Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 1: Chương 1: Ánh sáng công lý




“Lạy Đấng Toàn Năng nhân từ, người không phải là thẩm phán. Nhưng là đấng cứu vớt đời chúng con. Nguyện hiến dâng, tin tưởng, phụng sự người bằng tất cả lòng thành của chúng con.”

Hàng vạn người dân quỳ rụp, tay nắm vào nhau theo hàng nối dài. Mắt nhắm lịm, gật gù đọc thánh kinh khẩu truyền của dân vùng Ốc Đảo Loren.

Đấng bề trên của họ, ngồi trước thánh điện uy nghiêm, quân hộ vệ giáp vàng có hàng trăm tên, với những ngọn giáo đồng thau, lưỡi hình bán nguyệt sắc lẹm. Đám nữ nhân nô lệ, ả nào cũng như những nàng tiên, phủ trên mình những thớ lụa mỏng manh, cung hầu phụng sự.

“Phốc,”

Trong ánh chớp, thân thể hắn mất dạng khỏi điện thờ, bay lơ lững giữa không trung. Ánh mặt trời chiếu rọi, hào quang kim tỏa, hắn vung quyền trượng, môi mấp máy liên hồi đọc thần chú.

“Ầm,”

Tiếng sấm rền vang, kèm theo mây mù kéo đến. Trời bắt đầu có những hạt mưa đầu tiên, rồi theo cơn ào ạt đổ xuống. Ốc Đảo này đã hơn sáu tháng không hề có một hạt mưa. Chỉ trong một nghi thức thần niệm, cúng bái. Tích tắc, cả một vùng trời đổi sắc. Người dân Ốc Đảo Loren quỳ rụp, một số người không kiềm được đã đứng lên, tay hứng lấy những hạt mưa, reo vang, hò hét:

“Thượng Thần Xerath vạn tuế!”

“Thượng thần Xerath sấm truyền quyền năng…”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế…”

Lão Xerath, trong bộ hồng y của một giáo sỹ, với những tràng khăn choàng óng ánh dệt bằng tơ chỉ vàng, râu tóc bạc phơ. Lão cất giọng làm âm vang cả bầu khí quyển:

“Các con ta. Hãy tôn kính đấng toàn năng, dâng hiến và nguyện trọn vẹn trung thành với Ngài. Để được Ngài dẫn dắt trong những đêm tối tăm nhất của sự sống. Che chở các con khỏi sự bạo tàn của sa mạc, và vượt ra khỏi ranh giới của sống chết.”

“Hôm nay, ta cùng các con xin dâng gửi tặng phẩm của lòng tôn kính này cho Ngài.”

Lời vừa dứt, lão hướng quyền trượng về phía tháp củi khô cao ngất, tầng trên cùng là một lòng chảo, nơi những đứa trẻ sơ sinh hình hài còn đỏ chót, ngây thơ trong những tiếng gào khóc tìm mẹ.

Miệng lão mấp máy niệm thần chú, rồi mắt lão đột nhiên trừng lên mở to, con ngươi của sự chết chóc hiện rõ trên gương mặt đầy nếp nhăn lạnh nhạt.

“Aker suramina,” tiếng thần chú hô gọi.

“Roẹt,”

Một ánh chớp xanh rực sáng cả bầu trời mây đen, xuyên qua những hạt mưa đánh thẳng xuống lòng chảo. Người dân hải hùng, kêu la, đọc nguyện thánh kinh truyền dạy. Trong hàng vạn những âm vang bái tụng, kẻ thính tai sẽ nghe được cả những tiếng gào thét khóc than.

“Đoàng,”

Một áng mây mờ khói bụi, tan biến sau ánh chớp vừa đến. Những đứa trẻ vẫn còn khóc thét.

“Chuyện gì?”

“Chuyện gì đang diễn ra?”

“…”

Những tiếng xì xào. Người dân đang ngơ ngác nhìn về ngọn tháp của những đứa trẻ. Gươm giáo của bọn hộ vệ đã giương lên. Lão Xerath nhìn về đám khói bụi mịt mùng, gương mặt lão vẫn sắc lạnh, môi nhếch mép một nụ cười thần bí.

Trong mờ ảo bóng người dần hiện ra. Một nữ chiến binh, quỳ một chân giương khiên về hướng mặt trời đang bị che lấp bởi những đám mây mù đen tối. Thanh kiếm nàng cầm trên tay rực sáng màu tia lửa vàng, phản chiếu lên bộ kim giáp, với vạt váy kết bằng lông vũ phượng hoàng. Một gương mặt trắng tựa tuyết đầu mùa, mái tóc bạch kim óng ánh phất phơ trong gió cát, đôi mắt nàng long lanh như những viên pha lê xanh không một vết gợn.

Nàng là Alia – Thiên thần chiến binh của tộc tiên Eren.

“Alia, sao ngươi dám trái Thánh Ước Ilumaric(1).” Lão Xerath nói. “Tộc tiên không được can thiệp vào việc của nhân loại. Phản bội lại Thánh Ước, là phủ nhận sự tồn tại của Đấng Sáng Tạo. Nếu ngươi còn cản trở ta hiến tế thần linh, thân phận hoàng tộc của ngươi, sẽ nặng thêm tội một bậc.”

“Lão Xerath, đừng xảo trá,” nàng phớt lờ. “Kẻ thực sự bội ước sẽ phải trả giá. Nhân danh thần Ura!”

Đoạn nói vừa xong, nàng nắm chặt thanh kiếm rực sáng trên tay, nhún người bay vào không trung, hướng thẳng đến Lão Xerath.

“Ngươi dám,” Lão Xerath trừng mắt quát lên. Hai tay lão cầm lấy quyền trượng đưa ngang trước mặt, rồi cả người lão đột nhiên rực sáng ánh hào quang tím.

“Ầm,”

Hai nguồn xung lực lao vào nhau, tạo ra tiếng vang xé tan trời đất. Nàng Alia, triệu hồi thần lực biến ảnh trên vai một đôi cánh thiên thần, lấp lánh. Lực chiến đấu tăng lên vạn lần, một thân thể phàm nhân lão Xerath không thể chống đở. Liền sau, bị nàng đâm một nhát xuyên qua tim, nhưng không thấy hắn đỏ máu như một con người.

“Ngươi…” nàng sững sốt.

“Trúng rồi,” Lão trừng mắt nói. “Đáng tiếc, chổ đó không chỉ có quả tim, mà còn là nơi ta ẩn chứa sức một mạnh vĩ đại.”

“Ầm,”

Một tiếng sấm truyền rền vang, hất văng nàng Alia khỏi người lão. Nơi lão Xerath lơ lững, một vòng tròn sắc tím, đầy những văn tự ma pháp hiện ra. Lão xé toang áo bào, lao qua dòng chảy ma pháp.

“Roẹt,”

Một đám mây đen cuồng phong tích tụ, cùng những tia chớp rực sáng. Một bóng tối bao trùm cả khoảng không, hiện ra một hình nhân sừng sửng như ngọn núi, toàn thân một màu đen hắc ám, với những vệt nứt mang theo dòng chảy dung nham. Lão Xerath hóa hình thành một Ác Qủy sừng trâu, với đôi mắt rực một màu thép nung chói sáng.

Là hiện thân của Erebus – Thượng thần cổ đại của bóng tối và sự chết chóc.

Tiếng người dân hoảng loạn gào thét. Dòng người dẫm đạp lên nhau, xác chết ngỗn ngang dưới một bầu trời tối đen như mực. Một vùng sa mạc vang vọng những âm thanh chết chóc. Những kẻ sùng tín, trong tuyệt vọng ngồi tụng niệm truyền kinh mong cầu lấy sự sống yếu ớt, trong tay các vị thần.

“Lạy đấng toàn năng nhân từ…”

“Lạy đấng toàn năng nhân từ…”

Bên trên bầu trời, một trận chiến oanh liệt diễn ra. Nàng Alia ẩn hiện trong đám mây đen, những vệt sáng hình bán nguyệt từ lưỡi gươm của nàng bốn phía tung ra. Chân thân của Ác Quỷ, từng mãng đứt đoạn rơi vụn thành từng vụ nổ kinh hoàng tàn phá những công trình bên dưới.

Hắn gầm rú tiếng thét rợn cả gai óc, tay vung dung nham cố tóm lấy cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, như con ong trước mặt. Rồi ánh mắt hắn rực sáng, từ miệng khạc ra một dòng chảy nham thạch cuộn trào như thác đổ xuống dòng người bên dưới. Cả một ốc đảo hóa thành dòng sông lửa chết chóc.

“Á..á…á,”

Tiếng hàng vạn người dân gào thét, trút những hơi thở cuối cùng trước khi bị đốt thành tro bụi.

Nàng khựng lại, nhìn xuống bên dưới, đôi mắt nàng rực lửa căm phẫn. Nàng dồn toàn bộ năng lượng, làm rực sáng cả bầu trời, sau đó đan chéo kiếm và khiên trước mặt. Môi nàng mấp máy đọc thần chú, rồi gầm lên một tiếng thét vang dội.

“Xoẹt,”

“Xoẹt,”

Hai nhát chém liên hồi, tạo thành song ảnh bán nguyệt cực đại đan chéo nhau, trong chớp mắt trúng ngay chân thân của Ác Qủy. Hắn gầm rú nghiêng ngã người về phía sau, chân loạng choạng lùi ba bốn bước.

“Quanadi omahi,” nàng hô vang thần chú.

“Ầm”

Tiếng sấm nổ rền vang. Bầu trời rực lên một màu ánh dương chói mắt. Trong một vòng tròn đầy hoa văn tiên pháp, toàn thân Alia biến mất trang phục, gươm, khiên, chỉ rực một màu sáng trắng chói lóa.

“Roẹt,”

Trong ánh chớp. Một gương mặt hộ thần cự phách, đầu đội mũ lông vũ, toàn thân Bạch Y Kim Giáp lấp lánh, cầm trên tay một Thiên Thần Binh Khí, là thanh trường kiếm có lưỡi sắc nhọn, răng cưa như vẫy rồng, rực một màu lửa đỏ như máu huyết phượng hoàng.

Là hiện thân thần mặt trời Helios – Hộ Thần của Alia.

“Phốc,”

Helios vung thần binh, tạo ra làn khói trắng phóng lên bầu trời, rồi mất dạng. Cả một khoảng không màu đen vô tận, vụt tắt cùng Helios.Trong một tia chớp liền sau, Ngài xuất hiện với một nhát chém chí mạng từ đỉnh đầu, kéo một vệt xuyên thấu cắt đôi Erebus thành hai phần.

“Xoẹt,”

“Ầm,”

Lại một tiếng sấm nổ vang lên. Thân xác thần Erebus ngã xuống, một vụ nổ kinh hoàng quét tan mọi sự sống, và biến cả một vùng sa mạc mênh mông thành bình địa bằng phẳng. Dung nham trên người hắn dần nguội lạnh, chỉ còn lại thân xác tạo thành một dãy núi kéo dài hàng dặm. Khói bụi mịt mùng dần tan đi.

Những tia nắng trên bầu trời hiện lại. Alia từ hướng ánh dương, phẩy cách thiên thần từ tốn đáp xuống mặt đất, rồi thu hồi tiên pháp trở lại hình dáng bình thường trong bộ giáp áo. Phía dưới chân nàng, lão Xerath đang lồm ngồm bò đi tạo thành cả một vệt máu lăn dài, trang phục hắn tơi tả cố nhoài người chộp lấy thanh Quyền Trượng Tarami ở trước mặt.

“Chạch,”

Nàng đạp chân lên cây trượng, vung gươm chỉ về hướng Lão Xerath:

“Bỏ cuộc đi. Ngươi thua rồi”

“Thua!” Lão nói. “Khạc khạc, ngươi…tưởng mình đã thắng sao…khạc…khà khà khà,” Lão ho hộc đầy máu, hốc hác được đôi từ, rồi rùng rợn cười trước khi hơi thở đứt đoạn. Đôi mắt lão mở to rao ráo nhìn nàng. Dù đã chết đi nhưng bộ thây lão vẫn còn có thể khiến phàn nhân kinh hãi.

Nàng Alia chỉ nhìn hắn thở dài, rồi lắc đầu. Nàng vung một nắm nhỏ bụi tiên để hóa độ thân xác hắn tan biến vào hư vô.

Sau đó, nàng nhìn xuống thanh quyền trượng màu xanh, với một viên ngọc tím vẫn còn rực sáng. Nàng cúi người nhặt lấy thanh quyền trượng, lòng đầy phẫn nộ:

“Thứ đồ vật này, không nên tồn tại,” nàng nói.

Lời vừa xong nàng ném nó lên không trung, vung gươm niệm thần chú rồi chém một nhát dứt khoát.

“Đoàng,”

Quyền trượng vừa phát nổ, liền tạo ra một hố đen mang theo trận cuồng phong tia chớp dữ tợn. Nàng Alia thất thần thốt lên:

“Chuyện gì đang diễn ra?”

“Phụt,”

Âm thanh cuối cùng vang lên, tất cả mịt mùng tối sầm lại, rồi kéo theo nàng cùng vạn vật tan biến vào trong hư vô vũ trụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.