Tái Chiến

Chương 4: Chương 4: Giao hẹn




Viêm phổi thường xuyên phải truyền dịch, phòng bệnh được dùng rèm che chia làm 3 phần, Chu Kiều ở giường bệnh cạnh cửa sổ. Mỗi ngày lúc 7h30, hộ lý đi một vòng kiểm tra, 8h bác sĩ đi kiểm tra bệnh nhân, 8h30 phát thuốc, rồi truyền dịch, việc có thể làm sau đó chỉ có thể là chờ đợi dịch được truyền xong.

Có thể do tác dụng của thuốc, Chu Kiều rất buồn ngủ, có khi đang nhìn dịch truyền rơi từng giọt xuống, cũng cảm giác buồn ngủ. Cô đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại, cứ nửa giờ thì báo thức một lần, tránh việc cứ ngủ mê man mà quên mất việc báo thay bình dịch truyền. Hai người cùng phòng là người ở gần đó, truyền dịch xong thì về, buổi tối phòng bệnh chỉ còn có mình cô. Do cô sốt liên tục không hạ nên bác sĩ yêu cầu không tắm rửa, chú ý giữ ấm cơ thể.

Chu Kiều đều đồng ý nghe theo lời dặn, cô cảm thấy do Tần Vũ Tùng hại cô bị bệnh thế này. Cô vốn đang bị ho, anh ta còn đem cô vứt xuống nước, lại lăn lộn thêm một trận, mới ra nông nổi viêm phổi như bây giờ. Chỉ có điều trong khi nhàm chán nhớ lại, cô sẽ tự nhiên đỏ mặt. Cô nhớ rất rõ lúc cô ngồi trên đùi anh, đưa lưng về phía Tần Vũ Tùng, lúc anh giở trò xoa nắn, khiêu khích khắp nơi trên người cô, từ trong gương, cô có thể thấy biến hóa của chính mình, còn có mặt người phía sau với bả vai rộng lớn, hàng mi dày đặc.

Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi chầm chậm, tới chiều chạng vạng tuyết rơi càng lúc càng lớn. Người ở giường bên thấy thời tiết xấu, tự điều chỉnh dịch truyền chảy nhanh hơn để buổi chiều đã có thể truyền xong mà đi về. Chu Kiều không có chỗ nào để đi, an tâm ở đó dưỡng bệnh. Cô theo thói quen 1 tay cầm tạp chí, lấy nước, ăn cơm. Phòng bệnh có toilet riêng, cô vào WC thì 1 tay rũ xuống, 1 tay giữ bình nước, đem bình nước treo lên móc phía trên, cũng chẳng có gì phiền phức. Ra tới cửa mới thấy dây giày bung ra. Cô không mua dép lê nên mấy hôm nay đều xỏ đại vào giày mà lê đi. Dây giày cột đi cột lại vẫn không chặt được, cô chán nản tính bỏ qua, đứng lên lấy bình nước, chợt có bàn tay đưa tới, ôn hòa nhắc nhở cô “Cẩn thận”.

Là Tần Vũ Tùng, anh đã cởi áo khoác, chỉ còn áo sơmi, nút áo mở ra, khi nói chuyện trái khế chuyển động lên xuống. Chu Kiều tưởng tượng nếu cô cắn lên đó 1 cái, không biết anh sẽ có phản ứng ra sao. Ý tưởng này đột ngột xuất hiện làm cô cúi xuống không dám nhìn anh, sợ mình không nhịn được mà sẽ cắn anh thật. Tần Vũ Tùng cũng không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ của cô, đỡ cô quay lại giường nằm xuống “Không có ai ở với cô sao? Bạn bè cô hôm trước đâu rồi?”

Anh nhớ hôm đó có rất nhiều người đi cùng, Chu Kiều bình thản “Anh cũng đừng đến nữa, bệnh viện nhiều vi khuẩn, dễ lây bệnh”. Tần Vũ Tùng nói “Cô cứ ngủ đi, tôi giúp cô trông chừng dịch truyền”

Chu Kiều nhắm mắt, ban đầu chỉ giả bộ ngủ, sau lại thật sự ngủ quên mất. Nửa mở nửa tỉnh loáng thoáng nghe hộ lý đến đổi thuốc, nghe anh cùng hộ lý trò chuyện mấy câu. Người đẹp trai cũng có chỗ tốt, hộ lý này thường ngày ít khi cười nói, nói chuyện cũng lạnh lùng, lại vừa cười vừa nói với Tần Vũ Tùng.

Xế chiều lúc rút kim, Chu Kiều vẫn còn buồn ngủ nên tiếp tục quấn chăn ngủ. Tần Vũ Tùng cũng không đi, anh xem giấy tờ gì đó, tiếng lật giấy nghe sột soạt thường xuyên. Không còn lo lắng về việc để ý kim tiêm, Chu Kiều thật sự ngủ say, thậm chí cô còn nằm mơ. Trong mơ có một đôi mắt sáng nhìn cô chằm chằm như đang hỏi “Có thể không?”, cô không tự chủ mà đón nhận, môi dán lấy môi, lưỡi quấn vào nhau. Cảnh trong mơ thật sự quá chân thật đến nỗi trong lòng sinh ra xúc động, càng muốn nhiều hơn, đột nhiên cô tỉnh lại.

Trời đã tối, trong phòng không bật đèn, thật sự có người đang hôn cô. Không chỉ là hôn, lòng bàn tay nóng bỏng của người đó còn dán trên ngực cô.

Ở đây hộ lý cũng có thể vào bất kỳ lúc nào, tấm màn che cũng thuộc loại nửa trong suốt, bên ngoài có thể nhìn đến động tĩnh bên trong, Chu Kiều bị dọa giật thót mình, giọng cũng khàn khàn. Anh lại ghé sát tai cô thì thầm “Làm sao bây giờ, tôi muốn cô”

Chu Kiều nghiến răng nghiến lợi “Cầm thú”

Trên cửa sổ có tiếng rơi của bông tuyết, anh thổi một hơi vào tai cô “Tôi còn sợ cô nói tôi còn không bằng cầm thú nữa chứ”. Anh không ngồi ở ghế dựa mà ngồi trên giường cô, Chu Kiều cảm giác được tay cô đang đặt ở chỗ nóng hầm hập, anh không lừa cô, ở đó mạch máu đang sôi sục, còn có hơi động đậy.

Anh đem tay cô phủ lên trên “Giúp tôi giải quyết, nếu không tôi cũng không cần ngại, tuy là đang ở bệnh viện nhưng cũng không phải chưa từng có ai làm việc đó ở đây đâu”

Lưu manh.

Chu Kiều giận dữ muốn bẻ gãy nó, nhưng cuối cùng cũng không làm.

Đại khái chắc tên lưu manh này bình thường cũng ít sử dụng cái tay quý giá làm việc này nên cũng dễ hưng phấn, hơn 10 phút đã giải quyết xong vấn đề. Tinh dịch nóng bỏng phun lòng bàn tay đột nhiên kích thích ra một hình ảnh, Chu Kiều mất tự nhiên khép chân lại. Đáng giận là cái tên đầu sỏ lại còn cúi đầu nói “Tôi cũng thích nơi đó hơn”.

Chu Kiều cắn môi, nếu không phải do cơ thể suy nhược vì bị bệnh, cô thật muốn đem người này vào toilet mà xử lý một lần. Nói đến chơi trò lưu manh, cô không tin mình thua anh ta. Lần đầu giao chiến, anh ta đã quăng mũ cởi áo giáp, cô phúc hậu mới không nói lời nào.

Chu Kiều xuống giường đi rửa tay, nhưng cảm giác vừa rồi cứ như còn quẩn quanh đâu đó.

Tần Vũ Tùng mượn lò vi sóng của hộ lý hâm nóng đồ ăn, Chu Kiều ăn một hơi, không kể là thịt kho đầu sư tử hay thịt bò xào ớt, đều khá nhạt. Tần Vũ Tùng thấy cô ăn xong còn thừa cơm, liền múc từng muỗng ăn tiếp “Đừng nhìn tôi chằm chằm vậy, tôi không ăn cơm trưa mới có thể kịp 3h đến đây. Cô nhìn đi, tôi bận vậy mà còn nhớ đem cơm tối cho cô”

Chu Kiều đành phải nói “Tôi ngại anh phải ăn cơm thừa của tôi”

Tần Vũ Tùng trong miệng ngậm cơm lúng búng vẫn nói thêm một câu “Chúng ta đã như vậy còn phân biệt anh tôi cái gì”. Anh dừng đũa ăn, trầm ổn nói tiếp “Cô cũng từng có đàn ông, chúng ta cứ thỏa mãn nhu cầu của nhau trước, khi nào cô có người mới, tôi lập tức rời đi”

Chu Kiều không nghĩ tới anh lại nói vậy, nhưng nghĩ cũng không tồi, dù sao cô cũng thích cơ thể anh. Cô cũng không muốn kết hôn, với hôn nhân cô cũng đã hiểu quá rõ ràng, không muốn lại một lần nữa đi vào con đường đó.

“Được”

“Nhà của tôi ở Thượng Hải, nhưng thường xuyên phải đi công tác. Còn cô? ở Hàng Châu sao?”

Lần đó đi Hàng Châu cũng chỉ là đi làm lễ tạ ơn, cảm ơn trời cao đã giúp cô suy nghĩ cẩn thận. Chu Kiều lắc đầu “Tôi sau này cũng ở Thượng Hải”

“Chúng ta khi nào thuận tiện thì gặp mặt?”

“Được”

“Cô có cần ít chi phí sinh hoạt hàng ngày không?” Tần Vũ Tùng nhớ cô nói cô không có việc làm, anh là một người đàn ông có trách nhiệm.

Chu Kiều hơi buồn cười, nếu như trước đây, cô có thể đập bàn nói anh đang khi dễ cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, đâu cần phải vậy. Cô nói “Khi nào cần tôi sẽ nói với anh”

Buổi tối tuyết rơi nhiều, Tần Vũ Tùng không đi, cùng Chu Kiều nằm dài trên giường, Chu Kiều trốn trong lồng ngực anh, yên ổn ngủ suốt đem.

Không máy tính, không tivi, đêm rất dài, may mà còn có những giấc mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.