Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 190: Q.1 - Chương 190: Thiếu






Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Hoàng thành sau giờ ngọ, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt bao phủ có một loại ấm áp nói không nên lời.

Trên ngã tư đường rộng lớn có hai bóng dáng tuyệt mỹ sóng vai mà đi, vô tình đã thu hút ánh mắt của những người đi ngang qua, buộc bọn hắn phải dừng lại và ngơ ngác nhìn hai người cho đến khi hai bóng dáng kia đi xa.

Thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng cong lên thành một vòng cung tuyệt mỹ, nụ cười kia có thể nói là phong hoa tuyệt đại làm cho vạn vật cũng mất đi màu sắc, còn đầu lông mày của thiếu nữ ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiên cường không thua với nam nhi, chính vì cảm giác này mà làm cho ánh mắt của người khác luôn dõi theo nàng.

Nam tử bên cạnh có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tao nhã mà ôn hòa, cả người tràn ra một loại cảm giác làm người ta muốn tiếp cận, nhưng cặp mắt màu tím kia lại lặng yên thoáng qua ánh sáng tà khí, mỉm cười ngưng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Hình ảnh hai người này sóng vai đi cùng một chỗ xứng đôi như vậy, không khỏi kinh diễm ánh mắt người đi đường.

"Tà, ngươi thật sự làm cho ta kinh ngạc..." Thiếu nữ khẽ mỉm cười, gương mặt dần dần nhu hòa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh và khẽ thở dài.

Nhớ lần đầu gặp mặt thì hắn cũng là loại hình tượng này.

Tao nhã ôn hòa, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, mặc dù nụ cười rất đẹp nhưng lại lộ ra nhàn nhạt xa cách.

Nhưng loại hình tượng này hoàn toàn không phải của hắn lại bị hắn phát huy vô cùng tốt, nếu không phải cặp mắt màu tím tà khí kia thì đoán chừng Hạ Như Phong cũng sẽ bị bề ngoài của hắn che đậy.

"Đối với ngươi, ta tự nhiên là ta chân thật nhất, nhưng mà người nơi này lại quá nhiều..." Cười cười, giọng nói Dạ Thiên Tà dịu dàng giống như gió xuân thổi qua làm cho trái tim hết sức ấm áp.

Lúc này, hắn lại mang mặt nạ không thuộc về mình nhưng khi nhìn thiếu nữ thì nụ cười lại không hề xa cách.

Nhìn thấy Dạ Thiên Tà như vậy, Hạ Như Phong chợt nhớ tới những lời hắn đã từng nói qua, bỗng nhiên dừng bước và quay đầu, trên gương mặt còn trẻ con mang theo một chút kiên định.

"Tà, trên đường ta đã đi qua, ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều, cho nên, nếu ngươi muốn báo thù thì ta cũng sẽ đem hết khả năng giúp ngươi." Nói xong, nàng bàn tay mềm mại ra, tròng mắt đen ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ phía trước. "Bởi vì chúng ta là bằng hữu, mà đã là bằng hữu thì nên thay đối phương chia sẻ và cũng có thể đem sau lưng giao cho đối phương, bởi vậy, để cho chúng ta cùng nhau chiến đấu đi! Mặc kệ kẻ địch của ngươi cường đại bao nhiêu thì chúng ta đều có thể cùng nhau đánh bại bọn họ."

Đôi mắt màu tím nhìn tay của Hạ Như Phong rồi nhẹ nhàng cầm lấy, tại khoảnh khắc đó, cả trái tim của hắn đều mềm mại lại.

"Bằng hữu sao?" Đôi mắt màu tím xẹt qua ý tứ đùa giỡn, Dạ Thiên Tà đột nhiên tiến tới bên tai nàng và trong miệng thốt ra hơi thể mềm mại: "Thật ra thì, ta không ngại tiến thêm một bước nữa, nếu không, chúng ta liền cải thiện hạ mối quan hệ, như thế nào?"

Khóe miệng Hạ Như Phong vừa kéo, có chút không biết nói gì sờ sờ mũi, chẳng qua nàng lại không có phát hiện, ở trong lòng của nàng thì Dạ Thiên Tà hắn đã không còn giống như trước đây nữa.

Đại khái là đã ngang bằng với vị trí của người thân.

Mà nếu nói ra những lời này là Hoa Vô Tuyệt thì đoán chừng nàng sẽ một cước trực tiếp đá bay hắn.

"Yêu, đây không phải phế vật kinh mạch toàn bộ bị đứt đoạn kia sao? Mỹ nhân bên cạnh ngươi là cô nương trong lâu nào, ta làm sao lại chưa từng thấy qua? Với một phế vật như ngươi vậy thì làm sao có tư cách hưởng dụng mỹ nhân bực này?"

Ngay lúc này, một giọng nói bỉ ổi và âm thanh nuốt nước miếng truyền đến từ phía sau hai người.

Nghe được người nọ vũ nhục Hạ Như Phong thì gương mặt Dạ Thiên Tà lập tức tràn đầy sương lạnh, trong con mắt màu tím kia hiện lên một chút sát ý, nắm đấm không khỏi nắm chặt, một cỗ khí thế từ trên thân tràn ra, chợt, một đôi tay ở bên cạnh đưa ra và nhẹ nhàng ngăn hắn lại.

Bàn tay khẽ run lên, Dạ Thiên Tà cuối cùng thu liễm cảm xúc, khí thế đang tràn ra trên người kia chậm rãi tản đi.

"Để cho ta tới, ở đây, ngươi không thích hợp động thủ." Lắc lắc đầu, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía người vừa tới.

Phía trước đi tới một nhóm người cùng vây quanh mấy nam nữ trẻ tuổi mặc cẩm y.

Đi đầu tiên chính là nam tử hàng ở giữa, dung mạo coi như tuấn mỹ, dường như là do miệt mài quá độ nên sắc mặt kia tái nhợt như tờ giấy, thân hình gầy yếu, dường như gió vừa thổi qua sẽ bay đi.

Hai bên của hắn là hai nữ tử, một người trong đó chính là người mà thời gian trước nàng vừa mới gặp Nghiêm Như Hoa, mà một người khác là một nữ tử xinh đẹp mặc màu hồng phấn, nếu như không có đoán sai thì chính là một nữ nhi khác của Huyết Hoàng Nghiêm Như Ngọc.

Phía sau là một đám đệ tử thế gia, vây quanh nhóm ba người cùng đi về hướng này.

"Người nam nhân kia con dòng chính của Dạ gia Dạ Lạc Ly." Dường như là biết Hạ Như Phong không biết nam nhân đi chính giữa, Dạ Thiên Tà cúi đầu tiến tới bên cạnh Hạ Như Phong dịu dàng nói.

Hạ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, khi nhìn Dạ Lạc Ly thì thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu tham lam, chau mày, trong tròng mắt đen thoáng qua một chút rét lạnh.

"Là ngươi!"

Vừa rồi khoảng cách qua xa nên chỉ có thể nhìn thấy đại khái, khi đến gần, Nghiêm Như Hoa mới có thể thấy rõ dung mạo Hạ Như Phong, đôi mắt nàng lập tức trừng lớn, kinh ngạc kêu to lên.

"Như Hoa muội muội, ngươi biết nàng?" Dạ Lạc Ly nhíu mày và nhìn Nghiêm Như Hoa.

Nói thật, hắn không quá thích đối với loại nữ tử như Nghiêm Như Hoa này, nàng hoàn toàn không hợp với khẩu vị của mình, nếu không phải các nàng nhờ cậy mình mang các nàng đi thuyền hoa tìm Nghiêm đại thiếu, hắn mới mặc kệ các nàng.

Không ngờ rằng, Nghiêm Như Hoa lại biết thiếu nữ tuyệt mỹ này, nếu như có nàng bắt cầu thì mình liền có thể dễ dàng lấy được mỹ nhân.

"Nàng chính là sỉ nhục của Nghiêm gia chúng ta, một phế vật không có cách nào triệu hồi ra Triệu hoán sư, nghe nói thiên phú tu luyện linh lực của nàng cũng cực kỳ kém, đoạn thời gian trước lại còn mặt dày mày dạn muốn trở về Nghiêm gia, nơi ở của Nghiêm gia chúng ta làm sao cho phép loại người không sạch sẽ này tiến đến làm bẩn?"

Nghiêm Như Hoa khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra khinh thường thật sâu, ở trong mắt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.