Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 6: Chương 6: Lần đầu rời thôn




Trời mây se lạnh, Tống Khuyết đang bên Kính hồ huy sái mồ hôi. Nơi đây chính là Quỷ hồ suýt chút làm hắn mất mạng, bây giờ hắn đã coi nơi này như tư nhân địa bàn của mình, đến tên cũng thuận tiện cho nó thay đổi.

Không thể không nói ở thâm sơn cùng cốc chính là thuận tiên, vừa ý miếng đất nào, chỉ cần không có chủ là có thể tùy ý khai khẩn. Tống Khuyết tại nơi đây đặt mấy cái cọc gỗ cùng người rơm làm bãi luyện tập của mình.

Đúng lúc này, một con chim sẻ to bằng nắm tay bay đến lượn một vòng rồi đậu lên cọc gỗ gần đó. Tống Khuyết thu hồi mộc đao, nhắm mắt suy tư. Trong đầu hiện ra một bộ quang cảnh, trong thôn mọi người đang nhốn nháo tụ tập tại cây liễu già cổng thôn.

Bây giờ Tống Khuyết đã khá thành thục sử dụng phân hồn. Hắn có thể để phân hồn bám vào động vật rồi điều khiển nó, sau đó cộng hưởng tầm nhìn. Có thể coi như một loại cộng sinh.

Hiệu quả với tiểu động vật rất tốt, nhưng đối với những động vật lớn lại có sức chống cự rất mạnh, hắn chỉ có thể tiến hành phụ hồn khi chúng bị thương, thần hồn suy nhược hoặc những ký chủ chấp thuận cho hắn gửi hồn.

Hắn có thể tùy ý cắt thị giác nhìn xem những gì phân hồn nhìn thấy, không đến nỗi đồng thời cùng quan sát khiến cho hoa mắt chóng mặt như ban đầu. Dựa vào cách này, trong thôn và khu núi rừng Đại Lĩnh sơn có gió thổi cỏ lay gì hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Ngoài ra Tống Khuyết còn phát hiện, trong khi cộng sinh, hắn lại có thể dùng năng lượng Tesseract để cường hóa vật chủ. Như con chim sẻ Sơn Tước này, nhiều lần đoạt xá thì càng tỏ ra thông linh, bắt đầu ỷ lại hắn không đi, có thể hiểu một vài chỉ lệnh và động tác của hắn.

Ta quả trời sinh nên làm Tuần thú sư.

Tống Khuyết nhiều lúc hớn hở nghĩ.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, đã lâu không thấy trong thôn náo động như hôm nay. Mọi khi đều là một bộ tử khí trầm trầm.

Tống Khuyết dứt khoát tiến về trong thôn tìm tòi chi tiết.

Tiến vào thôn thấy Lý Thiết đang dắt theo hai đứa trẻ, hỏi thăm mới biết được rạng sáng mai thôn trưởng sẽ dẫn đoàn lên trấn Hoàng Diệp đổi vật tư. Mọi người đang xúm lại đăng ký xem sắp tết rồi, nhà mình có gì cần trao đổi.

Từ thôn đến trấn đi bộ mất gần 2 canh giờ, đường núi lại không an toàn, có khi thoát ra kẻ liều mạng chặn cướp. Cho nên đoàn hộ tống thường chính là đội săn thú trong thôn.

Trước kia Tống Khuyết cha hắn cùng với Lý Thiết cũng thường xuyên lên trấn mang quà về cho bọn hắn, nhưng từ khi tai nạn sảy ra, mấy năm nay hai nhà chưa từng có người bước vào Hồng Diệp trấn.

Tống Khuyết đối với thế giới này luôn là hiếu kỳ. Khó gặp cơ hội hắn liền quay sang lão Lý hỏi

“Lý thúc, ta có thể xin nhập đội sao?”

Lý Thiết nhìn hắn lắc đầu:

“Vào thành đổi vật tư cũng là việc gian khổ, ngoài việc có thể phát sinh chiến đấu còn cần thay nhau kéo xe, A Ngưu ngươi tuổi nhỏ bọn hắn sẽ là không nhận”.

“Thúc, ngài biết ta nhưng là sức lớn đây, ngài có thể hay không hỏi giúp ta? Ta chưa từng đi quá Cự Liễu thôn, ta muốn nhìn nhìn thế giới bên ngoài.”

Lý Thiết mày nhăn thật sâu rồi thở dài:

“Để ta thử xem, ngươi đi theo chú.”

Nói rồi đuổi 2 tiểu về nhà, dẫn Tống Khuyết về phía trung tâm thôn.

Qua một lát, dừng bước trước một căn nhà bề thế. Đối với nơi này Tống Khuyết cũng biết, đó là nhà của trưởng thôn Triệu Tài Vinh. Cả thôn nhà giàu nhất, cũng là ngôi nhà duy nhất trong thôn được lợp ngói.

Gõ cửa một hồi mới có người ra mở cửa. Đứng trước cửa là một tráng hán lưng hùm vai gấu, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiệt ngạo.

“Lý người què, ngươi gọi cửa có việc gì a?”

Mở cửa người nhìn kỹ 2 chú cháu rồi mới quay sang lão Lý khó chịu hỏi.

Chỉ gặp Lý Thiết mặt không đổi sắc, chồng lên nụ cười:

“Triệu đội trưởng, ngài xem không phải ngày mai đội vật tư muốn lên trấn sao, đây là đứa nhỏ nhà Tống Căn, hắn muốn lên trấn thấy sự đời, cho nên ta dày mặt muốn nhờ ngài cho nó đi cùng.”

Hóa ra người này là con trai của trưởng thôn, cũng là đội trưởng đội săn của thôn Triệu Hổ. Chỉ gặp hắn cười khinh miệt:

“Lý người què nha, vốn ngươi cầu ta cũng không tiện từ chối, nhưng ngươi phải biết việc này là công việc lao lực, đứa nhóc này chỉ tổ vướng chân, cái này ta là không giúp được nhé”.

“Triệu đội trưởng, đứa nhỏ này đặc biệt khỏe mạnh lại hiểu chuyện, ngài xem giúp cái thuận tiện”.

Triệu Hổ lộ vẻ không kiên nhẫn, đảo mắt rồi nói:

“Được, đừng nói ta không giúp đỡ. Tiểu tử, trong sân có một bó thiết mộc, nếu ngươi có thể nhấc lên được thì ngày mai đội vật tư có một vị trí cho ngươi”.

Tống Khuyết cúi đầu không để lộ vẻ mặt tức giận, gật gù đầu rồi đi thẳng vào trong sân. Đứng trước bó củi, ước lượng khoảng gần 100 cân. Hắn không nói hai lời cúi người đem nó nhấc lên.

Nhìn về phía đôi mắt trợn tròn Triệu Hổ, hắn bình tĩnh hỏi:

“Triệu đội trưởng, ngài nhìn vậy được rồi chứ”.

Nghe tiếng Triệu Hổ bừng tỉnh, dùng ánh mắt nhìn kỹ Tống Khuyết một lát mới gật đầu:

“Hảo tiểu tử, thật sự trời sanh thần lực. Ngươi tên gì?”

“Tống Khuyết”

“Tốt, Tống Khuyết, sáng mai giờ Dần tập trung tại gốc liễu, đừng có đến trễ”.

“Đa tạ Triệu đội” - Tống Khuyết bình tĩnh đáp.

“Triệu đội trưởng, đa tạ ngài, vậy chúng ta cáo từ” – Lý Thiết chồng chất nụ cười rồi dẫn Tống Khuyết rời đi.

Trên đường về, Tống Khuyết khó chịu:

“Thúc, Triệu Hổ tên này quá không phải là thứ gì”.

“Biết làm sao được, người ta người đông thế mạnh. Triệu gia hắn ở Cự Liễu thôn chính là ông trời, ai có thể nề hà” – Lý Thiết cười khổ đáp.

“A Ngưu, ngươi chừng nào thì đổi tên rồi?”

“Thúc, ta cũng muốn nói với ngươi đây. Từ giờ ta gọi Tống Khuyết, cái tên Tống A Ngưu nghe thật quê mùa” - Tống Khuyết cười nói.

“Ngươi ah, gọi A Ngưu vẫn là thuận miệng” – Lý Thiết thở dài nói, đáp lại là Tống Khuyết bạch nhãn.

Về đến nhà, hai nhỏ nghe được Tống Khuyết muốn vào trấn là hâm mộ không thôi, ầm ĩ muốn theo cùng. Nhị Nha còn khóc nháo đến lợi hại, Tống Khuyết phải hứa mua quà về cho mới dỗ dành được.

- ----------

Một đêm vô sự.

Tống Khuyết lần đầu được ra thôn nên hắn cũng có chút hưng phấn, trằn chọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ. Cũng may đầu giờ Dần Lý Thiết sang gõ cửa gọi hắn dậy mới tính không đến muộn.

Đến cổng thôn, đã thấy nhốn nháo tụ tập không dưới 20 thanh niên trai tráng đứng dưới gốc liễu.

Cũng may ông trời nể mặt, hôm nay thời tiết khó được khô ráo, con đường này đi sẽ đỡ gian khổ.

Nhìn quanh đám người, Lý Thiết dắt tay Tống Khuyết đến trước mặt một người trung niên, tuổi ngoài 50, giữ nồng đậm râu quai nón, dáng người chắc nịch hô:

“Chung đại ca, đây là chất tử ta. Là đứa bé nhà Tống Căn, hắn hôm nay theo đội lên trấn, ngài giúp ta trông nom”.

“Tống Khuyết, đây là Chung bá bá, ta và phụ thân ngươi một thân bản lĩnh đều là do ngươi bá bá truyền thụ, ngươi mau ra mắt Chung bá bá”.

“Bá phụ, chất nhi Tống Khuyết, cho ngài vấn an”.

Hán tử tên Chung Khôi, cũng là phó đội săn thú của thôn, được xưng Cự Liễu đệ nhất xạ thủ. Ở Cự Liễu thôn uy vọng rất cao, chỉ sau cha con Triệu Tài Vinh. Lạnh nhạt nhìn Tống Khuyết gật đầu:

“Ân, vào thành chớ chạy loạn, theo sát lấy ta kẻo mất người”.

“Vâng, bá phụ” - Tống Khuyết gật đầu ứng thừa.

Mọi người tụ tập đông đủ, chờ 1 lát sau thì Triệu Hổ cùng cha hắn Thôn trưởng Tiệu Tài Vinh tiến đến. Tổng cộng 8 chiếc xe, có 3 chiếc có lừa kéo là của Triệu gia 2 xe cùng với một chiếc của Chung Khôi ngồi.

Còn lại 5 chiếc xe do Tống Khuyết cùng đám trai tráng thay phiên kéo đến trấn.

Triệu Hổ phân phát mỗi người 100 đồng tiền, tiền này là tiền công do thôn chi trả, được khấu trừ vào phí gửi hàng của thôn dân. Việc này Lý Thiết đã sớm cho Tống Khuyết biết.

Triệu Tài Vinh lạnh nhạt nhìn thoáng qua mọi người gật đầu rồi hô lớn – “Xuất phát”.

Đoàn người cuồn cuộn lên đường tiến về Hồng Diệp trấn.

Trên đường cũng không tính buồn chán, 3 vị dẫn đội ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Còn lại mọi người túm năm tụm ba nói chuyện lý thú, đảo cũng vui vẻ.

Ban đầu mọi người còn hiếu kỳ quan sát Tống Khuyết, nhưng thấy hắn có thể làm việc, cũng không làm sao quan tâm.

Cùng phụ trách xe với Tống Khuyết có 3 người, trong đó có một thanh niên tên Lý Huy, tầm 16,17 tuổi, nghe nói là anh họ hàng xa của Cẩu Đản. Rất trẻ trung, cùng hắn nói chuyện cũng đầu cơ.

Tống Khuyết mang linh hồn của người hiện đại, đời trước cũng hay xã giao, chuyện gì cũng nói được. Từ miệng Lý Huy moi ra không ít tin tức thú vị của thôn.

Đường khô không có bùn lầy nên xe đi được phá lệ dễ dàng. Đến lúc trời hửng sáng, thành Hoàng Diệp đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Tống Khuyết nhìn thật chăm chú vào phía trước, một dải tường vắt ngang dài tầm mấy trăm mét, thành tường cao hơn 5m, rêu xanh loang lổ, cửa thành mở rộng, lính gác đứng tản mạn. Nhìn thấy đoàn người vào thành cũng chỉ theo lệ thu tiền, mí mắt không buồn nhấc, nhìn tử khí trầm trầm. Khác xa so với tưởng tượng trước đó của hắn.

Lý Huy quay ra nhìn hắn, mặt cười đùa:

“Làm sao, lần đầu đến Hoàng Diệp trấn, có phải thấy rung động”.

Tống Khuyết cười khổ lắc đầu:

“So với tưởng tượng còn kém, ta nghĩ làm sao cũng phải nhân khí phồn thịnh, người ra vào thành tấp nập cơ chứ”.

Triệu Hổ nhắm mắt trên xe nghe vậy cười khẩy:

“Mơ mộng hão huyền, nơi thâm sơn cùng cốc chim cũng không thèm ỉa này ai muốn ở lại. Người có bản lĩnh đã sớm tiến lên Thanh Hà huyện, chúng ta nơi này đã sớm bị lãng quên. Các thương hội cũng lười đến nơi này”.

“Tốt rồi, vào thành, đều cẩn thận điểm, mở to mắt lên nhìn, đừng có chọc các vị đại nhân trong thành không vui. Nếu không ai cũng không cứu được các ngươi” – Thôn trưởng đại nhân hắng giọng quát nhẹ mọi người.

Những lời này nghe mà tràn đầy tự ti và chua xót, Tống Khuyết im lặng lắc đầu, chỉ có thể cúi đầu theo chân đám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.