Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 4: Chương 4: Sóng ngầm trong Lý phủ




Trời vừa tạnh mưa, xe ngựa cũng vừa dừng trước một tòa nhà lớn bên bờ Thái hồ, trước cửa đề hai chữ “Lý phủ”. Nét chữ mạnh mẽ hữu lực mà lại không thiếu sự tự do phóng khoáng. Nghe kể rằng, đây chính là bút tích của vị Trạng Nguyên Lý Tích Chi năm xưa. Tòa nhà rộng lớn tráng lệ, nhưng cũng có phần cổ kính thâm nghiêm, dựa theo vẻ ngoài mà đoán thì ít nhất cũng được hơn trăm năm có lẻ.

Cô Tô Lý thị là Giang Nam đệ nhất thư hương thế gia, từ đây từng sinh ra không biết bao nhiêu Trạng Nguyên lang, Bảng Nhãn lang, Thám hoa lang... trong đó có vị Trạng Nguyên Lý Tích Chi tài hoa lừng danh thiên hạ, làm quan đến chức Thái phó nhất phẩm. Tuy nhiên, nay không bằng xưa, trăm năm trở lại đây Lý thị chưa từng có thêm một Trạng Nguyên nào nữa. Đến đời này, dòng chính của Lý thị chỉ có hai huynh đệ của Lý lão gia. Huynh trưởng của ông thi đỗ Tiến sĩ, hiện tại đang là Học sĩ Hàn Lâm viện, vì thế mang theo thê nhi lên kinh thành. Đại trạch ở Cô Tô chỉ còn lại một mình Lý lão gia tiếp quản. Lý lão gia cũng không phải củi mục, thời niên thiếu từng là một nhân tài có tiếng ở vùng Giang Nam. Chẳng qua học tài thi phận, thi bao năm cũng chỉ đỗ được cái danh hiệu Cử nhân. Lý lão gia thất chí, liền từ bỏ đường công danh, tiếp quản sản nghiệp của Lý thị. Cũng bởi vì vậy, ông đối với việc học của hai con trai rất để tâm, chỉ kỳ vọng sao chúng có thể thay người làm phụ thân như mình thực hiện hoài bão lúc trẻ.

Lý lão gia cùng Vương đại nhân thuở xưa là bạn học, sau này tuy mỗi người một nơi nhưng cũng vẫn xem nhau như tri kỷ thân thiết. Được tin Vương đại nhân đến Tô Châu, ông và nhị phu nhân Vương thị liền rất sớm chuẩn bị ra cửa đón sẵn.

Xe ngựa vừa dừng, Lý lão gia trông thấy theo sau Vương đại nhân là Lý Quân Ngọc đang ôm một tiểu cô nương bước xuống. Ánh mắt hơi ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh ông liền giấu đi, cười ha ha bước tới chắp tay chào Vương đại nhân:

“Tam ca, đã lâu không gặp.”

“Muội phu hữu lễ, đã lâu không gặp, cả nhà vẫn bình an chứ?” Vương đại nhân cũng chắp tay đáp lễ, đoạn lại cười hỏi han.

Lý lão gia niềm nở đáp:

“Đa tạ tam ca quan tâm, cả nhà tiểu đệ vẫn an khang.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”, Vương đại nhân vuốt chòm râu, lại nhìn về hai con gái, nói, “Đây là hai nữ nhi của ta. Diệu Diệu, Dao Dao, nhanh đến chào tứ cô cô cùng tứ cô phụ!”

Vương Diệu Diệu dạ một tiếng, tiến lên nhún người, lễ phép nói:

“Tham kiến tứ cô phụ, tứ cô cô.”

Lý lão gia cười thật hiền từ, khen:

“Thật là đứa bé ngoan.”

Vương thị dù vẻ mặt cũng rất đỗi hòa ái, lại không mấy niềm nở với Vương Diệu Diệu, chỉ nhìn nàng mỉm cười gật đầu một cái.

Vương Dao Dao từ phía sau biểu ca ló đầu ra tò mò nhìn hai người lạ trước mặt. Lý Quân Ngọc khẽ vỗ vỗ tay nàng, nửa trấn an nửa cổ vũ. Tiểu cô nương bấy giờ mới chớp chớp đôi mắt hạnh to tròn, nhoẻn miệng cười thật ngọt ngào, cúi gập người, nói:

“Tứ cô phụ an hảo, tứ cô cô an hảo.”

Lại ngước lên, đúng lúc nhìn thấy vị tứ cô cô đoan trang nhã nhặn trước mặt, cô bé liền buột miệng cảm thán:

“Tứ cô cô thật giống Quân biểu ca, đều rất đẹp!”

Vương thị vui vẻ xoa đầu nàng, cười bảo:

“Nhị cô nương thật ngoan, miệng cũng ngọt như mật. Lại đây, cô cô ôm một cái!”

Vương Dao Dao liền ngoan ngoãn sà vào lòng bà, cọ cọ mấy cái như mèo con, lại nói:

“Cô cô thật thơm.”

Vương thị trước giờ chỉ có một nhi tử là Lý Quân Ngọc, chưa từng có nữ nhi. Lý Quân Ngọc lại là thiếu niên thành thục ổn trọng, từ nhỏ đã rất quy củ, đối với bà tuy lễ phép nhưng lại xa cách, mẹ con ít khi thân thiết, càng không khi nào làm nũng trong lòng bà như vậy. Vương thị tức khắc cảm thấy lòng mềm nhũn, cũng nảy sinh lòng yêu thích thật sự với đứa cháu gái này.

Lý lão già bấy giờ liền đưa tay ra hiệu, nói:

“Hôm nay tam ca quang lâm hàn xá thật là tam sinh hữu hạnh. Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp. Tam ca, mời!”

Bước vào Lý phủ thật như bước vào một thế ngoại đào nguyên, cầu nhỏ nước chảy róc rách, hoa thơm bướm lượn rập rờn, cảnh vật u tĩnh thanh nhã. Hành lang chín khúc quanh co đưa mọi người tới đại sảnh rộng lớn. Chính giữa đại sảnh, Lý lão phu nhân đã ngồi đợi sẵn.

Vương đại nhân vừa trông thấy bà cụ, lập tức chắp tay cúi người vái chào:

“Tham kiến lão phu nhân.”

Lý lão phu nhân tuy có tuổi, phong vận vẫn còn, thần thái rất mực uy nghiêm, thấy Vương đại nhân, mày liền hơi giãn ra, cười bảo:

“Trọng Nhân mau đứng lên, chớ đa lễ. Mẫu thân của con ở kinh thành vẫn khỏe chứ?”

Nói ra thì Lý lão phu nhân với Vương lão phu nhân thời thiếu nữ chính là khuê mật. Lý lão phu nhân là người kinh thành, sau gả vào Cô Tô Lý thị, mới chuyển tới Tô Châu này. Mà Vương lão phu nhân lại gả vào Vương thị ở kinh thành. Lần này bà cụ nghe tin Vương đại nhân bị giáng chức tới Tô Châu, trong lòng kỳ thật cũng ngũ vị tạp trần. Chỉ cần là người, ai dám khẳng định mình có thể không chút đố kỵ so đo nào? Hai người là khuê mật, cuối cùng con trai của hảo tỷ muội thì đỗ Trạng Nguyên, làm nhị phẩm Hộ bộ Thượng thư, còn nhi tử của mình đứa giỏi nhất cũng chỉ đỗ Tiến sĩ, làm một chức quan tứ phẩm trong Hàn Lâm viện. Hiện giờ thời thế thay đổi, phong thủy tuần hoàn, Lý lão phu nhân khó tránh khỏi có một cảm giác vui mừng len lỏi trong lòng.

Vương đại nhân đáp:

“Gia mẫu vẫn an khang, người cứ luôn nhắc về lão phu nhân.”

Nói đoạn, lại là một màn giới thiệu hai nữ nhi nhà mình, hai tiểu cô nương lại phải tiến lên chào hỏi. Lý lão phu nhân mỉm cười bảo miễn lễ, mắt lại trực chỉ nhìn về phía Vương Dao Dao, ngoắc tay:

“Dao nha đầu, tiến lại gần một chút để ta nhìn cho rõ nào.”

Vương Dao Dao đưa mắt nhìn phụ thân, lại nhìn sang Lý Quân Ngọc, thấy cả hai đều gật đầu, mới dám đi tới gần Lý lão phu nhân. Lý lão phu nhân xoa xoa đầu con bé, vẻ mặt từ ái nói:

“Quả là giống lắm, thật là giống An Thân vương phi.”

Vương Dao Dao có quan hệ gì với An Thân vương phi? Vậy thì phải kể đến mẫu thân của nàng. Thê tử chính thất của Vương đại nhân chính là Ninh Dương quận chúa, con gái ruột của An Thân vương, cũng là đường muội của đương kim hoàng đế. Lý lão phu nhân khi chưa xuất giá có hai khuê mật, một người là Vương lão phu nhân, người còn lại chính là An Thân vương phi.

Trong lúc Lý lão phu nhân đang hồi ức về cố nhân, lại nghe thấy một tiếng động nho nhỏ phát ra từ bụng của tiểu cô nương trước mặt. Vương Dao Dao đỏ mặt, cúi gằm đầu, tay mân mê mép áo.

Lý lão phu nhân ha ha cười, nhìn về phía Vương đại nhân, bảo:

“Các con đi đường xa mệt nhọc, hãy ở lại đây nghỉ ngơi. Ta cũng đã sai hạ nhân chuẩn bị gia yến.”

Nói đoạn, liền phất tay ra hiệu, tức khắc có bốn, năm nha hoàn lần lượt mang thức ăn lên bày tiệc. Một khắc sau, trên bàn ăn đã bày biện một bữa tiệc thịnh soạn.

Tô Châu vốn là vùng sông hồ, nguyên liệu chính của ẩm thực tất nhiên là thủy sản, trong đó có “Tam bạch” nổi tiếng của Thái Hồ là cá trắng, cá kim ngân và tôm nõn trắng. Có câu: “đông chua, tây cay, nam ngọt, bắc mặn”, ẩm thực Giang Nam thuộc vào nhóm “nam ngọt”. Hương vị các món ăn nơi này thường có vị ngọt và thanh dịu, chủ yếu là các món hấp, ninh, tần,... ít dầu mỡ, thích cho đường và dấm, khẩu vị thiên về chua ngọt, tương đối thanh đạm. Trên bàn tiệc của Lý phủ thực sự tập trung hết thảy những tinh túy của ẩm thực Tô Nam. Nhiều món tinh tế cầu kỳ như thể một tác phẩm nghệ thuật. Vương Dao Dao nhìn lướt qua, liền thấy có súp mì và tôm Đông Qua, thịt viên bọc bột hấp, cá hấp Thái Hồ, tùng thử quế ngư, canh suông vi cá, gà nấu dưa hấu, canh rau nhút Tây Hồ, xíu mại trứng,... quả là trăm hồng nghìn tía, món nào nhìn cũng hấp dẫn vô cùng, khiến con sâu thèm ăn trong bụng nàng ngọ nguậy dữ dội, nhưng lại không biết phải ăn cái nào trước.

Vừa lúc ấy, Lý Quân Ngọc liền gắp cho Vương Dao Dao một miếng tôm nõn trắng. Thoạt nhìn, tiểu cô nương cứ ngỡ nó chỉ là tôm bột chay, ăn rồi mới thấy vị tôm thanh nhẹ nhàng đến mức tưởng như không mùi vị, nhưng chất ngọt lẫn khuất trong từng thớ thịt trắng nõn thì cứ như vương vấn mãi nơi đầu lưỡi. Lý Quân Ngọc lại gắp thêm cho nàng một miếng cá hấp Thái Hồ. Chỉ thấy thịt cá mềm, dai, thơm. Vị thanh nhẹ, không mặn, không ngọt, lại cũng không tanh. Ăn cá mà lại có cảm tưởng như đang đưa tay vuốt nhẹ lên tấm lụa mượt mà của Tô Châu.

Người ta thường nói thủy thổ vùng như thế nào thì sinh ra con người như thế ấy. Vương Dao Dao bất giác đưa mắt nhìn về phía vị biểu ca ngay cả ăn cũng tao nhã thong dong kia, chợt nghĩ, một người sống giữa cảnh sắc thanh nhã nhất, uống loại trà thanh tao nhất, ăn những thức thanh thoát nhất, thì há lại có thể là tục nhân? Một Lý Quân Ngọc ôn nhuận như ngọc, văn nhã tựa mai, chính là do cả đất trời sông nước Cô Tô hun đúc nên, từng hơi thở của chàng cũng thấm nhuần hơi thở của Thái Hồ.

Rốt cuộc, Vương Dao Dao rút ra một kết luận, cứ ăn theo biểu ca, nhất định không sai! Mà cũng lạ kỳ, biểu ca như có thuật đọc tâm, luôn có thể đoán chính xác nàng sẽ thích ăn loại món ăn như thế nào, luôn bắt đúng khẩu vị của nàng, chưa từng sai.

Kỳ thực, Vương Dao Dao vốn sinh trưởng ở kinh thành, khẩu vị thiên nồng, thích cay, là điển hình không cay không vui. Món ăn Tô Châu vừa ăn thì thấy rất ngon, nhưng ăn nhiều lại thấy thiếu thiếu gì đó. Chính là thiếu ớt nha! Đang lúc Vương Dao Dao khổ sở loay hoay tìm ớt, một đĩa ớt được đặt trước mặt nàng. Ngón tay trắng muốt thon dài, tiểu cô nương ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là Quân biểu ca. Nàng mừng đến suýt khóc, vô cùng cảm kích mà nhìn biểu ca, rồi lập tức gắp ớt bỏ vào bát mình. Chỉ là chưa được bao nhiêu thì đôi đũa đang gắp lia lịa của nàng bị một đôi đũa khác chặn lại.

“Không thể ăn quá nhiều, sẽ bị đau dạ dày.” Lý Quân Ngọc nhẹ giọng nói.

Vương Dao Dao quả thực có chứng đau dạ dày, mỗi lần ăn quá cay thì sau đó liền sẽ ôm bụng đau muốn khóc. Thế nhưng nàng vốn bướng bỉnh, lại cứ ưa cay, phụ thân la mắng bao nhiêu cũng không sửa được. Vậy mà một lời nói nhẹ nhàng của biểu ca lại khiến con bé tiu nghỉu từ bỏ đĩa ớt. Có những người như vậy, rõ ràng thật dịu dàng nhỏ nhẹ, lại luôn khiến người ta cảm thấy không thể đối nghịch, tự giác nghe theo.

Lý lão phu nhân quan sát mọi động tĩnh ở bên này, thấy Vương Dao Dao thân thiết với Lý Quân Ngọc, trong bụng có chút không vui. Vương thị chỉ là thứ nữ, gả vào Lý thị cũng chỉ là thứ thiếp, nhờ vào chính thất phu nhân vừa qua đời hai năm trước nên hiện tại mới có tiếng nói trong nhà. Mà Lý Quân Ngọc, xét đến cùng vẫn là thứ tử. Lý lão phu nhân vốn thiên vị đích trưởng tôn, dù đứa cháu thứ xuất kia có thông minh lễ phép hơn, bà cũng chỉ xem trọng một mình Đại Lang. Có thứ gì tốt nhất, tất nhiên phải là dành cho Đại Lang của bà trước.

“Dao nha đầu, con ở kinh thành chắc không quen ăn món Tô Châu, cho nên sáng sớm này ta đã bảo Đại Lang đi mua gà quay ở Phượng Tần ký về đây, mùi vị không khác gì ở kinh thành. Nào, con ăn thử xem!” Lý lão phu nhân tươi cười gắp một miếng gà quay muốn bỏ vào bát của Vương Dao Dao.

Lý Quân Ngọc vội vàng định ngăn lại, nhưng Vương đại nhân đã lên tiếng trước:

“Lão phu nhân, tiểu nữ vốn không ăn được gà.”

Vương thị nghe đến đây, khóe môi khẽ cong lên, ra vẻ ngạc nhiên, nói:

“Ôi, nhị cô nương cũng không ăn được gà à? Nhị Lang cũng thế. Quả là biểu huynh muội, dù gì cũng là người thân, đến sở thích cũng giống nhau.”

Chính là ngụ ý, Vương Dao Dao với Nhị Lang của bà mới là chí thân, người ngoài đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ!

Lý lão phu nhân liếc Vương thị một cái, nói:

“Lúc ăn không nên nói quá nhiều, kẻo sẽ mắc nghẹn có khi.”

Vương thị liền cúi đầu im lặng ăn, nhưng trong lòng vẫn rất là vui vẻ.

Mọi người ở đây đều nghĩ rằng, hai người cùng không ăn được gà chỉ là sự trùng hợp.

Chỉ có một mình Lý Quân Ngọc biết, đó không phải ngẫu nhiên.

Nếu hai người ở cạnh nhau một thời gian quá dài, nếu một người để tâm đến một ai đó đến mức xem người đó còn quan trọng hơn chính mình, thì dần dần, y sẽ đem sở thích của nàng biến thành sở thích của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.