Tái Sinh

Chương 10: Chương 10: Bạch Thược




Thế nhưng dĩ nhiên là Thường Tận chẳng mảy may để ý đến những chuyện nữ nhi thường tình đó. Tử Khiết càng bám lấy nàng, nàng lại càng cảm thấy phiền. Vì không thể đối phó nổi với sự dai dẳng của Tử Khiết, nàng đành coi chàng như bao cát di động để tiện bề luyện tập. Tử Khiết khi thì được ăn đấm, khi thì ăn đá, khi thì được ăn một đòn nội lực đau tận xương tủy.

Có lần Thường Tận lỡ tay đánh mạnh quá, khiến chàng nằm liệt giường cả tháng trời, lúc ấy nàng mới được thảnh thơi một chút. Nhưng yên bình chẳng được bao lâu, Tử Khiết sau khi khỏi bệnh lại tiếp tục bám lấy nàng không buông, đến mức Thường Tận phải thốt lên:

- Tên háo sắc kia! Ngươi cầm tinh con đỉa sao?

Tử Khiết gãi đầu thẹn thùng:

- Cũng không hẳn. Ta nghĩ ta cùng lắm chỉ là họ hàng xa với con đỉa thôi, hì hì.

- Đúng là hết thuốc chữa!

Thường Tận thở dài bỏ đi, mặc cho Tử Khiết lẽo đẽo chạy theo sau. Nàng bước tới một bước thì Tử Khiết cũng chạy một bước, khi nàng dừng lại thì chàng cũng ngưng theo. Thường Tận thở hắt ra:

“Ngay cả Bông Gòn Nhỏ cũng không bám lấy ta như ngươi.”

Nhắc đến Bông Gòn Nhỏ, nàng cũng chợt nhớ ra, đã mấy hôm rồi nàng chẳng thấy chú thỏ con của mình đâu cả. Thật kì lạ là mỗi lần nàng gặp nạn nó đều xuất hiện đúng lúc, thế nhưng thường ngày lại chẳng thấy tăm hơi.

Đột nhiên Thường Tận khựng lại, dường như nàng trông thấy một bóng dáng thân quen. Thuấn Minh đang sải bước về phía dãy nhà phía đông, theo ngay sau chính là Khổng Linh thú. Thường Tận chạy lại gần, mắng vốn con vật nhỏ:

- Bông Gòn Nhỏ, ngươi quả thật là kẻ hai lòng. Ta còn tưởng ngươi đi lạc ở đâu, hóa ra là đã có chủ mới.

Khổng Linh thú như hiểu được lời Thường Tận, vội chạy lại dụi dụi vào gấu váy của nàng.

- Đây là thú nuôi của ta, tên Bạch Thược. - Thuấn Minh lúc này mới lên tiếng.

- Bạch Thược? Ngươi nuôi nó được bao lâu rồi? - Thường Tận ngạc nhiên hỏi.

- Cũng được hơn mười năm rồi. - Thuấn Minh cười mỉm để lộ vẻ thích thú - Thảo nào ta thấy nó thi thoảng biến mất, thì ra là đi tìm ngươi.

Thường Tận vẫn chưa khỏi bất ngờ:

- Nói như vậy thì đây chính là thú nuôi của ngươi. Vậy mà ta cứ tưởng nó là của mình. Thất lễ rồi.

Thuấn Minh khoát tay:

- Không sao, rất hiếm người chiếm được hảo cảm của Bạch Thược. Nếu nó đã thích ngươi như vậy, thì cứ để nó qua lại giữa hai chủ cũng được.

- Không được! - Tử Khiết đột nhiên hét lớn, đoạn chạy chen vào giữa hai người - Đây là con thú, chứ đâu phải đồ vật, mà có thể chung chủ chứ. Ta không đồng ý!

- Ngươi thật buồn cười. Có đồng ý hay không, thì phải hỏi Bông Gòn Nhỏ, ngươi có quyền gì mà quyết định? - Thường Tận đáp.

- Như vậy sao được? Hai người một nam một nữ bỗng dưng lại nuôi chung một con vật, chẳng ra thể thống gì cả!

Thường Tận cùng Thuấn Minh đồng loạt lắc đầu rồi đi về hai ngả, mặc kệ Tử Khiết đứng đó phân trần:

- Khoan đã! Ta chưa nói xong mà!

Chỉ còn mỗi chàng cùng Khổng Linh thú ở đó. Tử Khiết bèn hỏi nó:

- Bông Gòn Nhỏ, ngươi cũng không muốn hai người họ làm chủ của mình đúng không?

Khổng Linh thú đột nhiên xông tới cắn vào tay Tử Khiết một cái đến bật máu rồi chạy đi. Chàng nhất thời đau quá liền hét lên một cái rồi ôm tay của mình chạy về phòng.

Tử Khiết tự than khóc trong lòng, “Ta đã làm gì sai chứ? Ngay cả một con vật cũng chống lại ta? Phụ thân ơi, có còn công lý hay không?”

Nghe nói Tử Khiết bị thương, Tuyết Cơ tức tốc mang thuốc trị thương đến dãy nhà phía đông, nằng nặc đòi gặp chàng. Khi đến nơi, hóa ra Tinh Thúy cũng đang ở đó. Cả hai người họ giành nhau bôi thuốc cho chàng, khiến cho nam thần chàng đây vạn phần khoái chí.

“Thuốc của ta là do đích thân Trưởng môn ban tặng, là bảo vật gia truyền, chỉ cần bôi một lần đảm bảo hồi phục tức thì.”

“Thuốc của tỷ tuy tốt nhưng làm sao bằng với thuốc mà ta tự chế được. Muội cũng biết rồi, gia tộc ta nhiều đời nay đều hành nghề y. Hoa công tử phải dùng thuốc này mới khỏi bệnh được.”

Trước khung cảnh hỗn loạn đó, Tử Khiết vẫn bình thản ngồi trên ghế, chậm rãi nhâm nhi tách trà, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Hai nữ nhân người lôi kẻ kéo, đối với chàng đã quá đỗi quen thuộc. Cho đến khi tách trà trên tay chàng đổ ào xuống đất, cả hai mới dừng lại.

“Xin lỗi Hoa công tử. Bọn ta không cố ý. Để ta đi pha trà mới cho chàng.”

“Không, là ta phải pha mới đúng.”

“Tất cả ra ngoài!” - Đột nhiên một giọng nam nhân vang lên như mãnh hổ, khiến cả ba người đứng hình.

Người đó không ai khác chính là Thuấn Minh sư huynh nổi tiếng nghiêm khắc.

“Các người ở đây diễn cảnh tranh sủng, thật là chẳng ra thể thống gì!”, Thuấn Minh lại tiếp.

Tuyết Cơ cùng Tinh Thúy cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền vùng vằng bỏ đi. Tử Khiết trợn tròn mắt nhìn bọn họ rời khỏi, muốn gọi lại mà chẳng dám. Nhìn vẻ mặt của Thuấn Minh, chàng biết rằng mình sẽ toi đời nếu còn tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Ta ra ngoài luyện võ chút.”, Tử Khiết lấy cớ rời khỏi phòng để tránh không khí căng thẳng đến từ Thuấn Minh. Chàng bước đi trong vô định cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bên hồ nước Thủy Tọa, Thường Tận đang luyện kiếm một mình.

Không hiểu ma xui quỷ khiến gì đã khiến chàng lạc bước đến đây. Dưới ánh trăng mờ ảo, bước chân Thường Tận nhịp nhàng uyển chuyển, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát. Đường kiếm của nàng tràn đầy khí lực, lại nhanh chóng và chuẩn xác đến từng li.

Trước cảnh tượng ấy, Tử Khiết như người mất hồn, thất thần đứng ở đó hồi lâu. Chàng bỗng cảm thấy tim mình đập rạo rực, lần đầu tiên chàng trải qua cảm giác như vậy. Tử Khiết khẽ đặt tay lên lồng ngực trái của mình, tự hỏi:

“Phải chăng đây chính là cái mà nhân gian vẫn gọi là yêu? Mặc cho ngoài kia có nhiều giai nhân khuynh thành, cũng chẳng thể khiến mình rung động. Duy chỉ có mình nàng, khiến trái tim ta đập mạnh liên hồi...”

Thường Tận bắt gặp Tử Khiết đang nhìn mình, vội vã thu kiếm lại.

- Sao ngươi lại nhìn lén ta?

Tử Khiết như sực tỉnh. Chàng cố gắng tỏ ra tự nhiên với dáng vẻ phong trần thường thấy của mình:

- Đại mỹ nhân, ta muốn nhìn nàng đâu cần phải lén lút. Ta cũng đang định luyện võ, thì tình cờ thấy nàng ở đây. Hay là chúng ta cùng luyện nhé.

Chưa đợi Thường Tận trả lời, chàng đã nhảy phắt đến bên cạnh, nở nụ cười đắc ý. Thường Tận chỉ ngắn gọn đáp lại:

- Miễn đừng làm phiền đến ta.

Sau đó nàng lại tiếp tục bài quyền dang dở. Tử Khiết thấy nàng không đuổi mình đi như mọi khi liền cảm thấy như vừa đạt được thành tựu lớn. Chàng ở đó tập luyện cùng nàng đến khi trời tờ mờ sáng. Bên hồ nước Thủy Tọa mênh mông, hai người cùng múa kiếm, nhưng trong khi một người tập kiếm pháp ở tầng chín, thì người còn lại vẫn loay hoay với tầng một.

...

Ngày hôm sau, Trưởng môn triệu tập toàn bộ môn đệ khẩn cấp. Ai nấy đều xôn xao không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên không ngừng bàn tán đồn đoán. Vẻ mặt của Thượng Lang vô cùng hốc hác tiều tụy, dường như vừa trải qua một đả kích lớn. Không để mọi người phải đợi lâu, ông vẫy tay ra hiệu cho hai đồ đệ mang một thứ gì đó lên. Món đồ dài dài được phủ bằng vải trắng.

Một đồ đệ khẽ gỡ tấm vải lên khiến cho tất cả môn đệ trong phòng kinh hãi lùi về sau cả chục bước. Một xác chết đang bắt đầu phân hủy trợn tròn mắt nhìn về phía trần nhà. Mùi hôi thối do nó tỏa ra khiến nhiều môn đệ ôm bụng nôn mửa.

“Được rồi, mọi người mau trấn tĩnh lại đi.”, Thuấn Minh lên tiếng.

Chàng là một trong số ít những người duy nhất vẫn giữ được sự bình tâm trước cảnh tượng vừa rồi.

“Thưa Trưởng môn, người có thể cho chúng con biết chuyện gì đã xảy ra được không ạ?”

Đám đông bên dưới im bặt chờ đợi. Thượng Lang nhắm mắt, thở một hơi dài rồi đáp.

“Người nằm trước mặt các con, chính là Lưu Lan đại đệ tử.”

“Cái gì?”, tất cả môn đệ đồng loạt hoang mang tột độ, “Người nói sư tỷ đã chết rồi sao? Lại còn chết trong tư thế rất khủng khiếp.”

Thượng Lang tiếp lời, “Môn đệ bị sát hại ngay trong ranh giới bản môn. Việc này rất đáng ngờ. Thuấn Minh, con cùng với một số đệ tử nữa hãy tiến hành điều tra việc này. Còn Lam Hạc, con hãy tăng cường phòng vệ, cử một số người tuần tra hàng đêm quanh phủ.”

“Tuân lệnh”, Thuấn Minh cùng Lam Hạc đồng thanh nhận chỉ thị. Những ngày sau đó toàn bộ môn phái đều cảnh giác cao độ. Trời bắt đầu tối là ai về phòng nấy đóng cửa cẩn thận, chẳng dám ra ngoài.

Thường Tận đề nghị giúp đỡ Thuấn Minh điều tra nguyên nhân cái chết của Lưu Lan. Tử Khiết thấy vậy cũng xung phong tham gia. Tất nhiên không thiếu phần của Huyết Vân. Chuyện này xảy ra tám chín phần là do Ninh Tư. Tuy nhiên, chàng không thể hiểu nổi Ninh Tư đang toan tính điều gì khi lạm sát người vô tội. Phải chăng, Lưu Lan đã nhìn thấy gì đó không nên thấy?

“Ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì?”, Huyết Vân thầm nghĩ.

Thế nhưng cho dù canh chừng cẩn mật bao nhiêu, mỗi ngày vẫn có một án mạng xảy ra. Điểm chung của tất cả những xác chết là đều trợn tròn mắt, cứ như thể họ đã thấy một điều gì đó khủng khiếp.

- Những cái chết này rất giống với án mạng liên tiếp ở nhân gian - Tử Khiết nói - Có điều, những người phàm khi chết đều bị moi tất cả nội tạng ra ngoài, còn những môn đệ bị giết lại lành lặn, duy có đôi mắt mở to không nhắm được.

- Có chuyện như thế ở nhân gian ư? - Thuấn Minh hỏi.

- Đúng vậy. Cả ta lẫn Huyết Vân đều đã chạm trán tên sát nhân đó. Hắn vô cùng xuất quỷ nhập thần, nhưng so với Huyết Vân vẫn còn kém xa.

- Đã từng gặp? Hắn trông thế nào? - Thường Tận cất tiếng hỏi.

- Một tên ẻo lả. Nam nhân ngời ngời nhưng lại mặc đồ tím lịm, tóc hắn thì đen dài chấm đất, còn mượt hơn cả tóc của nữ nhân.

- Ta không hỏi những cái đó. Dáng dấp hắn trông như thế nào? Võ công ra sao?

- Ừ thì, tướng mạo cũng rất cao ráo, vạm vỡ. Võ công của hắn cũng rất thâm hậu. Chỉ cần phẩy tay một cái là đã có thể sát thương người khác. À đúng rồi, vũ khí của hắn chính là một chiếc quạt nan màu trắng trông rất tầm thường.

- Dùng quạt để chiến đấu ư? - Thuấn Minh xen vào.

Ai nấy cũng đều trở nên rất trầm tư. Kẻ sát nhân này, được mô tả không khác gì một nam thần phong nhã, dịu dàng nhưng có thể giết người bằng một cái phẩy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.