Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 11: Chương 11: Quyền to nhất




Trước hôm ra tòa, Quyên vẫn phải đi học bình thường. Vẫn là những lời đàm tiếu trước mặt cô, và cái đuôi “Minh Thiếu gia” lẽo đẽo đằng sau nữa. Quyên đi ngang qua một lớp học. Đây là lớp của Lan, cô bé đã kết bạn với cô hôm trước. Nhìn lướt qua đám học sinh đang nói cười vui vẻ trong lớp, Quyên thấy ở góc lớp có một cô bé gương mặt rất quen. Chính là Lan.

Hóa ra cô bé cũng bị bạn bè cô lập. Đúng lúc đó Lan nhìn thấy Quyên. Cô bé nở nụ cười tươi rói vẫy vẫy tay chào. Quyên nhẹ cười.

Minh không biết tự lúc nào đã ở bên cạnh Quyên, mặt dỗi hờn.

“Idol, sao idol lại cười với con bé đó chứ? Nó xấu hơn Minh cơ mà!”

Quyên lia mắt qua, trong lòng khẽ buồn cười. Minh chạm phải ánh mắt chăm chú của cô bé thì bối rối xoay mặt đi nơi khác, hai vệt hồng hồng hiện trên má.

“Idol đừng có nhìn Minh như vậy. Xấu hổ lắm.”

Quyên không nói gì bước đi nhanh về phía trước, miệng trộm cười không để cho Minh nhìn thấy được.

“Ê.. Idol ơi đợi..”

Mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi bước vào trong lớp, Quyên chạm mặt cô tiểu thư lớp trưởng. Cô bé quên khuấy mất việc trực nhật ngày hôm qua.

“Mày dám trốn trực nhật cơ đấy? Tuần sau trực nhật ba ngày đi!“. Quyên thầm thở dài. Tại sao mấy đứa tiểu thư chanh chua này hay thích đi bắt nạt thế nhỉ? Cô không nhường nữa. Cùng lắm.. cùng lắm không còn cơ hội hòa nhập với mọi người trong lớp nữa cũng chẳng sao.

Ít nhất Quyên còn có Minh.

“Lỗi gì?”

“Cái gì á?”

Lớp trưởng ánh mắt khó hiểu, rõ ràng là không thể ngờ được Quyên sẽ dám đáp lại mình. Tính cách vô cùng trẻ con bùng lên, cô tiểu thư chanh chua giận dữ.

“Tao thích đấy, mày chối được à?”

“Có cần thưa với cô chủ nhiệm không?”

Con bé ánh mắt khinh khỉnh.

“Chủ nhiệm làm được cái gì? Trong lớp này, tao là lớp trưởng, quyền to nhất.”

Đúng là quá ngạo mạn rồi. Bố mẹ con bé có vẻ như giàu nhất lớp, cô chủ nhiệm cũng một phần kính nể hơn. Nhưng con bé bị nuông chiều quá mức sinh hư, không ai quản được. Nó muốn làm lớp trưởng đành chịu. Có lần bố mẹ nó phải thương lượng với cô giáo.

“Chúng tôi hơi chiều nó. Nhưng cô hiểu cho, tấm lòng ông bố bà mẹ nào mà chẳng thế. Mong cô chiếu cố cho nó.”

Cô giáo chủ nhiệm cũng vì nể mà cho nó cái chức lớp trưởng. Mà lối suy nghĩ của con nít cũng quá ư buồn cười đi.

Cái gì mà.. lớp trưởng là quyền to nhất?

Quyên nhịn cười đến nội thương. Trước kia nếu học ở trường cũ chắc là cô sẽ rất tức, cực kì tức đấy. Nhưng mà giờ thì khác rồi.

“Vậy à? Có muốn xem ai là người quyền to nhất không?”

Minh đã đi đến đứng cạnh Quyên tự lúc nào.

“Idol, trong mắt tớ cậu có quyền to nhất. Đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu!”

Minh quay sang nhìn cô bé với ánh mắt kiên định cực kì. Quyên hơi hơi cảm động rồi đấy.

Lớp trưởng thích Minh, rất rất thích. Ánh mắt của nó vừa khó xử vừa khó chịu.

“Minh, tớ thích cậu mà. Sao cậu lại đi theo con mạt hạng kia?”

Nghe hai chữ “mạt hạng”, gương mặt Minh trở nên giận dữ.

“Mày nói cái gì mạt hạng cơ? Idol của tao là kẻ mạt hạng? Mày đang chửi tao còn không bằng mạt hạng cơ đấy!”

“Không phải, tớ..”

Ánh mắt lớp trưởng trở nên sợ sệt thấy rõ. Con bé luống ca luống cuống xua tay loạn xì ngầu. Minh là thần tượng nó thích, sao Minh lại nghĩ như thế được?

“Hừ! Nhìn lại bản thân xem đã làm được cái gì chưa mà còn to mồm. Chỉ có chanh chua đi bắt nạt idol của bổn Thiếu gia là nhanh! Tao ghét nhất những đứa như mày!”

Minh quay phắt sang bên cạnh cười giòn.

“Idol yên tâm, tớ đã nói là sẽ bảo vệ idol!”

Quyên thoáng thấy vui vui. Cậu bạn này thực sự rất tử tế với cô.

Lớp trưởng tức giận ngúng nguẩy đi vào trong, còn không quên ném lại một câu.

“Xem ra mày may mắn đi. Tao nể mặt Minh nên tha cho mày. Cứ chờ đấy, tao sẽ khiến mày bị phạt cho xem.”

“Đợi đã.”

Minh trợn mắt lên mà nói.

“Thế bây giờ đứa nào quyền to nhất hả?”

Minh hung hăng trừng mắt với con bé, Quyên bên cạnh chỉ cười nhạt. Cô bé đang xem kịch rất là vui!

Lớp trưởng liếc mắt qua Quyên, rồi nhìn Minh vẻ không-biết-phải-làm-sao.

“Ai?”

Cô giáo chủ nhiệm cười tươi như hoa bước vào, cũng thuận miệng hỏi một câu khi nghe được câu hỏi của Minh.

Lớp trưởng đang gánh một cái cân rất lớn. Rõ ràng cô bé mới là người quyền to nhất cơ mà. Nhưng Minh.. Lớp trưởng cắn răng.

“Là cô ạ!”

Minh nổi xung.

“Này, nói cái gì thế? Rõ ràng là idol..”

Lớp trưởng liếc mắt nhìn Quyên. Dù có trời sập nó cũng không gọi tên Quyên. Bạn thân của nó, cái Vi phải di cư sang Mỹ chẳng phải là tại Quyên hết sao? Nó ghét cay ghét đắng cái Quyên. Minh phải là của nó cơ mà!

Chưa chờ Minh nói hết câu, Quyên nhẹ đặt tay lên vai cậu khẽ lắc đầu. Minh không hiểu cái lắc đầu đó.

“Quyên, cậu sao thế? Rõ ràng idol của tớ phải là quyền to nhất chứ!”

Quyên thì nghĩ nên chấm dứt cuộc tranh luận ở đây, bèn tuyên bố dõng dạc.

“Cô giáo chủ nhiệm là người quyền to nhất! Cô ấy dạy chúng mình học bài. Còn những hạng tự cho mình là nhất thì cậu không cần phải chấp nhặt làm gì. Mệt lắm. Chúng ta đi thôi.”

Vừa nói Quyên vừa liếc mắt sang lớp trưởng vẻ mặt rõ thâm thúy. Minh há hốc mồm nhìn cô bé. Đôi mắt ánh lên sự mừng rỡ.

“Tớ hiểu rồi, idol! Nhưng mà trong lòng tớ chỉ có cậu có quyền to nhất thôi!”

Quyên và Minh bước vào chỗ ngồi trước.

Cô giáo thấy trò chơi cãi nhau “ai là người có quyền to” đến đây kết thúc bèn lớn tiếng.

“Các em mau vào chỗ để học đi chứ. Giám thị đi qua thì cả lớp sẽ bị phạt lao động đấy!”

Nghe đến từ “cả lớp bị phạt” ai nấy đều nhanh chóng ngồi trật tự ngay ngắn. Cô giáo khẽ cười thầm. Trẻ con đúng là trẻ con. Phải không? Cô giáo mới chỉ quát một tiếng mà chúng nó đã răm rắp nghe theo.

Thế ai mới là người quyền lực to nhất đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.