Tà Vương Cưng Chiều, Độc Phi Thực Khuynh Thành

Chương 6: Chương 6: Phượng Đại Tiểu Thư Diễn




Chỉ thấy trước cửa phủ thừa tướng có hai người đang đứng dựa vào nhau, tất nhiên nghênh đón nàng không phải là người của thừa tướng, mà là ngàn vũ cùng ngàn tuyết đã tới thiên phượng hoàng triều từ trước. Ngàn vũ cùng ngàn tuyết thấy vết bớt trên mặt phượng ngâm cửu, khóe miệng giật giật, khó hiểu hỏi ︰”tiểu thư, người đây là?” Phượng ngâm cửu im lặng không trả lời, liền hỏi ngàn vũ︰”Thế nào, tìm được chưa ?”

ngàn vũ từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, phía trước ngọc chạm trổ tinh tế, trong suốt lấp lánh như thủy tinh, đúng là ngọc thượng hạng, trên mặt có khắc chữ liền đưa cho phượng ngâm cửu.

”vật trong hoàng cung quả nhiên là đồ tốt.” Phượng ngâm cửu thưởng thức ngọc bội nói.

”tiểu thư, không nghĩ tới người còn nhỏ mà đã thông minh như vậy rồi, cư nhiên đem ngọc bội chôn trong viện của Vương thị, người làm sao suy nghĩ ra cách này?” Ngàn tuyết dùng ánh mắt sùng bái nhìn phượng ngâm cửu rồi nói.

Phượng ngâm cửu thở dài, hồi tưởng lại năm đó, Vương thị vì muốn lấy khối ngọc này, nên sai người lục soát khắp cả viện của nàng, tuy rằng a cửu lúc đó mới bảy tuổi, nhưng cũng biết ngọc bội này không thể giao ra, vì thế nàng liền suy nghĩ nơi nguy hiểm cũng chính là nơi an toàn nhất, ôm niềm tin, mỗi ngày khuya khoắt đều chạy đến trong viện vương thị luyện tập nửa tháng, cảm thấy thật an toàn mới đem ngọc bội chôn ở dưới cây đại thụ. Ngẫm lại năm đó, phượng ngâm cửu còn nhỏ mà đã thông minh hơn người, đáng tiếc lại không tránh được móng vuốt của Vương thị.

Ngàn vũ thấy tiểu thư nhà mình trầm tư liền gọi︰”tiểu thư, tiểu thư .”

Phượng ngâm cửu đang suy nghĩ liền bị kéo trở về, cười tủm tỉm nói với ngàn vũ : “tiểu thư nhà ngươi là ai, lúc đó đã suy nghĩ nơi nguy hiểm cũng chính là nơi an toàn nhất, vì thế mới đem chôn trong viện của nàng .”

A Cửu chớp chớp mắt tiếp tục nói ︰”Thế nào, đã an bài tốt hết chưa?”

Ngàn tuyết nói ︰”mọi chuyện đã an bài xong, nô tỳ cùng ngàn vũ sẽ ở tiêu tương bích ảnh, tiểu thư, người yên tâm đi.”

”ừ, ta biết rồi, Thanh Ảnh cùng bích ảnh sẽ ở cùng ta, hai người các ngươi trước tới tiêu tương bích ảnh, có chuyện gì ta sẽ tìm các ngươi, tìm được cơ hội ta sẽ mang hai ngươi hồi phủ, chúng ta đi trước.” Phượng ngâm cửu bàn xong chuyện rồi cầm ngọc bội lên xe, nói phong thúc dừng xe trước cửa lớn phủ Thừa Tướng, rồi quay về tiêu tương bích ảnh.

Thanh Ảnh cùng bích ảnh gõ cửa phủ thừa tướng, cửa mở , “Là ai, đến phủ Thừa Tướng có chuyện gì?”

Ra mở cửa là một gã sai vặt, hắn dò xét nhìn nhìn Thanh Ảnh hỏi.

”Làm phiền vị đại ca này thông báo một tiếng, nói tiểu thư phượng ngâm cửu đã trở về .”

Vừa nói vừa đưa một chút bạc cho gã sai vặt “Cái gì? Đại tiểu thư không phải đã chết rồi sao, thế nào trở về , ngươi có phải bị nhầm lẫn rồi không?”

Thanh Ảnh vội vàng tiến lên nói ︰”thật ra tiểu thư vẫn còn sống, chỉ là lúc còn nhỏ không may bị ngã, được người khác cứu, nhưng mất đi ký ức , mấy tháng trước đột nhiên nhớ lại , dựa theo ký ức lúc nhỏ mà tìm tới đây.” Thanh Ảnh nói vài câu đơn giản liền giải thích được tình hình của phượng ngâm cửu mấy năm qua.

Gã sai vặt cầm bạc trong tay liền nói ︰”Được rồi, chờ một chút, ta đi thông báo.”

Nói xong hắn hắt xì một tiếng rồi đóng cửa lại . Hắn không dám trực tiếp đi tìm thừa tướng, chỉ dám nói với quản gia, quản gia sau khi nghe xong liền hoang mang rối loạn, trực tiếp đi vào biệt viện thừa tướng để bẩm báo.

”Lão gia, lão gia, không tốt , “

Hôm nay, thái tử hẹn phượng thường vũ đến Hồ nhược thủy để phẩm trà nên không có ở trong phủ, mà Thừa tướng lúc này đang bàn bạc cùng Vương thị về chuyện đồ cưới của phượng thường vũ, đang nói thì thấy quản gia hoang mang rối loạn bước vào, hắn nhíu mày nói︰”Bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì, xảy ra chuyện gì ?”

Phùng quản gia cúi đầu, hướng về phía Thừa tướng rồi nói ︰”Lão gia, nô tài biết lỗi , nhưng vì quá sốt ruột, vừa rồi Lục tử trông cửa nói đại tiểu thư đã quay về , cho nên nô tài bị dọa một hồi, liền chạy nhanh tới bẩm báo .”

”Cái gì, nó trở về , phượng ngâm cửu trở về ? Chuyện gì đây, mất tích bao lâu rồi mà bây giờ mới trở lại, “ phượng khinh trần lẩm bẩm trong miệng, vì quá kích động nên nước trà trong tay liền đổ trên người.

Trong mắt Vương thị hiện lên một tia hoảng loạn, vừa lấy khăn lau nước trên người phượng khinh trần vừa nói︰”Lão gia, năm đó chúng ta tìm cũng đã tìm, lục soát cũng đã lục soát, nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì, hiện giờ lại quay về, thật sự là đại tiểu thư sao, chắc chắn là người giả mạo, phải biết rằng năm đó chuyện đại tiểu thư mất tích mọi người trong kinh thành đều biết. Người xem. . .”

Vương thị dùng khóe mắt liếc trộm sắc mặt phượng khinh trần, xoay người liền hô︰”Phùng quản gia, ngươi đem tiện nhân giả mạo đại tiểu thư đuổi ra ngoài cho ta, ai cũng có thể tới phủ Thừa Tướng giả mạo người khác sao, nhanh đi.”

Phùng quản gia vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, “Chậm đã, ta qua đó xem, miễn cho lời ra tiếng vào nói ta đem nữ nhi thân sinh của chính mình đuổi ra ngoài cửa, ta thật muốn nhìn một chút người nào lại có gan dám giả mạo người thân của thừa tướng.”

Nói xong sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Vương thị nhìn thấy, sợ đến mức thân mình run lên, vì thế liền đuổi theo phượng khinh trần cùng nhau đi ra cửa.

Từ đằng xa Vương thị đã thấy được phượng ngâm cửu, còn thấy được vết bớt trên mặt của nàng, bà sợ đến mức xém chút nữa là trượt chân, kỳ thật không cần nhìn, vừa thấy vết bớt bà đã biết đứa nhỏ này chắc chắn là phượng ngâm cửu, hơn nữa chỉ có bà biết vết bớt này là từ đâu ra, thời điểm phượng ngâm cửu sáu tuổi, mỗi ngày bà đều hạ hồng nhan say trong nước uống của nàng, liên tục bảy ngày, nên vết bớt trên mặt phượng ngâm cửu càng ngày càng nặng, mà phượng khinh trần nhìn thấy vết bớt trên mặt nữ nhi thì chán ghét vô cùng, không nghĩ hắn ngọc thụ lâm phong, lam thị cũng là người xinh đẹp, cuối cùng lại sinh ra một kẻ quái dị.

Lúc này phượng khinh trần tất nhiên cũng đã nhìn thấy nữ nhi này, hắn dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá phượng ngâm cửu, nghĩ thầm trong lòng︰” như thế nào nhiều năm không gặp càng ngày càng xấu , trên mặt trừ bỏ vết bớt còn lại đều là tàn nhang.”

Giọng nói không mang theo một tia cảm tình︰”Ngươi đúng là lớn mật, dám chạy đến phủ Thừa Tướng làm càn, giả mạo đại tiểu thư ? Nói, bằng không ta liền đưa ngươi lên quan phủ.”

Phượng ngâm cửu cũng đã nhìn thấy phượng Thừa tướng cùng Vương thị từ đằng xa đi tới, chỉ thấy ngũ quan phượng Thừa tướng đoan chính, mắt đen sâu thẳm, bộ dạng tuấn dật bất phàm, trách không được năm đó có thể khiến nương nàng từ bỏ người khác để một lòng với hắn. nhưng mà phượng ngâm cửu chỉ thấy hắn là một người phụ thân bại hoại, nói dễ nghe là phong lưu lỗi lạc, không dễ nghe chính là đứng núi này trông núi nọ. Mẫu thân nàng đúng là mắt mù . Nhìn sang Vương thị, đúng là một con hồ ly, năm đó mẫu thân chết có điểm bất thường, nàng nhất định sẽ tìm ra manh mối.

Phượng ngâm cửu trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng rất nhanh liền khôi phục , nàng lấy tay bấm vào đùi mình vài cái, nước mắt liền chảy ra, nàng ôn nhu nói ︰”Phụ thân, con là a Cửu, Ô ô ô, người không nhớ con sao, người xem xem, vết bớt trên khuôn mặt của con không thể nào là giả được, con thực sự là đại tiểu thư phủ thừa tướng, Ô ô ô, gần đây con mới nhớ ra mình là ai, phụ thân có từng trách con?”

Phượng ngâm cửu khóc thương tâm, thở hổn hển liền tiếp tục diễn. Nàng suy nghĩ trong lòng︰ đấu cùng ta, ngươi chỉ có chết, ở thế kỷ hai mươi mốt các phim cung đấu, trạch đấu ta đều đã xem qua, ở doanh trại huấn luyện đặc thù, ta còn cùng các nữ nhân khác đấu, hừ, một giây liền tiêu diệt.

Thanh Ảnh cùng bích ảnh, khóe miệng hai người giật giật, nghĩ thầm trong lòng, tiểu thư nhà mình thật giỏi, muốn khóc liền khóc, diễn xuất rất có thần, trước đây không biết tiểu thư còn có tài này, nay thấy được cảnh như vậy, hai người muốn cười to nhưng biết không thể, nên chỉ cố kìm nén, đến mức nước mắt trào ra, hai vai run rẩy. Ngoài cửa phủ thừa tướng bây giờ có rất nhiều người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, lại thấy Thanh Ảnh cùng bích ảnh ánh mắt phiếm hồng còn tưởng rằng hai nàng vì tiểu thư nhà mình chịu ủy khuất nên cùng nhau khóc.

Mà Thừa tướng thấy dân chúng đang nhìn, suy nghĩ một hồi, hắn liền lấy tay tự nhéo vào tay mình, hốc mắt ươn ưới rồi bắt đầu nói ︰”Ngươi thật sự là cửu nhi của ta sao, nhưng cửu nhi chín năm trước đã mất tích, ta cũng không biết ngươi có phải là kẻ giả mạo hay không, ta cũng không phải cố ý làm khó ngươi, nếu như ngươi có thể chứng minh được thân phận của mình, chúng ta nhất định sẽ nhận ngươi. Cho dù ngươi không phải cửu nhi, chúng ta cũng sẽ không truy cứu, ta nghĩ ngươi có lý do khó nói, chúng ta sẽ cho ngươi một số tiền, để ngươi bắt đầu cuộc sống mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.