Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 10: Chương 10




Bách hội, tất cả ngọ vị, là vị trí dương khí mạnh mẽ nhất trong cơ thể. Nôi công tâm pháp các nơi dù không giống nhau nhưng đều quy thành phương pháp dồn khí đan điền tụ tại bách hội. Đả thông bách hội cũng chính là phá tan dương khí, nội lực cũng tiêu tan. Người thường dĩ nhiên không làm được. Nhưng nếu có nội lực cao cường, có thể tự hành vận công phá tan dương khí ---------- cũng chính là tự phế võ công.

“Muốn ta giúp ngươi đả thông bách hội? Muốn mang nội công cực khổ mới luyện được dễ dàng từ bỏ như vậy?”

“Từ bỏ!”

“Lão gia ngài điên rồi à?!” Tiểu Bính Tử kêu to, tiến lên phía trước nhìn xem Lão gia nhà mình có dấu hiệu bị điên hay không.

“Ta dù có luyện lại lần nữa cũng không bằng một nửa công lực như xưa. Vì thế mới định phá tan dương khí vừa luyện, rồi sau mới tìm cách lấy lại nội công lúc trước.”

“Tức là tìm đường sống trong chỗ chết?”

“Chỉ có cách như thế.”

Địa Thần Thông sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu nói, “Cách này không ổn. Thượng cổ võ học điển tích tuy có đề cập, nhưng từ xưa đến nay không mấy người thành công, phần lớn cũng chỉ là đồn đại mà thôi. Nếu trong bốn năm ngươi đã có thể luyện được năm thành công lực, chỉ cần có thêm thời gian nhất định sẽ đạt tới cảnh giới như xưa.”

Tiểu Bính Tử lập tức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, Lão gia, tiền bối nói rất đúng. Không nên nôn nóng nhất thời.”

“Sư thúc có điều không biết, vô luận luyện như thế nào ta cũng chỉ đến được như vậy.” Tần Chính tâm ý đã quyết.

“Đã như thế, ngươi mấy ngày sau đến Lưu Sa Cốc tìm ta!” Lời vừa nói xong người đã biến mất, trong một lúc chỉ còn lại Tần Chính cùng Tiểu BÍnh Tử hai người.

“Lão gia, ngài không muốn sống nữa!” Tiểu Bính Tử đã bất chấp ai chủ ai tớ, kéo lấy vạt áo Tần Chính xem thử có thể thức tỉnh Lão gia điên cuồng của y hay không.

“Lão gia ta đang rất tỉnh táo, ta xem ngươi mới chính là ngu ngốc.” Tần Chính một cước đá Tiểu Bính Tử ra xa, bưng rượu trên bàn mồm to uống. Chuyện vừa rồi hại hắn mệt chết được.

“Tiểu nhân đâu có ngốc....” Tiểu Bính Tử chợt im lặng trầm tư hơn nửa ngày, sau đó cười nói, “Lão gia ngài thật lợi hại! Nhưng mà Lão gia lúc nào luyện công? Tiểu nhân hằng ngày đi theo chỉ thấy ngài chơi điểu, trêu ghẹo thất vị chủ tử rồi bị các chủ tử giáo huấn, không hề thấy ngài luyện võ gì cả.”

“Nếu có thể bị ngươi phát hiện, ta làm sao là Lão gia của ngươi?” Tần Chính đắc ý đến mức nghênh mặt lên trời cười to.

- ---------

Mấy ngày sau Tần Chính đúng hẹn đi vào Lưu Sa Cốc. Gọi là “Lưu Sa Cốc” thật ra cũng chỉ hữu danh vô thực, không có lưu sa cũng không có khe sâu, chẳng qua chỉ có vài cồn cát lớn.

“Sư thúc! Sư thúc--------!”

“Vội vã cái gì!” Địa Thần Thông từ sau cồn cát phi thân tới.

Tần Chính vuốt mồ hôi hỏi, “Như thế nào lại chọn nơi này? Cả chỗ ngồi mát mẻ cũng không có.”

“Lão gia nhà ngươi đã quen chiều chuộng.” Địa Thần Thông hung hăng liếc Tần lão gia một cái.

“Kỳ thật cũng...không phải nóng lắm....”

“Bất đầu đi”

“Ân. Tiểu Bính Tử ngươi gác một bên!”

- ---------

Hai người ngồi xuống nền cát nóng bỏng. Tần Chính bất đầu ngưng thần vận khí đả thông hai mạch nhâm đốc, trong chốc lát công phu bắt đầu tiêu tan, khí bốc lên kỳ kinh bát mạch.

Thấy Tần Chính nội khí đã lên tới đỉnh đầu, Địa Thần Thông cũng bất đầu vận công.

Tiểu Bính Tử trợn mất há mồm nhìn hai người trên đỉnh đầu dòng khí bốc cao như hỏa lò.

“Sư thúc?”

“Đợi một lát!” Địa Thần Thông tăng tốc vận khí đến hai tay. “Chuẩn bị chưa?”

“Rồi!” Tần Chính cơ hồ mồ hôi ướt đẫm y sam.

“A,“ Địa Thần Thông nở nụ cười có chút quỷ dị, bất ngờ tấn công, “Như vậy tiếp chiêu đi!“. Không ngờ Tần Chính đột nhiên xoay người tránh được.....

- ---------

“Ngươi khi nào phát hiện ra?”

“Sư thúc cho dù năm đó thực không biết Kỳ Nhi là nam nhân, bất quá bấy lâu đi lại giang hồ xưng danh [Bách Hiểu Sanh Địa Thần Thông], sao lại không biết tiểu điệt chính là chủ nhân của Tần phủ, hơn nữa sao lại không biết Tần phủ Đại chủ tử cùng sáu vị chủ tử khác đều là nam nhân? Chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi!”

“Ý ngươi nói ta không phải [Địa Thần Thông]?”

“Không, ngài đích thật là sư thúc. Vì dụng tâm kín đáo, sư thúc buộc phải giả vờ không biết chuyện của ta mấy năm nay. Chỉ là sư phụ từng nói với ta sư thúc [thích đem chuyện thiên hạ nắm giữ trong tay, giống như con ác thú nhàm chán].”

“Hắn thật nói như vậy?”

Tần Chính đứng lên điểm mấy chỗ đại huyệt của sư thúc, “Sư thúc vừa rồi thật muốn giết ta sao?”

“GIết ngươi? Đúng vậy, trong một thoáng ta có nghĩ tới. Giết ngươi hắn sẽ xuất hiện báo thù cho đồ đệ...”

“Không, sư thúc sẽ không làm như vậy.” Nếu không, vừa rồi Tần Chính cố ý lộ ra yếu điểm, sư thúc cũng sẽ không đột nhiên thu chưởng làm cho hắn có cơ hội thừa dịp phản công.

“Có thể hiện thân không?” Tần Chính ngẩng đầu nhìn tòa cát vàng trống trải cất tiếng.

“Ngụy Vô Song, ngươi quả nhiên giả ngây giả dại!” Tử y nam tử từ phía sau cồn cát đi ra.

Tần Chính gật đầu cười, “Hải Đàm, đã lâu không gặp.”

Hải Đàm tóc dài chấm gót, tử y diêm dúa phất phới.

“Vô Song....Đúng là đã lâu!” Hải Đàm ánh mắt ôn nhu lướt qua giây lát, thanh âm khàn khàn nói, “Có thể phát hiện ra ta, nội công khôi phục cũng đến bốn năm thành?”

“Không, tất cả đều do ta suy đoán. Ngươi chọn nơi này, để ý một chút có thể đoán được là nơi dùng để ẩn thân mà không sợ bị phát hiện. Ta hiện giờ nội lực cũng chỉ hai thành.”

“Không thể nào! Hôm ấy đánh ngươi mấy chiêu, rõ ràng là....” Địa Thần Thông không tin.

“Đó là trong rượu sư thúc ta cho vào một ít dược, tán đi của sư thúc năm thành công lực. Chỉ cần sư thúc mấy ngày không cùng người khác tiếp xúc sẽ không nhận ra. Mà sư thúc đã hứa giúp ta [đả thông bách hội] nhất định sẽ không tùy tiện cùng người khác giao thủ.”

“Phát hiện có chuyện khác thường mà ngươi còn muốn ta giúp ngươi đả thông bách hội?”

“Ngay từ đầu chuyện này chỉ để ngụy trang. Chỉ có khiến sư thúc công lực không được thu phát tự nhiên, ta mới có cơ hội chế trụ sư thúc. Nếu bị ngài phát hiện ta không có nội lực, nhất định trực tiếp bắt trói ta giao cho Hải Đàm. Nhìn địa hình nơi này ta mới biết là còn có người thứ ba.”

“Lão gia, ngài thế nào không đếm tiểu nhân?” Tiểu Bính Tử kháng nghị.

Tần Chính bĩu môi, “Ngươi có thể xem như không tính.”

“Vì cái gì? Tiểu nhân đã kiệt lực cùng ngài diễn trò....”

“Đi đi đi! Đừng nhiễu Lão gia làm chuyện chính sự!”

“Ha ha ha! Ngụy Vô Song, ngươi nói ngươi chỉ còn hai thành công lực, không sợ ta lập tức giết chết ngươi?” Hải Đàm cười lạnh vươn tay nắm lấy cổ Tần Chính.

“Không sợ!” Tiểu Bính Tử huýt sáo một tiếng thật dài, giây lát bảy bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện ở Lưu Sa Cốc.

“Buông chủ nhân ta ra!” Bảy tiếng nũng nịu không hẹn cùng đồng thanh.

“Thúy Mặc, Mặc Hương, Hương Lan?? Còn có Lan Tố, Tố Tâm, Tâm Như, Như Nguyệt??” Cái này Tần Chính thật sự không ngờ tới, “Thúy Mặc Hương Lan, Tố Tâm Như Nguyệt” của Tần Phủ tất cả đều đã đến, như vậy.....

“A----!” Tần Chính kêu to, “Thất thất thất thất....Thất vị chủ tử cùng....Kỳ Nhi....Đại chủ tử cũng đến rồi?”

“Không có!” Tiểu Bính Tử huơ tay trấn an Tần Chính, “Mỗi lần Lão gia xuất môn các nàng đều âm thầm đi theo, chẳng qua Lão gia không phát hiện thôi.” Khinh công của bảy nàng là do Đại chủ tử tự mình truyền thụ.

“Ngươi như thế nào lại biết? Ta như thế nào lại không biết?”

“Thất vị chủ tử không cho nói!”

“Nô tài chết bầm! Rốt cuộc ngươi xem ai là chủ nhân?” Hại hắn vừa rồi kêu lên mất mặt như vậy.

“Nói vậy ngươi quả thật là đến một mình sao? Lá gan cũng không nhỏ!” Hải Đàm tăng lực cánh tay, Tần Chính hai má bắt đầu sung huyết.

“Hình như công tử không xem chúng ta ra gì.” Thúy Mặc từ bên hông rút ra ống trúc, vừa mở ống một thứ mùi hương nhanh chóng bay ra, “Công tử đến từ đất Nam Lương, chắc hẳn phải biết đây là cái gì?”

“Hồ Hương?”

“Chỉ cần đốt ống Hồ Hương này, dựa vào sức gió hiện tại, không bao lâu sẽ tràn ngập phạm vi mười dặm, công tử nghĩ có thể trốn thoát không?”

“Muốn cùng nhau chết?”

“Không!” Thúy Mặc lắc đầu, “Không nói đến công tử, Lão gia nhà ta tôn quý cao sang làm sao có thể cùng bọn tiện tì chúng ta chết chung. Trong tay ta có giải dược.”

“Hồ Hương có giải dược?? Ta chưa từng nghe!”

“Đó là do ngươi thiếu hiểu biết. Cũng không ngẫm lại Lục chủ tử chúng ta là ai đi!” Tiểu Bính Tử kiêu ngạo nói.

“Lâm Tề....Dược Vương Lâm Tề.” Nghĩ đến đấy, Hải Đàm không khỏi có chút dao động.

“Bảo ngươi buông Lão gia ra! Ngươi chẳng lẽ bị điếc?” Tố Tâm lớn tiếng mắng....Nếu để Lão gia trên cổ lưu lại chút dấu vết, trở về không chừng Ngũ chủ tử đem nàng trừng trị một phen.

“Thúy Mặc dừng tay!” Thấy Thúy Mặc chuẩn bị đốt ống trúc, Tần Chính vội vã ngăn cản, “Hắn không giết ta đâu!”

“Ngươi nghĩ ta không dám?” Hải Đàm lại dùng sức, Tần Chính cơ hồ đã không thở được.

“A....Ta cũng không phải tự đi tìm cái chết. Ngươi nếu muốn giết ta thì đã không dùng Hắc Tâm Lan, dùng Vô Tâm Lan mới đúng.”

Hải Đàm lập tức buông tay.

“Ngụy Vô Song, ngươi một mình rời phủ chính là muốn ta hiện thân?”

“Không chỉ như thế. Mục đích của ta với ngươi giống nhau.”

Nghe vậy, Hải Đàm hé miệng cười yếu ớt, “Muốn thử ta? Như thế nào?”

“Thúy Mặc cho dù làm bộ châm ống trúc, ngươi vẫn tự nhiên như cũ. Bởi vì ngươi tự tin chỉ cần ngay khắc nàng châm lửa đốt, ngươi sẽ lập tức đoạt được mạng nàng, đúng không?”

Hải Đàm không thể phủ nhận nhướng mắt nhìn, “Không giết ngươi, là để ngươi xem bọn họ từng người từng người trước mặt ngươi chết đi, nhất là Kỳ Nhi.” Nói đến đây, Hải Đàm nghiến răng một cái.

“Ta nói cho ngươi hay,“ Tần Chính đưa tay đùa bỡn mái tóc Hải Đàm, “Bọn họ một cọng tóc ngươi cũng đừng nghĩ có thể đụng tới. Kỳ Nhi nếu có một chút một ít tổn thương, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi còn thê thảm hơn lúc trước.”

“Sư thúc,“ Tần Chính quay đầu nhìn Địa Thần Thông nói, “Nếu ngay cả sư thúc cũng không tìm được sư phụ, thiên hạ chắc chắn không ai có thể, Hải Đàm cũng vậy.”

“Ngươi từ đâu biết được ta cùng với hắn trao đổi điều kiện?”

“Trừ chuyện sư phụ ra còn có gì có thể khiến sư thúc nghe lời của hắn?”

Địa Thần Thông chăm chú nhìn Tần Chính thật lâu, “Sư phụ ngươi nói ngươi là từ hoàng kim cùng cẩu thỉ tạo thành, cốt cách tinh kì thiên phú nhưng cũng ngu ngốc không có chí lớn, hắn sai lầm rồi. Ngươi chỉ cần bấy nhiêu tâm tư cũng đủ hủy thiên diệt địa.”

“.....Tiểu điệt cáo từ.”

- ---------

“Lão gia, tiền bối kia nói sai rồi, tiểu nhân hiểu Lão gia, Lão gia thà ở nhà phơi nắng cũng không thích tranh ngôi Minh Chủ này nọ. Lão gia có thể cùng hạ nhân không phân lớn nhỏ, cả tiểu nhân cũng hay cưỡi lên đầu ngài làm càn....Lão gia....” Tiểu Bính Tử nắm lấy Tần Chính đang trầm mặc phía trước, “Nếu không phải nguy hiểm cho các Chủ tử, Lão gia cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy....”

“Tiểu Bính Tử...” Tần Chính ngẩng đầu nhìn Tiểu Bính Tử đang cầm tay hắn, “Ô ô ô....Người hiểu ta chính là Tiểu Bính Tử...Tiểu Bính Tử ngươi thật tốt.... Về nhà sẽ thú ngươi thành Bát chủ tử.”

“A?!” Tiểu Bính Tử hoảng sợ lùi lại mấy bước, “Lão....Lão gia, ăn có thể ăn bậy....nói thì không thể nói lung tung...”

“Ta nói đùa thôi, ngươi tưởng thật à?” Tần Chính ghét nhất bị nắm lấy y phục, “Thầy tướng số nói Lão gia ta đời này chỉ có thể thú nhiều nhất bảy người, hơn nữa không thể thú nữ nhân.”

“Thú nữ nhân thì thế nào?”

“Thú một người chết một người. Thú hai người chết hai người.”

“Nhiều hơn bảy thì sao?”

“Thế càng đáng sợ. Lão gia ta sẽ chết vô cùng thê thảm, cái gì loạn đao chi hạ, vạn tiễn xuyên tâm linh tinh.”

“Có thể tin được không?”

“Ai biết.”

- ---------

Vốn tưởng lén lút đi từ cửa sau vào sẽ không bị phát hiện, không ngờ vào tới thì thấy toàn gia đều tề tựu hoan nghênh, cả bảy đều đủ, không, tám-----------Tám?!?

“Lão gia, nhớ ngươi muốn chết.” Một nam tử vô cùng diễm lệ xông lên ôm lấy Tần Chính.

“Ngươi là ai? Đi......Tránh ra mau!”

“Đáng chết! Còn hứa đến thú ta làm thê tử, hại ta ở Đào Hoa Ổ đợi lâu như vậy.” Tần Chính nghe xong cả xương cốt đều lạnh.

“Lão Tứ, so với người ta ngươi còn kém xa.” Vân Phi nhìn Sĩ Thần cười nhạo.

“Ta là nam nhân.”

“Ở trên giường ngươi như thế nào nói với người ta.....”

“Cái đó là tiện chiêu của ngươi.” Đến phiên Sĩ Thần ngược lại châm biếm Vân Phi.

“Không có, không có, ta không biết hắn.” Tần Chính hết đường chối cãi, “Kỳ Nhi, ngươi phải tin ta!”

“Hay quá! Lão gia đã về rồi. Ta bây giờ mới thấy, không đón tiếp từ xa.” Kỳ Nhi lạnh lùng ngồi thổi móng tay.

Tần Chính lại nhìn về phía Quần Ngạo, “Quần Ngạo....”

“Đại ca có gì phân phó?”

“Tiểu Lâm.....Duy Nhất......”

Duy Nhất dựa vào vai Tiểu Lâm, so với Tiểu Lâm khóc còn thê thảm hơn, vừa khóc vừa nói: “Ta muốn.....ô ô.......tấu thỉnh Hoàng Thượng.........Tru di tam tộc..........không.........tru di cửu tộc nhà hắn........”

“Đừng gọi ta!” A Kiệt vẻ mặt âm u quát lên một tiếng.

“Tiểu Bính Tử!” Tần Chính chỉ còn cách nhìn Tiểu Bính Tử cầu cứu.

“Lão gia! Thầy tướng số kia là ai, đừng có giới thiệu cho tiểu nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.