Tà Thiếu Dược Vương

Chương 277: Chương 277: Lòng báo thù




Quãng đường hơn 1000 dặm, chỉ là quãng đường Ngọc Kinh Thành đến một thành thị khác, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói ở Ngọc Kinh Thành 1700, 1800 dặm vẫn là thuộc trong phạm vi thế lực phòng ngự của kinh thành. Đối với cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh mà nói, qua lại cũng chỉ là thời gian vài giờ, thậm chí đối với một ít nhân vật đỉnh phong mà nói quãng đường này càng không tính là gì.

Nhưng đối với rất nhiều người thế tục bình thường, hết thảy chung quanh trăm dặm đường chính là tất cả bọn họ cần phải đối mặt cả đời.

Chung quanh phần đông người nông thôn đi địa phương lớn nhất chính là thôn trấn, trong trấn mặc dù có đường lớn thông hướng huyện thành, nhưng khoảng cách huyện thành cũng có hơn 200 dặm. Trừ những người trong trấn làm buôn bán hoặc là quản sự ngẫu nhiên sẽ vào huyện thành, người bình thường là sẽ không tùy tiện vào huyện thành.

Mà đối với người nông thôn quanh thôn trấn mà nói, ngẫu nhiên vào trấn tham gia họp chợ đã là chuyện rất lớn rồi.

Sáng sớm, lại là lúc trong trấn họp chợ, không ít người vội vàng ngồi lên xe, thật sớm chuẩn bị đi tham gia họp chợ. Không ít người không đi nhờ người giúp mua một vài thứ.

- Chính là cái thôn này. Nơi này cách Yêu Thú Thâm Uyên rất xa, cách Ngọc Kinh Thành cũng có một đoạn khoảng cách. Bổn vương phong ấn lực lượng của Tôn Nhị để nàng ở lại chỗ này, cho nàng cùng một đôi vợ chồng già sống cùng một chỗ, cho nàng chiếu cố đôi vợ chồng già ấy đồng thời để lại trên người nàng đồ vật đủ để bảo hộ nàng. Như vậy tuy rằng không trực tiếp bằng dẫn theo nàng đi lịch lãm, học tập cảm thụ, trải nghiệm, ít nhất cũng có thể khiến cho nàng tĩnh tâm lại, cũng có thể mài mòn một chút sát ý vô tận trong lòng nàng. Trên bầu trời, Sát Thủ Chi Vương dẫn theo Nhậm Kiệt đã từ Ngọc Kinh Thành bay đến trên vùng trời sơn thôn nhỏ này, nhìn sơn thôn nhỏ phía dưới, hắn tự tin nói.

- Lực lượng có đôi khi mới là đầu sỏ gây nên, bởi vì nếu không có phần lực lượng này, chỉ là người thế tục, tâm tính bình hòa, cho dù có thù hận có lẽ cũng phai nhạt, ít nhất không đến mức khoa trương như vậy. Phong ấn lực lượng nàng một đoạn thời gian, cũng là không để cho nàng điên cuồng tu luyện như vậy thương tổn đến mình, cũng áp chế một chút loại ý niệm báo thù điên cuồng đó của nàng... Sát Thủ Chi Vương nói, còn thi thoảng nhìn Nhậm Kiệt ở bên cạnh một chút.

Nhậm Kiệt lúc trước cho hắn dẫn theo Tôn Nhị du lịch thiên hạ, hắn hiểu rõ ý đó, mới đầu hắn cũng đều dựa theo Nhậm Kiệt nói mà làm, chỉ là sau lại biết được bên phía Nhậm Kiệt xảy ra chuyện, cố ý chạy về. Lúc đó không tiện dẫn theo Tôn Nhị bên người, cho nên hắn liền nghĩ đến biện pháp như vậy.

Lúc này nói ra cho Nhậm Kiệt, hắn cảm giác biện pháp nàycủa mình cũng không kém hơn so với phương pháp lúc trước Nhậm Kiệt nói bao nhiêu.

Gần đến phía trên sơn thôn này, nghe thấy Sát Thủ Chi Vương nhắc đến những điều này, Nhậm Kiệt cũng không cho là đúng, nghe hắn nói cũng khe khẽ gật đầu. Loại lời này cũng là phải xem như thế nào, nếu nói có đạo lý khẳng định có đạo lý nhất định; nếu nói có vấn đề cũng khẳng định có. Chuyện có tính hai mặt, chỉ xem nhìn từ góc độ nào. Nhưng Nhậm Kiệt lúc này cho rằng cũng không cần thiết phải biện bạch cái gì. Dù sao vị Sát Thủ Chi Vương này làm như vậy cũng là bởi vì chính mình, hành động bất đắc dĩ, tạm thời Nhậm Kiệt cảm giác còn không có gì đáng khen ngợi, ít nhất cũng không cần thiết đả kích.

- Ngươi xác định, ngươi thật sự phong ấn lực lượng của nàng? lúc này, hai người mới vừa từ không trung từ xa nhìn thấy sơn thôn, Nhậm Kiệt đột nhiên mở miệng hỏi Sát Thủ Chi Vương.

- Hả? Vừa nghe Nhậm Kiệt hỏi lời này, lòng của Sát Thủ Chi Vương rung mạnh, trong nháy mắt có một loại dự cảm xấu, giống như là mấylần trước hắn muốn huấn luyện Nhậm Kiệt vậy. Vốn là thần thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn phóng ra dò xét, bởi vì còn chưa tới, hơn nữa hắn cũng để lại đồ vật trên người Tôn Nhị, có thể trực tiếp xác định vị trí của nàng.

Nhưng lúc này nghe Nhậm Kiệt hỏi như vậy, ngay sau đó thần thức của hắn cũng trong nháy mắt triển khai, căn bản không cần đơn độc tập trung mục tiêu, trong thần thức đã cảm nhận được một luồng pháp lực dao động cường đại ở trong một nơi núi rừng bên cạnh sơn thôn cách mười mấy dặm. Mà hơi thở đó cũng không thể quen thuộc hơn, không phải Tôn Nhị thì là ai.

- Điều... Điều này làm sao có thể. Ta đã phong ấn lực lượng của nàng, hơn nữa lúc đó nàng chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh. Thần Thông Cảnh, đây là pháp lực của Thần Thông Cảnh. Sau lại ta cũng không dạy nàng phương pháp tu luyện, phương pháp ngưng tụ pháp lực, nàng làm sao làm được? Điều này... Vị lão nhân mặt cười đường đường Sát Thủ Chi Vương lúc này cũng choáng, quay đầu vô cùng không hiểu nhìn Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt nhún vai, buông tay nói: - Ngài đoán ta sẽ biết sao? A, đi thôi, đi qua nhìn một chút là biết chuyện gì xảy ra. Ngài muốn thu nàng làm đồ đệ như vậy, không phải chính là vì nàng khác với người thường, có chỗ phi phàm sao. Tuy nhiên ngài vẫn là đeo cái này lên đi, trên này ta cũng bố trí một ít cấm chế, hiệu quả hẳn sẽ không kém lúc trước bao nhiêu. Trước khi ngài chưa đột phá, mang theo loại đồ vật có cấm chế khống chế sát khí bản thân, cân bằng lực lượng bản thân vẫn là có chỗ tốt.

Nói rồi Nhậm Kiệt đã đem một cái mặt nạ mới hắn đã luyện chế xong trên đường đi ném cho lão nhân mặt cười. Phía trên có một ít cấm chế hắn một lần nữa giúp lão nhân mặt cười bố trí, cũng có thể trợ giúp hắn cân bằng khí hung sát trên người. Lão nhân mặt cười bản thân tướng mạo kinh người, mà công pháp tu luyện của hắn cũng dần dần bị ảnh hưởng, dần dần càng ngày càng kinh người. Mà cấm chế trên mặt nạ cười này có thể giúp hắn cân bằng lực lượng bản thân, tránh cho quá cực đoan, như vậy có lợi giúp hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh.

Cái mặt nạ kia của cha mình Nhậm Kiệt nghiên cứu qua, hiện giờ đã một lần nữa làm ra một cái cho lão nhân mặt cười, chỉ là hắn làm càng thêm tinh xảo, nụ cười phía trên càng có cảm giác của thời đại hắn đời trước, so với mặt cười lúc trước của lão nhân mặt cười tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhận lấy mặt nạ Nhậm Kiệt ném qua, lão nhân mặt cười nghĩ nghĩ, khóe miệng hơi động muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là nhịn được không lên tiếng, trực tiếp đem mặt cười mới Nhậm Kiệt cho hắn đeo lên mặt.

Mà quãng đường mười mấy dặm đối với lão nhân mặt cười mà nói chỉ là thời gian nói chuyện, hai người đã đi tới trên không.

Ba... ba... ba... Tôn Nhị lúc này lẳng lặng đứng trước một cây lớn cao đến trăm thước, tuy rằng nàng đã đứng ở ngoài mấy chục thước, nhưng cây lớn này vẫn có vẻ vô cùng to lớn. Đây là một gốc cây vua phụ cận, dù sao đây không phải là Yêu Thú Thâm Uyên, trong núi nhỏ bình thường có loại cây này đã phi thường khó được.

Lúc nàychỉ thấy Tôn Nhị giơ một ngón tay, khẽ điểm một cái. Nàng chỉ là lăng không điểm một cái, nhưng đồng lúc đó trên cây to ngoài mấy chục thước kia trong cùng thời gian vô số nhánh cây đã trực tiếp nổ tung, chỗ nổ tung miệng cắt phẳng lỳ, giống như bị lưỡi dao sắc cắt ra vậy.

Trong nháy mắt mấy trăm nhánh cây rớt xuống, mà cùng lúc mấy trăm nhánh câynày rớt xuống, Tôn Nhị lẳng lặng đứng đó lại lần nữa giơ ngón tay khẽ điểm một cái.

Bùng... Bùng... Bùng... Cùng một lúc, mấy trăm nhánh cây rơi xuống kia đồng thời nổ tung, toàn bộ hóa thành hư không.

Xịch! Tôn Nhị lẳng lặng đứng đó, hai ngón tay khẽ khép vạch nhẹ một cái, trong nháy mắt cây to cao trăm thước ngoài mấychục thước kia đã bị cắt từ gốc, cây to đã mất tất cả cành nhánh ầm ầm đập về phía Tôn Nhị.

Ầm... Trong tiếng nổ vang, uy thế giống như núi lở đập xuống.

Xoạt xoạt... Đột nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của Tôn Nhị mở ra, mười ngón xòe ra, trong nháy mắt cả người đã nhảy lên, hai tay rồi lại bộc phát ra pháp lực kinh người, trong nháy mắt trực tiếp đánh xuyên gốc cây to này, sau đó người đã vọt tới phía trên cây. Trong nháy mắt cây này còn chưa hoàn toàn đổ xuống, hai tay nàng lăng không múa may, trong nháy mắt từng luồng pháp lực ngưng tụ, giống như khống chế chân khí ngoại phóng của Chân Khí Cảnh, trong nháy mắt đem cây to kia hoàn toàn cắt rời.

- Nàng đây là...? Lão nhân mặt cười đeo mặt nạ Nhậm Kiệt mới luyện chế cho hắn, lúc này trừ mặt cười càng thêm khoa trương cùng với chính là mặt nạ mặt cười có thể nhìn thấy biểu tình khuôn mặt nhỏ bé, lúc này hắn nhìn hết thảy Tôn Nhị làm phía dưới, vô cùng khó hiểu.

- Đơn thuần pháp lực đã đến gần Thần Thông Cảnh tầng năm, tuy nhiên lại một mực ở Thần Thông Cảnh tầng ba chưa từng đột phá, nguyên nhân hẳn là không hiểu được công pháp Thần Thông Cảnh. Nàng không hiểu pháp thuật, phương diện thần thông cũng chỉ vẻn vẹn dựa vào bản năng lĩnh ngộ, tuy nhiên nàng lĩnh ngộ không ngờ là loại thần thông về mặt nổ tung đó... Nói đến đây, Nhậm Kiệt không khỏi khẽ lắc đầu nói: - Xem ra, thần thông cũng là bị lòng người ảnh hưởng, nàng không hiểu pháp thuật, dùng phương pháp chiến đấu của Chân Khí Cảnh dùng pháp thuật, nhưng lại phi thường thông minh biết giai đoạn hiện tại đem lực lượng khống chế chuẩn xác tinh tế. Hơn nữa nàng cũng đang cân nhắc, học dùng phương thức độc đáo của mình để vận dụng pháp lực.

Ngay khi lão nhân mặt cười còn chưa hiểu rõ Tôn Nhị đang làm gì, Nhậm Kiệt đã nhìn thấu hết thảy của nàng, vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, lão nhân mặt cười cũng lập tức hiểu được. Hắn hiểu lúc Nhậm Kiệt nói thần thông phương diện nổ tung vì sao lắc đầu, nghĩ lại vừa rồi những cành cây kia bị nàng nổ nát, nhưng nếu như đổi thành người...

Ầm... Mà đúng lúc này, cây to kia rốt cuộc đổ xuống, ầm ầm đập xuống đất, giống như không hề có biến hóa gì vậy.

Rắc... rắc rắc... Nhưng sau khi lực lượng to lớn đó đập xuống mặt đất, kế đó một lớp vỏ cây trên cây kia rốt cuộc bởi vì không chịu nổi lực trướng bùng nổ từ bên trong mà nổ ra, nứt ra, một tràng tiếng vang lốp đốp, sau đó vỏ cây vỡ vụn, từ bên trong lăn ra những khúc gỗ vuông vưc bị cắt thành toàn bộ đều dài một thước, to bằng cổ tay.

Lúc này lão nhân mặt cười thân ở trên trời cao nhìn thấy hết thảy, trừ lắc đầu thở dài đã không biết nói gì cho tốt. Hắn rõ ràng đã phong ấn lực lượng của Tôn Nhị, tuy rằng sợ bị thương đến Tôn Nhị cũng không dùng lực lượng quá mạnh, phong cấm quá mạnh, nhưng thế nào cũng không có khả năng là một tiểu nha đầu Chân Khí Cảnh có thể cởi bỏ.

Nhưng cố tình hiện tại Tôn Nhị đã cởi bỏ, hơn nữa không có mình chỉ đạo không ngờ cũng đạt tới Thần Thông Cảnh. Tiên Thiên Linh Thể, Tiên Thiên Trí Văn quả nhiên lợi hại, tuy nhiên...

Lão nhân mặt cười lập tức nhìn Nhậm Kiệt ở bên cạnh, tiểu tử này càng thêm không bình thường, mình không có lần nào không bị hắn dọa đến. Hơn nữa với lực lượng của mình đường đường Sát Thủ Chi Vương, một trong 8 đại vương giả, trơ mắt nhìn hắn từ Luyện Thể Cảnh mấy tháng trước không ngờ đạt tới Thần Thông Cảnh hiện tại không nói, không ngờ còn có thể đánh lén trưởng lão nội đường Tàn Hồn. Nên biết những người đó của Tàn Hồn bởi vì chính là làm mua bán giết người, ám sát bọn họ am hiểu nhất.

Ngẫm lại, từ bắt đầu đem tiểu tử này xách ra ngoài, liền không có lần nào không bị hắn dọa đến, cũng không có lần nào có thể nhìn thấu sâu cạn của hắn. Nghĩ đến đây, lão nhân mặt cười đột nhiên có một loại cảm giác mình già, tiểu tử này còn tiếp tục làm như vậy, mình không bị dọa ra bệnh không xong.

Ngay khi lão nhân mặt cười thất thần, Nhậm Kiệt dưới pháp lực của hắn chống đỡ bay ở giữa không trung đột nhiên thân hình khẽ động, đã trực tiếp vọt ra ngoài.

Sau đó trực tiếp lăng không tay phải hơi nhấc lên, người đang chậm rãi hạ xuống, trên tay phải ngưng tụ một luồng pháp lực mênh mông, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, cuồn cuộn mãnh liệt ép xuống. Người tu luyện, phương thức công kích bàn tay, quyền cương, ngón tay, chân, tay đao, trảo... nhiều không kể xiết, nhưng muốn chân chính hình thành uylực lại không dễ dàng. Pháp lực vận chuyển, lực lượng ngưng tụ, bình thường rèn luyện sử dụng khống chế, phương pháp biến hóa, trận pháp ngưng tụ trong đó, bình thường chỉ có sau khi đến Âm Dương Cảnh mới có thể chân chính thi triển ra một loại pháp thuật này, đem nó hoàn toàn phát huy ra đủ uy lực.

Mà pháp thuật của Thần Thông Cảnh cũng chỉ một ít pháp thuật bản mạng, mượn một ít pháp bảo thi triển pháp thuật. Người bình thường là bởi vì pháp lực không đủ, nhưng Nhậm Kiệt lại không cần quan tâm pháp lực, chỉ là lúc trước Nhậm Kiệt một mực cho rằng còn không thích hợp mình chiến đấu quá nhiều, bại lộ quá nhanh, cho nên hắn một mực tập trung ở dần dần giải quyết sự tình, âm thầm đề cao bản thân cùng tu vi người bên cạnh.

Nhưng theo lần này đeo mặt nạ, lấy vai trò đồng bạn hoặc đồ đệ của lão nhân mặt cười chiến đấu với Tàn Hồn, Nhậm Kiệt đã bắt đầu cân nhắc, là lúc bắt đầu đi bằng chính mình, có cơ hội dùng một thân phận khác đi rèn luyện lực lượng bản thân cũng là một lựa chọn không tồi.

Lúc này nhìn thấy Tôn Nhị một mình nghiên cứu, Nhậm Kiệt trực tiếp rơi xuống ra tay ấn một chưởng. Một chưởng này của hắn cũng không phải pháp thuật, thần thông gì của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, hoàn toàn chính là ngưng tụ pháp lực. Nhưng với cảnh giới của hắn, trong bàn tay ngưng tụ tự nhiên đem các loại trận pháp ngưng tụ ở trong đó.

Ầm... Đối mặt với tập kích bất thình lình, đối với Tôn Nhị mà nói, một chưởng này không khác gì một ngọn núi nhỏ chân chính từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt hoàn toàn đem thân thể nho nhỏ chưa hoàn toàn chạm đất của nàng bao phủ vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.