Tái Sinh

Chương 1: Chương 1: Trương Thường Tận




Trương Thường Tận tỉnh dậy sau khi ngất đi bởi cú đánh trời giáng sau gáy. Nếu là ở Hạ giới, những chiêu thức tầm thường của đám lâu la kia chẳng thể làm gì nàng. Thường Tận từ năm mười sáu tuổi đã nổi danh khắp bốn phương là một nhân tài xuất chúng, tuy chỉ là nữ nhân, nhưng kiếm pháp vô song, chưa từng có đối thủ. Nếu nàng đứng thứ hai, không ai dám tự nhận đứng nhất.

Không may nơi đây lại là Ma giới, vì vậy những kẻ kia không chút khó khăn liền có thể hạ gục nàng chỉ bằng một cái búng tay. Nếu nàng có linh lực, thì những kẻ gác cổng này sớm đã bị đo ván. Tiếc rằng nàng một thân phàm tục, không sao ứng phó nổi.

Thường Tận tỉnh dậy, cảm thấy hơi choáng váng. Nàng cố mở to mắt đồng thời lắc mạnh đầu để lấy lại thăng bằng. Nàng nhìn về hướng bục cao kia nơi có một tên đàn ông trung niên đang ngồi ngạo nghễ. Hắn nheo đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Thường Tận, rồi cao giọng hỏi:

- Kẻ đang ngồi dưới kia, mau tự khai tên tuổi.

Thường Tận chống tay đứng thẳng người dậy, giọng nói vô cùng tự tin đáp lại:

- Ta chính là con gái của ngươi.

Quân lính hai bên tròn xoe mắt nhìn Thường Tận chằm chằm. Bọn họ chắc chắn nghĩ nữ nhân này là một kẻ điên, ngay cả khi đứng trước mặt Ma Tôn mà cũng dám mở lời ăn nói xằng bậy. Ma Tôn tức giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống thành ghế:

- Hỗn xược! Ngươi không sợ ta cắt lưỡi ngươi sao?

Thường Tận không hề sợ hãi, vẫn quả quyết một lời:

- Nếu ngươi không suy xét kĩ đã đi cắt lưỡi con gái mình, e rằng sau này người hối hận sẽ là ngươi.

- Ngươi... - Ma Tôn chỉ tay về phía mặt Thường Tận, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ như gấc. Sau một hồi bình tĩnh, hắn mới tiếp. - Được rồi, ngươi nói xem, cớ sao lại tự xưng là con gái ta?

Lúc này Thường Tận mới rút từ trong người ra, một chiếc túi nhỏ màu xanh ngọc bích, bên trong đựng một chiếc vòng tay bằng đá ngọc thạch màu đen bóng. Sau khi nhìn thấy chiếc vòng đó, khuôn mặt Ma Tôn từ đỏ chuyển sang xanh tím. Hắn như người mất hồn, liền sai người đưa chiếc vòng lên để nhìn cho rõ. Sau khi lật qua lật lại chiếc vòng, xem tới xem lui bảy bảy bốn chín lần, lúc này Ma Tôn mới dịu giọng hỏi Thường Tận:

- Ngươi tên gì? Còn mẹ ngươi là ai?

- Ta tên là Trương Thường Tận, mẹ ruột ta là Trần Minh Nguyệt. Trước khi mất, bà đã trao lại cho ta chiếc vòng tay này, nói rằng đây là tín vật định tình của bà với cha ta. Vì vậy, ta đã bỏ rất nhiều công sức để tìm ra tung tích của ngươi.

- Chỉ dựa vào một chiếc vòng tay mà ngươi tìm được ta sao?

- Có gì khó chứ, chiếc vòng này, vốn được làm từ Hắc thạch, loại đá chỉ tồn tại nơi Ma giới. Mẹ ta còn kể với ta rằng, cha ta là người họ Trương. Ta đã hỏi thăm khắp chốn này, ngoài ngươi ra, còn có ai họ Trương chứ.

Ma Tôn Trương Huyết Vũ vân vê chiếc vòng trong tay, miệng lẩm nhẩm: “Trần Minh Nguyệt“. Thật ra hắn không có một chút ấn tượng nào về cái tên này. Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ rõ như in, mười tám năm trước, trong khi dạo chơi ở Hạ giới, hắn quả thực đã gặp một vũ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mà nữ tử đứng trước mặt hắn đây, lại có tới tám phần nhan sắc của vũ nữ kia. Dù chỉ là tình một đêm, nhiều năm sau hắn vẫn thường tương tư về người con gái đó. Tiếc rằng khi hắn quay lại nhân gian tìm nàng, Minh Nguyệt đã không còn ở chốn cũ. Hắn cũng không biết tên nàng là gì, vì vậy manh mối bị đứt đoạn. Nếu biết trước hắn nhất định sẽ hỏi tên nàng. Tiếc thay, ngay cả khi Minh Nguyệt hỏi tên hắn, Huyết Vũ cũng chỉ đáp vỏn vẹn một câu: “Ta họ Trương, ngươi chỉ cần biết thế là được rồi. Còn tên thì khỏi đi. Dù sao, chúng ta cũng sẽ không gặp lại.”

Không ngờ rằng, mười tám năm sau, lại có một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần đến tìm hắn, nhưng không phải Minh Nguyệt, mà là con gái của nàng. Để chắc chắn một lần nữa, Huyết Vũ thi triển một đạo chú trên người Thường Tận, cốt để kiểm tra chân thân nàng. Hắn thở dài một cái, quả thực một nửa dòng máu chảy trong người Thường Tận là của hắn. Hắn bèn sai người an bài chỗ ở cho nàng:

- Được rồi, nếu ngươi đã là con gái của ta, thì tất nhiên sẽ được hậu đãi. Người đâu, mau chuẩn bị phòng cho tiểu thư.

- Thôi khỏi - Thường Tận ngắt lời - Ta đến đây không phải có ý định ở lại, mà chỉ để xác nhận thân phận của mình. Nay mọi việc đã rõ, ta cũng chẳng có lý do gì lưu lại nơi này thêm nữa.

- Cái gì? - Ma Tôn Huyết Vũ không nén được sự tức giận - Ngươi lại dám từ chối mệnh lệnh của ta?

Thường Tận mặt không đổi sắc, đáp lại:

- Trương Huyết Vũ, tuy ông là cha ta, nhưng chưa từng một ngày nuôi nấng, ta chẳng có nghĩa vụ phải tận hiếu. Ta chẳng qua chỉ là muốn biết mình được sinh ra bởi ai mà thôi. Huống hồ, nơi Ma giới tối tăm buồn tẻ này, có cho tiền ta cũng chẳng muốn ở.

- Ngươi...

Khuôn mặt Ma Tôn lúc này trông thật khó coi. Những hạ nhân xung quanh cũng chẳng dám ho he một tiếng. Thường Tận quay gót rời đi, chẳng màng đến sự phẫn nộ của Huyết Vũ ở phía sau.

Thường Tận tính tình từ nhỏ đã như vậy, vô cùng cao ngạo, lãnh khốc. Thiếu nữ ở tuổi nàng lẽ ra nên có cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ. Thế nhưng ông trời quả thật thích trêu ngươi. Từ khi nàng sinh ra, xung quanh đã tràn ngập những lời dèm pha, rằng nàng là đứa con hoang của một vũ nữ lăng loàn. Nàng cùng mẹ mình dù đã sống vô cùng khép kín, tách biệt với xã hội bên ngoài, nhưng vẫn không tránh được mồm miệng của những kẻ trong thiên hạ. Khi nàng lớn hơn được một chút và ý thức được lời lẽ ác độc của lũ người kia, nàng tự hứa với lòng sẽ không để ai bắt nạt nữa.

Nhờ khả năng thiên phú học đâu nhớ đó, nàng lén quan sát những tiết học của một võ sư trong làng, rồi về nhà tự bẻ nhánh trúc tập luyện. Dần dà, kỹ năng của nàng trở nên điêu luyện một cách vượt bậc. Từ đó, mỗi khi ra đường, hễ nghe thấy ai buông lời đàm tiếu, Thường Tận không ngần ngại tung cho kẻ đó một cước. Ban đầu những người kia cảm thấy tức tối, càng ra sức chửi rủa, và rủ thêm người tới dạy cho mẹ con Thường Tận một bài học, nhưng sau khi bị nàng hạ đo ván, phải nằm nhà ăn cháo cả tháng trời, thì lũ người ấy mới chịu im miệng, thu mình lại như những con rùa rụt cổ.

Tiếng đồn về Thường Tận ngày một xa, khiến ai ai cũng khiếp sợ. Hễ nhìn thấy một nữ nhân buộc tóc nửa đầu, dáng người dong dỏng, mặc y phục đen, ai nấy cũng tự động cách xa chục thước. Nếu có ở gần, cũng chẳng ai dám nửa lời nặng nhẹ.

Thường Tận vốn không phải là người bắt nạt kẻ yếu mà chỉ ra tay với những kẻ đáng đánh, nhưng thấy mọi người xung quanh e dè mình như vậy, nàng cũng chẳng buồn giải thích. Chỉ cần họ không gây sự với nàng, thì nàng cũng chẳng mở lời với họ.

Hàng ngày, ngoài những lúc luyện võ, Thường Tận cũng chỉ dành thời gian giúp mẹ lên rừng đốn củi và nhặt hoa quả. Thi thoảng, nàng gặp một số đạo sĩ mặc đồ trắng, họ cũng chủ động bắt chuyện. Ấn tượng với sự dẻo dai khỏe mạnh của Thường Tận, họ đánh bạo đề nghị nàng gia nhập môn phái.

Thường Tận vốn chẳng quan tâm tới mấy thứ môn phái vẽ vời đó. Nàng học võ chỉ là để tự vệ, không hề có dụng tâm khác. Tuy nhiên, vì mấy kẻ ấy cứ bám lấy nàng, rồi kể đủ thứ chuyện, Thường Tận đành tạm ngưng công việc dang dở mà hỏi lại:

- Được rồi, các ngươi tên là gì? Đến từ môn phái nào?

Một kẻ trong đám nhanh nhảu hô lên:

- Ta tên là Trần Lam Hạc. Còn hai vị này là Trần Văn Huấn và Lưu Nhất Huy. Chúng ta là một môn phái tu tiên, ngự ở núi Bạch Mã. Với khả năng của cô nương, chắc chắn sẽ sớm thành tài.

Thường Tận mặt vẫn đơ như khúc gỗ, biểu cảm tỏ ra không quan tâm lắm:

- Được rồi, vậy... các ngươi cứ về trước đi. Sau này nếu ta muốn tham gia, nhất định sẽ đến núi Bạch Mã tìm các ngươi.

Lam Hạc vô cùng phấn khởi:

- Vậy thì tốt quá. Này, mau cầm lấy. Chỉ cần đưa ra vật này, môn đạo sẽ để ngươi vào núi.

Nói đoạn hắn lấy trong người ra một miếng ngọc lục bích, đưa cho Thường Tận. Nàng nhận lấy, giắt vào trong người, rồi quay gót rời đi:

- Biết rồi, ta đi đây.

Ba người mặc đồ trắng vẫn dõi theo từng bước chân của nàng đến khi bóng lưng mất hút sau rừng cây. Bọn họ vẫn không ngừng trầm trồ về nữ nhân mình vừa gặp.

“Quả là một nữ trung hào kiệt.”

“Nếu nàng ấy đến Bạch Mã sơn, ta sẽ không bỏ qua cơ hội.”

“Cơ hội gì? Tên đầu đất này, ngươi lại không từ bỏ được thói háo sắc.”

“Ha ha, ta chỉ là tiện miệng nói vậy thôi.”

“Chớ có suy nghĩ lung tung. Người tu đạo phải từ bỏ thất tình lục dục, nếu còn tơ tưởng nữ sắc, thì mau trở về nhân gian làm người thường đi.”

“Ấy ấy, chớ có tức giận. Ta chỉ là lỡ mồm thôi mà. Ta hứa sẽ không như vậy nữa.”

“Hừ...”

Thường Tận lúc ấy vẫn không hề biết rằng, ba người kia đang mời nàng đi đến một thế giới khác: Tu chân giới.

Thuở sơ khai, vốn chỉ có Thiên giới và Hạ giới. Sau này, Trương Nhất Vi, thân là một thượng thần trên thiên giới, có hiềm khích với Thiên đế, nên đã tách ra, một mình lập nên ma giới, tu luyện Ma đạo. Sau này, những người chết đi thường được chiêu mộ gia nhập Ma giới, làm tay chân cho Ma Tôn, ngoại trừ những kẻ có tâm địa vô cùng thánh thiện, khi sống một lòng tu tâm tích đức, thì mới có cơ hội được gia nhập Tu chân giới.

Tu chân giới vốn được lập nên bởi những phàm nhân có ý chí tu luyện để trở thành tiên. Họ nghiên cứu phương thức tu luyện chân thân để trở nên trường sinh bất lão, có sức mạnh dời sông lấp biển, không kém gì thần tiên. Tất nhiên, vì là tu tiên, nên tâm địa lương thiện, một lòng cứu nhân độ thế. Vì vậy, Tu chân giới rất được ủng hộ từ Thiên giới.

Ngoài ra còn có Quỷ giới, là một nhánh của Ma giới. Trong khi ma giới chân thân là những linh hồn người chết thì người trong Quỷ giới có chân thân là những thứ vô tri vô giác như đá, nước, lửa,... Động vật tu luyện thành tinh cũng được xem là một phần của Quỷ giới.

Cuối cùng phải nói đến Hạ giới. Đây tuy là giới yếu nhất, vốn không có phép thuật gì, nhưng lại nhận được sự che chở của Thiên giới cùng Tu chân giới suốt hàng ngàn năm qua. Tuy rằng Ma giới đã nhiều lần âm mưu giết hại người trong Hạ giới để gia tăng quân lực cho mình nhưng chưa bao giờ thành công. Kế hoạch của chúng sớm bị bại lộ sau đó bị Tu chân giới cùng Thiên giới hợp lực ngăn chặn. Đến nay Ma giới chỉ đành cố thủ chờ cơ hội, không hề dám manh động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.