Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 76: Q.1 - Chương 76: Chương 75.3




Mắt thấy trường côn không hề do dự vung về phía Cốc Tâm Nhi, phía sau truyền tới một tiếng thét giận dữ, lập tức từ sau lưng truyền tới một luồng khí lạnh như băng. Ánh mắt Hạ Như Phong tối lại, không thèm để ý tới Cốc Tâm Nhi nữa mà nhanh chóng xoay người, vung tay lên đối kháng với người kia. Giữa lúc hai tay tiếp xúc, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh như băng, nàng cụp mắt, thấy lòng bàn tay đã bị phủ một lớp băng.

Hơi nhíu mày, nàng lặng lẽ đưa tay ra sau, thúc giục lực lượng của Hỏa linh bắt đầu làm tan chảy lớp băng.

“Linh Sư hệ băng?” Khẽ thở ra một hơi, nàng ngước mắt nhìn nữ tử áo trắng phía trước, cười lạnh một tiếng, “Thế nào, ngươi muốn can thiệp vào chuyện này sao?”

Bạch Băng hơi sửng sốt, không ngờ đối phương trúng Hàn Băng Chưởng của mình mà vẫn không có vấn đề gì, trái lại là nàng ta đã coi thường đối phương rồi. “Đại Linh Sư nhất cấp? Ta không thể không thừa nhận quả thật ngươi là một thiên tài, đáng tiếc, ngươi sẽ phải kết thúc tại đây.”

Đại Linh Sư nhất cấp? Lời của Bạch Băng giống như một cái cân nặng đè ép lên đầu các đệ tử đứng đó. Bọn họ đều đoán thiếu nữ này không chỉ tới cấp bậc Linh Sư, không ngờ đó lại là sự thật. Một Đại Linh Sư mười lăm tuổi? Trời ạ, thiên phú ấy, chắc chỉ có yêu nghiệt mới có thể so sánh được.

“Khinh... Khinh Nhiễm, xin huynh mau cản Bạch Băng lão sư lại, Như Phong biểu muội không phải là đối thủ của Bạch Băng lão sư!” Thấy tình hình này, trong nháy mắt Hạ Ngân Nguyệt trở nên sốt ruột, nhìn Lạc Khinh Nhiễm bằng ánh mắt cầu xin.

Lạc Khinh Nhiễm bị nhìn như vậy thì mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu. Ngay khi hắn muốn mở miệng lại chỉ thấy Bạch Băng vung tay về phía Hạ Ngân Nguyệt, hắn chợt biến sắc. Lúc này muốn ngăn lại rõ ràng đã không kịp nữa rồi. Hạ Ngân Nguyệt cũng hiểu điều đó, thoắt cái sắc mặt đã trở nên trắng bệch, cơ thể mềm mại run rẩy.

“Bạch Băng lão sư, ngươi lại đi chèn ép một tiểu bối, quả thật là không chấp nhận được.”

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến, áo xanh thoáng qua, một nam nhân trung niên chắn trước mặt nàng, trường thương trong tay chĩa về phía Bạch Băng. Bạch Băng không nghĩ được tại sao lúc này hắn lại tới đây, vội vàng thu hồi công kích, nghiêng đầu sang bên trái mới tránh được trường thương đang đâm tới.

“Phí Lam lão sư.” Bạch Băng đứng vững lại, trên khuôn mặt tuyệt đẹp chỉ có lạnh lùng. “Không khiến ngươi phải xem vào chuyện của người khác.”

“Hừ, ngươi quên quy định của học viện rồi sao? Vậy mà ngươi lại dám muốn giết đệ tử học viện, ngươi coi viện trưởng và Hội trưởng lão là gì?” Phí Lam lạnh lùng hỏi lại. Vốn chỉ là một xích mích nhỏ lại bị hắn nói thành Bạch Băng làm chuyện đại nghịch bất đạo, coi thường viện trưởng và các trưởng lão.

Trong học viện Linh Phong, cãi lời viện trưởng và trưởng lão chính là tội lớn.

Bạch Băng biến sắc, nhìn Phí Lam bằng ánh mắt thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phí Lam, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, sau này ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.” Sau đó nàng ta nhìn về phía Hạ Như Phong, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. “Nhưng mà nó không phải đệ tử trong học viện, vậy là không nằm trong phạm vi này nữa.”

“Hử? Tiểu nha đầu kia, ngươi không phải đệ tử của học viện Linh Phong sao?” Phí Lam nhíu mày, nếu thật như lời Bạch Băng thì chuyện này hơi rắc rối rồi. Nhưng khi viện trưởng bế quan để luyện dược đã từng nhắc nhở hắn nhất định phải trông nom Hạ Ngân Nguyệt cho tốt. Nha đầu này là vì Hạ Ngân Nguyệt mới khiêu chiến Cốc Tâm Nhi, sao hắn có thể ngồi yên không quản?

Học viện có quy định, đệ tử có thể tùy ý khiêu chiến nhưng lại cấm lão sư tránh đấu nội bộ, nếu không sẽ bị Hội trưởng lão xét xử, nhưng mà mình đã được viện trưởng nhắc nhở, viện trưởng mới là lão đại của học viện, có viện trưởng làm chỗ dựa, hắn cần chó gì phải sợ ai?

“Ta có từng nói ta không phải đệ tử trong học viện sao?” Ngay khi Phí Lam hạ quyết tâm, bên cạnh chợt truyền đến tiếng Hạ Như Phong.

Sau đó Phí Lam chợt thấy một tấm thiệp màu đỏ bị ném tới, hắn sửng sốt một chút rồi vội vàng nhận lấu, sau khi nhìn rõ tấm thiệp thì ngây người: “Thư trúng tuyển màu đỏ?”

Thư trúng tuyển của học viện Linh Phong có hai loại, thư trúng tuyển màu trắng thông thường là loại phổ biến nhất, còn lại là thư trúng tuyển màu đỏ tôn quý, thư này chỉ đưa ra khi thành viên Hội trưởng lão phát hiện ra hạt giống tốt trên khảo thí ngày khai giảng, muốn thu làm đệ tử riêng.

Thư trúng tuyển màu đỏ này là lão sư tiện nghi đưa cho nàng trước khi rời đi, tránh cho sau khi tiến vào học viện nàng lại bị làm khó.

Đương nhiên Phí Lam và Bạch Băng cũng biết ngoài Hội trưởng lão còn có viện trưởng học viện có thể đưa ra thư trúng tuyển màu đỏ, nhưng bọn họ không hề nghĩ nàng sẽ là đệ tử của viện trưởng bởi vì thật sự là viện trưởng suốt ngày chỉ toàn cắm đầu vào luyện dược, không hề nhận đệ tử, cho nên bọn họ mới coi Hạ Như Phong thành đệ tử của một trưởng lão nào đó.

Tưởng tượng mình đã mạo phạm đệ tử của một trưởng lão nào đó, cả người Bạch Băng lạnh như băng. Ngàn suy vạn nghĩ cũng không ngờ được rằng một thiếu nữ bị mình coi thường lại có người đứng sau lớn mạnh như vậy. Rốt cuộc nàng ta đang làm cái gì đây, vì lấy lòng Cốc Tâm Nhi mà lại quay sang mạo phạm đệ tử của trưởng lão? Thế lực của gia tộc Cốc Tâm Nhi không kém nhưng trưởng lão chính là người lãnh đạo trực tiếp của nàng ta đấy.

Chỉ có Hạ Ngân Nguyệt là giữ được bình tĩnh, bởi nàng biết Phí Lam lão sư quan tâm mình như thế là vì có liên quan tới lão giả đã đưa mình tới học viện. Người có thể khiến Phí Lam tuân lệnh như thế nếu không phải trưởng lão thì còn có thể là ai? Hạ Ngân Nguyệt sớm đã đoán được cho nên mới không hề ngạc nhiên.

“Hừ, Bạch Băng, ngươi còn gì để nói không?” Phí Lam ầm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã là đệ tử học viện thì Bạch Băng không thể làm gì nàng nữa.

Bạch Băng hít một hơi thật sâu, cuối cùng lườm Hạ Như Phong một cái, tuy vẻ không cam lòng trong mắt được che giấu rất tốt nhưng vẫn bị nàng phát hiện. Chẳng qua khi nàng ta rời đi Hạ Như Phong cũng không cản lại, quay đầu nhìn về phía Cốc Tâm Nhi bên kia.

Cốc Tâm Nhi thấy Bạch Băng đã rời đi, trong mắt chợt hiện lên vẻ hoảng loạn, nuốt nước bọt, hỏi: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Hơi nhướn mày, Hạ Như Phong cười đầy lạnh lùng, thản nhiên hỏi: “Ngươi khinh thường Mị Nhi đúng không?”

“Đu... Đúng vậy.” Cho dù trong lòng Cốc Mị Nhi đang sợ hãi nhưng nàng ta vẫn ngẩng đầu lên. “Ta khinh thường nàng ta thì sao? Mẫu thân nàng ta chỉ là một kẻ quê mùa, dùng vẻ ngoài lẳng lơ tới quyến rũ phụ thân. hừ, cái loại nữ nhân đó sao có thể so sánh với mẫu thân ta? Đối với bà ta, phụ thân cũng chỉ là thích thú một chốc một lát, không ngờ được rằng.... Chết cũng đã chết rồi, sao còn để *** Cốc Mị Nhi kia tìm về Cốc gia? Nàng ta có tư cách mang họ Cốc sao?”

Hạ Như Phong nhìn nàng ta một cái, thu trường côn của mình lại, lạnh nhạt quay lưng đối diện với Cốc Mị Nhi, thản nhiên nói: “Tạm thời ta sẽ giữ cái mạng của ngươi lại, bởi vì ngoài Mị Nhi, không ai được phép lấy mạng ngươi. Cứ chờ đi, sẽ có một ngày Mị Nhi vượt qua ngươi, đến lúc đó ta sẽ để nàng tự mình tìm ngươi báo thù.”

Tuy Cốc Mị Nhi không nói gì nhưng nàng vẫn cảm nhận được khói mù đang bao phủ nàng ấy, để xua tan khói mù này chỉ có thể để nàng ấy tự tay đánh bại Cốc Tâm Nhi. Còn việc có lấy mạng Cốc Tâm Nhi hay không thì để xem Cốc Mị Nhi tính toán thế nào, nếu Cốc Mị Nhi không muốn tha cho nàng ta, nàng sẽ không ngần ngại giúp đỡ.

Cho nên, tạm thời nàng sẽ không giết Cốc Mị Nhi, hơn nữa để Cốc Mị Nhi tự tay đánh bại mới là chuyện đau khổ nhất dành cho người kêu căng như Cốc Mị Nhi.

“Biểu muội...” Hạ Ngân Nguyệt thấy Hạ Như Phong đi xuống thì hai mắt sáng lên, bước lên tiếp đón, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sùng bái. “Biểu muội, chỉ mấy tháng không gặp, không ngờ thiên phú của muội lại càng biến thái hơn.”

Còn nhớ mấy tháng trước lúc giao đấu với Vân Lâm nàng mới chỉ là Linh Sĩ bát cấp, qua mấy tháng ngắn ngủi, thực lực đã có sự thay đổi long trời lở đất. ở Hỏa Vân thành, thiên phú như của Vân Lâm đã được coi là đệ nhất thiên tài trong thành, đến học viện mới biết ở một nơi chứa nhiều đệ tử như học viện Linh Phong thì Vẫn Lâm còn chưa phải là cái rắm, mà thiên phúc của Hạ Như Phong còn vượt xa những đệ tử ở đây.

Đại Linh Sư mười lăm tuổi đấy! Nếu Vân Lâm là thiên tài, vậy nàng là gì?

“Nguyệt Nhi biểu tỷ, thế này vẫn chưa là gì.” Hạ Như Phong mỉm cười, trong lòng lại không nhịn được mà nhớ tới nam tử tà mị kia. Thật ra Dạ Thiên Tà mới chính là một thiên tài thực sự nhỉ? Chắc hắn cũng chỉ mới mười chín tuổi thôi mà ít nhất cũng đã đạt tới Linh Vương rồi, nhưng nàng có tự tin, chỉ cần cho nàng thời gian, vượt qua Dạ Thiên tà cũng không phải việc gì khó.

“Nguyệt Nhi, muội đã không có việc gì, vậy ta đi trước.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Khinh Nhiễm đầy vẻ dịu dàng, khẽ cười nói với Hạ Ngân Nguyệt.

Hắn tới đây cũng bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Ngân Nguyệt, giờ Hạ Ngân Nguyệt đã bình yên vô sự, vậy hắn cũng nên tiếp tục tu luyện.

Hạ Ngân Nguyệt hơi sửng sốt, đỏ mặt gật đầu, đợi khi bóng lưng Lạc Khinh Nhiễm đã khuất hẳn mà nàng vẫn chưa hồi thần lại, cứ ngơ ngác nhìn phía xa mà ngẩn người như trước. Thấy nàng như thế, Hạ Như Phong buồn cười lắc đầu: “Nguyệt Nhi biểu tỷ, người cũng đi rồi, còn nhìn gì nữa? Mà người đấy là ai? Biểu tỷ phu sao?”

Giống như vì gặp lại người thân nên tâm trạng rất tốt, khó có được một lần Hạ Như Phong đi trêu ghẹo Hạ Ngân Nguyệt, sau đó liếc mắt nhìn về hướng Lạc Khinh Nhiễm rời đi, nhấc tay xoa xoa cằm, trong mắt xuất hiện vẻ suy nghĩ sâu xa.

“A!”

Trong giọng nói của Hạ Như Phong mang theo đùa giỡn tàn bạo, cuối cùng cũng gọi được hồn Hạ Ngân Nguyệt về, màu đỏ từ gò má lan ra tận vành tai, sau đó nàng lại khe khẽ thở dài: “Biểu muội, muội đừng nói thế, huynh ấy là Lục hoàng tử, sao ta có thể xứng với huynh ấy?”

Hơi khựng lại, trên mặt Hạ Như Phong chỉ có vẻ nghiêm túc, giọng nói thản nhiên theo gió truyền vào tai Hạ Ngân Nguyệt: “Nữ nhi Hạ gia không có lúc nào là không xứng với người. Bây giờ nên đi thôi.”

Bên trong phòng chữa bệnh màu trắng, Cốc Mị Nhi ngửa đầu nhìn xà nhà, trên khuôn mặt quyến rũ thấp thoáng vẻ sầu lo, thường xuyên nhìn về phía ngoài cửa. Nàng đang sốt ruột chờ đợi chợt thoáng thấy hai bóng người tiến vào, ánh mắt sáng rực lên, nhanh chóng ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Tiểu Như Phong, ngươi không sao chứ?”

“Mị Nhi tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết, vừa rồi Như Phong biểu muội rất lợi hại...”

Có lẽ là có mùi của Hoa Tỉnh Thần được trồng trong phòng, Hạ Ngân Nguyệt quên mất nỗi buồn lo vừa rồi, dùng cả lời nói vẫn vẻ mặt để tả lại cảnh vừa nãy Hạ Như Phong khí phách khiêu chiến Cốc Tâm Nhi thế nào, coi thường Bạch Băng thế nào, còn có cả cảnh nàng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Cốc Tâm Nhi. Nhưng Cốc Mị Nhi nghe lại câu cuối cùng mà Hạ Như Phong đã nói xong thì hơi lo lắng: “Tiểu Như Phong, ta có thể đánh bại được Cốc Mị Nhi thật sao?”

“Yên tâm, ta sẽ giúp tỷ làm được.” Hạ Như Phong nở nụ cười tự tin.

Ở đại lục Linh Huyễn có một câu nói của người xưa rằng, một phế vật mà có một Luyện Dược Sư cường đại đứng sau giúp đỡ thì cũng sẽ từ phế vật biến thành thiên tài. Những lời này không phải là không có căn cứ. Tất nhiên những đan dược trực tiếp đột phá một cấp chỉ có thể dùng một lần, nhưng Luyện Dược Sư không chỉ có một cách đó để giúp tu vi người khác tăng lên.

Lấy khả năng của nàng hiện giờ không thể khiến Cốc Mị Nhi vọt lên thành thiên tài ngàn người chú ý, nhưng ít nhất vượt qua Cốc Tâm Nhi là không thành vấn đề.

Chỉ là dược liệu để luyện chế đan dược này có chút phức tạp nên nàng chưa động tới, bây giờ đã tới Hoàng thành, còn có một lão sư thanh danh vang dội, đã tới lúc dùng cách đó rồi.

Ngay khi Hạ Như Phong đang suy nghĩ có nên cướp bóc chút dược liệu từ chỗ lão sư tiện nghi hay không, ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói quen thuộc khiến nàng hoàn hồn: “Như Phong đại nhân, đại nhân đang ở đâu? Nặc Ni ta đến rồi đây.”

Vạt áo trắng phấp phới ngoài cửa, rõ ràng đó chính là Nặc Ni đang mặc áo choàng của Công hội Luyện dược. Đi theo sau Nặc Ni chính là Lam Lâm áo xanh lúc này đã không còn bình tĩnh nữa, ánh mắt khi nhìn hạ Như Phong tràn đầy quái lạ. Bởi vì nàng không thể quên được, khi tìm tới chỗ Nặc Ni nói ra tên thiếu nữ này, đường đường là một Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp mà lại gọi nàng là đại nhân, còn vội vàng bỏ qua tất cả công việc trong tay.

Trong lòng Lam Lâm nghi hoặc không biết rốt cuộc biểu muội Hạ Ngân Nguyệt là ai, có năng lực gì mà có thể để một Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp tình nguyện gọi là đại nhân?

“Đại nhân hỡi! Cuối cùng ngài cũng tới đây rồi, ngày này ta với Thanh Nguyệt thiếu gia cũng ngóng trông ngài đấy!”

Nặc Ni vội vàng đón chào, nếu chỉ đơn giản là thua cược Hạ Như Phong còn chưa đủ để cho hắn cam lòng, điều thật sự khiến hắn động lòng chính là Hạ Như Phong mới ngần ấy tuổi đã có thành tựu như vậy, còn có nàng chỉ tiện tay đưa ra đã là phương thuốc tứ phẩm trung cấp, phải biết rằng phương thuốc tứ phẩm trung cấp kia còn bị nàng tỉnh bơ đưa đi đấy.

Không sai, Nặc Ni biết nếu đi theo thiếu nữ này, nhất định mình sẽ có tương lai. Dù sao thế giới này rất thực dụng, không có thực lực khiến người ta khuất phục hoặc điều kiện để người ham muốn sẽ không thể khiến bọn họ cống hiến.

“Đại nhân? Thanh Nguyệt thiếu gia?” Hạ Ngân Nguyệt chớp chớp mắt, liếc nhìn Cốc Mị Nhi một cái, cả hai đều thấy được khiếp sợ lẫn thắc mắc trong mắt đối phương.

Nhất là Cốc Mị Nhi, nàng vẫn cho rằng mình có thể tỉnh lại là nhờ linh lực hệ thủy của Lam Lâm chữa trị, không hề biết Hạ Như Phong đã cho mình dùng Tiểu Hoàn Đan. Lúc này Nặc Ni xuất hiện khiến nàng ngây dại. Dù sao Cốc Mị Nhi cũng là nữ nhi Cốc gia, sao có thể không nhận ra người trước mắt là một Luyện Dược Sư, dựa vào huy chương trên áo choàng còn có thể biết đó chính là một Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp.

“Nặc Ni, ngươi đi nói với Thanh Nguyệt biết ta đã tới Hoàng thành nhưng tạm thời sẽ không đi tìm các ngươi, nếu có chuyện gì thì tới học viện linh Phong tìm ta, nếu ta có việc cũng sẽ tới Công hội Luyện dược tìm ngươi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

“Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là đại nhân gì đó nữa.” Hạ Như Phong nhíu mày, tại thế giới kẻ mạnh làm vua này, đại nhân là cách gọi tôn kính, không phân biệt giới tính nhưng nàng không quen. “Cứ gọi ta là tiểu thư là được.”

“Vâng thưa tiểu thư.” Trong mắt Nặc Ni thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng cũng không mở miệng hỏi nguyên nhân. Dù sao cũng là kẻ hầu, phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.

“Ngươi về trước đi Nặc Ni.” Hạ Như Phong thản nhiên vẫy tay nói.

Nghe Hạ Như Phong nói vậy, Nặc Ni chắp tay một cái rồi xoay người rời đi. Sau khi hắn đi, Hạ Như Phong vuốt sống mũi, lúc quay lại mới phát hiện mọi người đều đang trợn tròn hai mắt, nàng không hiểu nguyên nhân bèn hỏi: “Mọi người sao vậy?” Làm gì mà đơ hết lượt rồi?

Cốc Mị Nhi hoàn hồn trước, giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt quyến rũ là vẻ quái lạ: “Tiểu Như Phong, ngươi thật sự là tiểu Như Phong mà ta biết sao?”

Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp lại là kẻ hầu của nàng. Hơn nữa bây giờ trong lúc Hạ Như Phong nói chuyện luôn có vẻ tự tin và ung dung bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Hạ Như Phong yếu đuối trước kia khiến cho Cốc Mị Nhi không thể không nghi ngờ, người này đã từng là Hạ Như Phong đó sao?

“Cơ thể này của ta là hàng thật giá thật đấy.” Hạ Như Phong nhún vai, nàng nói sự thật mà, cơ thể là thật, linh hồn là giả. “Mị Nhi, tỷ còn nhớ trước đây lúc ở Hỏa Vân thành ta đã nói gì không? Trước kia là tỷ che chở ta, bây giờ tới lượt ta bảo vệ tỷ, bởi vậy cứ trở lại làm mình một cách chân thực nhất. Cốc Mị Nhi ở Hỏa Vân thành dù có hơi chua ngoa, hơi dã man, cũng hơi to gan làm loạn, nhưng đó mới thật sự là Mị Nhi...”

Cơ thể run lên, Cốc Mị Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, in trong mắt là khuôn mặt thiếu nữ đầy chân thành thiết tha, nàng không khỏi cong môi.

Tiểu Như Phong nói rất đúng, từ nay về sau, nhất định nàng phải làm chính mình một cách chân thật nhất, sẽ không tiếp tục nén giận như thế nữa...

“Hì hì, tiểu Như Phong, tỷ muội chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi? Tới đây tới đây, để tỷ tỷ nhìn một cái, tiểu Như Phong nhà chúng ta lại đẹp hơn không ít nha!”

Vừa dứt lời, ba người trong phòng đều xấu hổ, lập tức không khỏi cười vui vẻ. Xảy ra những chuyện kia, nàng đã không còn là nàng nữa, mà lúc này Cốc Mị Nhi chân chính đã trở lại.

“Đúng rồi, Lam Lẫm lão sư, người có biết viện trưởng đang ở đâu không?” Hạ Như Phong chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Lam Lâm đứng cạnh. Cho dù thế nào thì đã tới học viện cũng phải đi chào hỏi lão sư tiện nghi kia đúng chứ? Hơn nữa nàng lại có việc cần ông ấy giúp đỡ.

“Hả?” Lam Lâm không hiểu gì, chớp mắt mấy cái, sau đó khẽ cau mày khó xử. “Viện trưởng đang bế quan để nghiên cứu luyện dược, e là sẽ không tùy tiện gặp người khác.”

“Không sao, Lam Lâm lão sư cứ dẫn ta đi tìm viện trưởng, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Lam Lâm do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết tâm, gật đầu đồng ý: “Vậy được, ta đưa ngươi đi.”

Trong phòng luyện dược rộng rãi sáng sủa lan tỏa mùi thuốc nhàn nhạt có một lão giả lôi thôi với chòm râu bạc trắng, trên tóc vương vụn thuốc, áo choàng chỗ trắng chỗ đen như đã lâu lắm rồi chưa được giặt giũ. Nếu để người khác thấy dáng vẻ này của lão giả thì nhất định sẽ nghi ngờ đây có đúng là viện trưởng học viện Linh Phong trong truyền thuyết kia không? Nói ông là ăn mày chắc cũng chẳng sai đâu.

“Phừng.”

Hỏa diễm màu đỏ trong lòng bàn tay làm nổi bật gò má đỏ bừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cực kỳ nghiêm túc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm dược đỉnh phía trước, giữa hai đầu lông mày cũng nhăn thành hình chữ xuyên, một giọt mồ hôi lạnh lặng yên chảy xuống.

“Cốc cốc.”

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa làm lão giả phân tâm, hỏa diễm trong tay yếu đi, chỉ nghe thấy trong dược đỉnh truyền tới một tiếng “Đoàng”, thể giới yên tĩnh trở lại....

“Mẹ kiếp, suýt chút nữa đã thành công rồi, là tên chó chết nào, không biết khi ta luyện dược cực kỳ không thích có người quấy rầy sao? Hừ, để ta xem xem là kẻ nào dám to gan cãi lời như vậy!!!” Lão giả giận dữ xoa tay đi về phía cánh cửa nhưng sau khi mở cửa trông thấy khuôn mặt kia, ông ngây người tại chỗ.

“Là ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.