha ha ha...”

“Tiểu Bính Tử chúng ta đi! Đừng để ý kẻ điên này!” Tần Chính kéo dây cương làm bộ rời khỏi.

“Xú tiểu tử, thật vô lễ!” Một nam nhân trung niên râu dài xuất hiện trước mặt, áo ngắn da dê càng thêm cao lớn anh tuấn.

“Tiền bối là?” Tần Chính chắp tay hỏi.

“Quả nhiên xuẩn đản, mới mười năm ngươi đã quên à?”

“Đại thúc có điều không biết, Lão gia của tiểu nhân chỉ có thể nhớ chuyện trong vòng mười tháng, xin ngài không cần vòng vo...A!...”

Nam nhân mủi chân bắn lên một nắm cát vàng ngay trán Tiểu Bính Tử, khiến y lập tức ngã khỏi ngựa. “Hừ! Chủ nhân vô lễ, khó trách hạ nhân cũng làm càn. Đại thúc? Lão phu đáng để ngươi gọi ông nội!”

“Ngài có phải....sư thúc...sư thúc Địa Thần Thông...?”

“Xem ra ngươi chưa đến mức rất ngốc...”

“Sư thúc------” Tần Chính lập tức nhảy xuống ngựa túm lấy sư thúc của hắn, “Sư thúc, sư phụ ở đâu? Mau nói cho tiểu điệt!”

“Ngươi...” Địa Thần Thông hai má run rẩy, bị một nam nhân nước mắt lưng tròng bám lấy cảm giác ghê tởm chết được.

- ---------

“Nói như thế đến sư thúc cũng không biết sư phụ ở đâu?”

“Ân. Mấy năm nay ta cũng đang đi tìm sư huynh.”

Tần Chính nghe xong càng thêm uể oải, [Vô Sở Bất Tri* Địa Thần Thông] cũng không biết sư phụ ở đâu, vậy thật sự là vô vọng.

“Ngươi tìm sư huynh để làm gì?” Địa Thần Thông đem thịt nướng đưa cho Tần Chính.

“Nói ra rất dài.” Tần Chính xem kỹ không phải thịt heo mới chịu ăn.

“Không muốn nói thì thôi. Ăn thịt nướng đi!”

“Đứa oa nhi* kia đã lớn chưa?” Địa Thần Thông đột nhiên hỏi.

“Hả?...đã lớn?” Tiểu Bính Tử xen vào.

“Mười năm...Ân...Mười hai năm trước Lão gia nhà ngươi đi đâu cũng mang theo một đứa oa nhi đẹp như ngọc, bây giờ nhất định đã là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân. Hình như gọi là [Ỷ Nhi]....phải không?”

“Kỳ Nhi? Đại chủ tử?” Tiếu Bính Tử cả kinh đánh rơi chiếc bát trong tay.

“Cái gì đại chủ tử?”

“Tiểu Bính Tử ngươi câm miệng!” Tần Chính hung hăng uy hiếp.

“Nói đi!”

“Đại chủ tử là...” Tiểu Bính Tử suy nghĩ một chút, sư thúc của Lão gia so ra vẫn lớn hơn, không thể đắc tội. “Đại chủ tử chính là Đại phu nhân...”

“Chính là phu nhân của tên tiểu tử này?” Địa Thần Thông chỉ vào Tần Chính hỏi.

“Phải...”

“Hảo tiểu tử! Sớm biết như vậy lão phu năm đó đã mang nàng về nuôi.”

“Sư thúc không phải đã già rồi sao?” Vừa nghe sư thúc muốn “cướp lấy” Kỳ Nhi, Tần Chính khẩu khí trở nên tức giận.

“Ngươi có tư cách nói ta sao? Ngươi chẳng phải cũng lớn hơn nàng nhiều tuổi à?”

“Ta bất quá chỉ lớn hơn Kỳ Nhi chín tuổi. Sư thúc sợ là gấp hắn vài lần.” Tần Chính không cam tâm trả lời.

“Lão phu hiện tại thoạt nhìn cũng không già lắm.”

“Đã xưng [Lão phu] còn bảo không già?”

Nhìn thấy một già một trẻ đấu võ mồm, Tiểu Bính Tử lúc đầu há to miệng theo dõi, lúc sau lại nhún nhún vai bưng chén rượu tiếp tục uống. Y biết những người có quan hệ với Lão gia đều không phải bình thường.

Khoan đã! Vừa rồi Lão gia hắn nói [bất quá lớn hơn Kỳ Nhi chín tuổi], nói cách khác...

“Lão gia! Đại chủ tử bao nhiêu tuổi?”

“Kỳ Nhi sẽ không đồng ý...mười chín...” Tần Chính đang cãi nhau vẫn thuận miệng đáp.

“Mười chín!?” Tiểu BÍnh Tử lại cả kinh đến đánh rơi cả bát. Y vốn nghĩ những người nội lực thâm hậu đều trông trẻ trung, không ngờ Đại chủ tử uy nghiêm như vậy lại chưa đến hai mươi. Ngay cả y cũng đã hai mươi ba. Những chủ tử khác không phải cũng...

“Lão gia! Nhị chủ tử bao nhiêu?” Đừng nói là mười tám đi!

“Ngươi nghĩ đến mỹ nhân.....bằng ta.” Tần Chính vẫn đang cùng Địa Thần Thông khẩu chiến.

“Tam chủ tử? Tứ chủ tử?”

“....Rất đê tiện.....Hai mươi bốn...”

“Ngũ chủ tử, Lục chủ tử, Thất chủ tử?”

“Ít nhất ta so với ngươi trẻ hơn.......hai mươi ba, hai mươi mốt, hai mươi sáu....”

“Chậm đã!” Địa Thần Thông đột nhiên hô to “Thất chủ tử? Nói vậy tiểu tử nhà ngươi có tận bảy phu nhân?”

“Thì....thì sao?” Đó là việc của hắn, can chi đến sư thúc.

“Không có gì? Nếu để [Ỷ Nhi] kia đi theo ta, ta nhất định sẽ không lập thêm tam thê tứ thiếp.” Địa Thần Thông đắc ý nói “Những chuyện như vậy đối với nữ nhân rất quan trọng...”

“Các chủ tử đều không phải nữ nh.....”

“Tiểu Bính Tử! Xem ta không dạy dỗ ngươi!” Tần Chính xoa tay chuẩn bị giáo huấn tên ba hoa.

“....Ý tiểu nhân là....các chủ tử ở Tần phủ đều hòa thuận với nhau...sống với nhau rất tốt....ha hả.....”

“Tần phủ? Tiểu tử!” Địa Thần Thông hừ mắt cười lạnh, “Lão phu tuy đã già nhưng vẫn nhớ rõ ngươi là họ Ngụy?”

“Sư thúc! Ta muốn khôi phục công lực.” Tần Chính thành thật nói.

“Khôi phục? Không phải ngươi bảo cần tu luyện một lần nữa hay sao? Lại đây!”

Tần Chính đi tới trước mặt sư thúc. Sư điệt hai bên nhìn nhau trong chốc lát, đôt nhiên xuất chiêu. Ba chiêu đầu Tần Chính đều tránh được. Chiêu sau cả hai cùng tung chưởng đánh nhau, Tần Chính lui về sau mấy bước ngã ngửa xuống đất, phía bên kia Địa Thần Thông cơ hồ cũng đứng không vững.

“Lão phu nhớ rõ bốn năm trước ngươi nội lực đã hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ là giả?” Địa Thần Thông có chút phẫn nộ.

“Không phải! Năm đó quả thực nội lực toàn bộ đã mất hết.”

“Ý ngươi nói đây chính là kết quả tu luyện trong bốn năm?”

“Ân.” Tần Chính gật đầu.

“Ha ha ha ha...” Địa Thần Thông cười to, “Lúc trước sư phụ ta nói sư huynh [Quỷ Thần Thông] chính là kỳ tài võ học năm mươi năm cũng khó tìm được. Người khác ở ngoài tu luyện cả đời, hắn chỉ cần ba mươi năm đã có thể liền đắc chính quả. Hai mươi năm trước, sư huynh đột nhiên quay về sư môn oang oang hô to hắn đã thu được một tên đồ đệ thiên tài, còn bảo hắn mười lăm năm sau nhất định vượt trội hơn sư phụ.”

“Sư thúc...”

“Sư huynh đúng là không nói sai. Ngươi hai mươi tuổi đã có công lực, tuy quá mức ngu ngốc nhưng tâm địa chính trực, sư phụ ngươi còn mong ngươi sẽ vì giang hồ làm được những việc có ích, lại không ngờ ngươi đem võ công toàn bộ làm cho tiêu tan hết. Hại hắn tức giận suýt nữa đi gặp Diêm Vương. Xem ra hiện tại hắn cũng không cần buồn bực nữa....Công lực của ngươi khơi phục cũng được năm thành...”

“Ta muốn tìm sư phụ giúp ta khôi phục công lực như xưa, cho dù không đạt tới mười thành, tám phần cũng tốt.”

“Hành tung của sư huynh ta thật sự không biết.”

“Vậy thì ta gặp được sư thúc cũng tốt.”

“Nghĩa là thế nào?”

“Công lực của sư thúc nhất định có thể giúp ta đã thông bách hội.”

“A! Ngươi lá gan cũng không nhỏ.”

Giờ này khắc này Tiểu Bính Tử đối với Lão gia bội phục sát đất. Y không ngờ Lão gia nhà mình lại chính là một cao nhân khiêm tốn, bấy lâu nay có thể tự mình tu luyện nội công, lại không để lộ ra ngoài...

Chậm đã! Đả thông bách hội? Không phải sẽ chết hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.