Ta Là Tiên Phàm

Chương 7: Chương 7: Cây cầu xích sắt lạnh giá




Dịch giả: sheishict

Biên: Hoa Gia Thất Đồng

Tô Trần cầm đồng tiền kia đi đến gần cửa thành phía Nam.

Y vốn không định xài đồng tiền ấy, chỉ muốn giữ lấy làm kỷ niệm. Nhưng khi đi ngang một quầy hàng bán đồ ăn sáng ở gần cửa thành, y lại nghĩ, nhỡ lúc tham gia khảo hạch chiêu mộ đệ tử của Dược Vương Bang, bụng mình mà đói thì không còn chút sức lực nào cả, như thế cũng chẳng ổn.

Tô Trần suy nghĩ một lúc rồi nhặt lấy một hòn đá sắc nhọn ven đường, dùng nó khắc lên trên đồng tiền một chữ “Sửu” xiêu vẹo. Chữ “Sửu” ấy là A Sửu dạy cho y. Tuy rằng những đứa trẻ bình thường trong huyện thành đều không biết chữ, nhưng vẫn có không ít người biết viết tên của mình. Hơn nữa chữ “Sửu” này rất dễ viết, A Sửu dạy Tô Trần một lần, y liền nhớ kỹ.

Tô Trần cầm đồng tiền kia đi về phía sạp bán đồ ăn sáng mua ba cái màn thầu thô lương(*) lớn. Y không nỡ ăn ngay, bèn cho vào trong ngực giữ ấm, chờ đến lúc thật sự đói bụng mới lấy ra ăn.

(*) “màn thầu thô lương”: Xin xem lại chú thích cuối chương 3

oooOoOoOooo

Tô Trần ra khỏi cổng phía Nam của huyện thành Cô Tô, men theo quan đạo chạy đi.

Trên quan đạo khá tấp nập, có hào khách giang hồ cưỡi trên lưng những con tuấn mã, có các loại xe ngựa xa hoa của những gia đình giàu có, xe bò của những hộ nông dân, lại còn có những tiều phu gánh củi… Đoàn người nối liền không dứt.

Tô Trần bước trên đường mà lòng nôn nóng. Đi được khoảng ba bốn dặm, y phóng tầm mắt ra xa thì trông thấy một ngọn núi lớn, dưới chân núi có sông suối cùng với hồ nước lớn bao quanh một sơn trang.

Giữa lưng chừng núi có một dãy tường bằng gạch xanh kéo dài, cách tuyệt sơn trang ấy với thế ngoại. Trên núi là trùng trùng điệp điệp lầu các, đình viện khảm ngói xám gạch xanh. Khối kiến trúc đồ sộ, điệp trùng ấy chiếm hết non nửa ngọn núi.

Đây chắc là Dược Vương Sơn Trang mà A Sửu đã nói.

Tô Trần không khỏi thán phục. Dược Vương Sơn Trang quả nhiên bề thế, diện tích này ước đã gần bằng một nửa thôn Chu, không hổ là một trong năm bang phái giang hồ lớn của Ngô Quận.

Nhà cửa của những địa chủ ở thôn Chu so với tòa sơn trang này như cát giữa sa mạc, à không, còn không bằng. Vào được bang phái lớn như thế này, khẳng định sẽ rất có tiền đồ.

Tô Trần mơ hồ cảm nhận được, gần sơn trang, hình như có hàng trăm người đang vây quanh. Tiếng huyên náo từ dưới chân núi truyền đến.

Lẽ nào đều là những người đến tham dự kỳ khảo hạch, mong muốn đầu nhập vào Dược Vương Bang làm đệ tử? Nhiều người đến là thế, mà cũng không rõ Dược Vương Bang lần này muốn chiêu mộ bao nhiêu đệ tử.

Trong lòng nôn nóng, y vội vàng tăng tốc chạy đi.

oooOoOoOooo

Không lâu sau khi Tô Trần và A Sửu rời khỏi hậu viện của khách sạn Thiên Ưng, lại có một chiếc xe lừa chạy ra từ trong hậu viện, phi gấp về hướng thành Nam.

“Giá, giá…!” Chiếc xe lừa phóng như bay trên quan đạo ngoài thành Nam.

Người đang điều khiển chiếc xe lừa rõ ràng là Trương đồ phu, mà người ngồi ở phía sau xe chính là đứa con trai mập mạp của gã – Trương Thiết Ngưu.

Ngay sau khi giết xong con heo, Trương đồ phu liền xin phép Vương đại chưởng quỹ nghỉ một ngày, nói là muốn đưa vợ con về thăm nhà mẹ đẻ ở thôn Chu.

“Cha, sao chúng ta lại ra khỏi thành, không phải là đi Thiên Ưng Môn sao?”

Hai tay Trương Thiết Ngưu đang cầm một cái bánh bao thịt lớn nóng hầm hập, nó há to miệng gặm một miếng khiến mồm dính đầy dầu mỡ. Ra khỏi thành rồi, nó mới phát hiện có điều gì không đúng, bất giác sững sờ, không sao hiểu nổi.

“Ngươi bị ngốc à?! Con trai của Vương đại chưởng quỹ chắc chắn có thể tiến vào trong Thiên Ưng Môn, ít nhất cũng là ngoại môn đệ tử. Con của hắn nếu thấy ngươi cũng gia nhập Thiên Ưng Môn, còn không ức hiếp ngươi tới chết hay sao? Ngươi ở trong Thiên Ưng Môn còn có tiền đồ hay sao? Ngô Quận có đến mấy bang phái lớn, ta cũng không phải chỉ gia nhập được mỗi Thiên Ưng Môn.”

“Cũng đúng, vẫn là cha nghĩ chu toàn nhất.”

“Cha sớm đã biết, Dược Vương Bang không hề kém cạnh so với Thiên Ưng Môn: trong huyện thành có dược đường, ngoại thành lại có sơn trang và ruộng đất… Có thua sút Thiên Ưng Môn chỗ nào đâu?

Nếu như ngươi có thể tiến vào làm ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang, chịu đựng hơn chục năm, nói không chừng có thể trở thành đại chưởng quỹ của một dược đường, dưới tay cai quản mấy chục người. Không như cha, làm một kẻ giết lợn thấp kém, bị người ta chỉ vào mặt hét lên hét xuống. Lão tử tuy chỉ là một tên giết lợn, nhưng con trai của lão tử cũng có thể trở thành người bề trên vậy!”

Trương đồ phu nghĩ đến chuyện tên Vương đại chưởng quỹ kia đối với mình luôn mặt nặng mày nhẹ, hét lên hét xuống thì cảm thấy tức giận, hung hăng nhổ một bãi nước bọt mà thóa mạ.

Nhớ đến năm đó Vương đại chưởng quỹ cũng chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ của khách sạn Thiên Ưng mà thôi, so sánh sao được với một Trương đồ phu như gã, có gì mà đắc ý cơ chứ?!

Vương đại chưởng quỹ có được địa vị như hiện tại, hoàn toàn là nhờ sau này hắn trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Ưng Môn, từ đó lần lần phát triển; nếu không, cũng chỉ có thể cả đời làm một tên tiểu nhị.

Trương đồ phu cũng muốn con mình trở thành đệ tử một bang phái lớn của Ngô Quận, trở thành người bề trên, sau này nở mặt nở mày.

“A, cha, người kia là… là… là tiểu ngư dân đến từ thôn quê đúng không? Tiểu tử này sao cũng tới thành Nam nhỉ?” Trương Thiết Ngưu ăn xong nhân thịt heo của chiếc bánh bao, đột nhiên thấy phía trước có một thiếu niên mặc áo gai đi giày cỏ liền hốt hoảng la lên.

Trương Thiết Ngưu là người huyện thành, ngày thường ở trong khách sạn thường xuyên bắt nạt A Sửu, đồng thời cũng xem thường tiểu ngư dân đến từ thôn Chu như Tô Trần.

Trương đồ phu cũng nhìn thấy Tô Trần, đành thả dây cương chậm lại, đuổi kịp cái thân hình nhỏ gầy kia.

Tô Trần nghe thấy tiếng xe lừa liền vội vàng né sang một bên. Vừa quay đầu nhìn lại liền trông thấy Trương đồ phu cùng với đứa con mập mạp của gã, y cũng không khỏi ngạc nhiên.

Thực ra, y với Trương đồ phu vốn đã quen biết từ trước, bởi vợ của Trương đồ phu là người thôn Chu, đều là đồng hương nên ở thôn Chu thường xuyên gặp mặt.

“Trương thúc, thúc không phải là về thôn Chu thăm viếng sao? Sao lại đi đến chỗ này?” Tô Trần cảm thấy khó hiểu. Trông sắc mặt xấu hổ của Trương đồ phu, lại thấy cha con gã cứ chốc chốc nhìn về hướng Dược Vương Sơn Trang cách đó không xa, y liền hiểu ra. Ngoài miệng Trương đồ phu nói với Vương đại chưởng quỹ là phải về thăm nhà, thực ra là muốn mang con mình gia nhập Dược Vương Bang.

Xem ra, dân thường trong huyện thành Cô Tô cũng muốn gia nhập các bang phái giang hồ, có ý tưởng như vậy tuyệt đối không chỉ có một mình y.

“Ai dô, Trần tiểu ca đó à! Ha ha, thật là trùng hợp! Hôm nay thời tiết không tồi, ta đang định trở về thôn Chu một chuyến, nhưng mà nghe lão Lý nói Dược Vương Bang đang tuyển người nên ta thuận đường đến xem náo nhiệt, ha ha! Trần tiểu ca này, ngươi cũng muốn đến Dược Vương Bang làm học đồ sao, thật là khéo nha!”

Trương đồ phu cười ha ha che giấu vẻ gượng gạo.

Ban đầu gã cũng không muốn để ý đến Tô Trần nhiều như vậy. Nhưng nghĩ đến con trai gã và cậu tiểu ngư dân này nhỡ may đều vào Dược Vương Bang, trở thành sư huynh đệ đồng môn, có lẽ có thể chăm sóc lẫn nhau một ít, nên gã tán gẫu nhiều hơn hai ba câu.

Đoạn đường còn lại cũng không còn xa, Tô Trần, Trương đồ phu và thằng bé mập nói chuyện phiếm với nhau nên rất nhanh đã đi đến phía bên ngoài Dược Vương Sơn Trang.

oooOoOoOooo

Bên ngoài Dược Vương Sơn Trang có một dòng sông chảy bọc quanh núi, phía trên chỉ có độc một cây cầu xích sắt lạnh giá dài hơn hai mươi trượng để đi qua.

Mực nước của con sông dưới cầu cũng không sâu lắm, nhưng lại hết sức lạnh, lạnh đến thấu xương.

Bên trên chiếc cầu treo này vốn dĩ có hơn trăm tấm ván gỗ, bình thường không có gì lạ, rất dễ dàng đi qua. Nhưng hiện tại những tấm ván gỗ đó đều bị tháo ra, chỉ còn lại mấy sợi dây xích trơn bóng nối liền hai bờ, khiến cho cầu sắt đột nhiên trở nên nguy hiểm. Xích sắt trong đêm bị đóng băng trở nên trơn tuột.

Đây chính là lá chắn tự nhiên của Dược Vương Sơn Trang.

Trên chiếc cầu xích sắt lạnh giá, chỉ cần một người cũng đủ bảo vệ cho sơn môn.

Bốn gã thanh y đao khách của Dược Vương Bang đang trông chừng ở lối vào cầu treo, tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo nhìn đám đông tụ tập bên ngoài sơn trang.

Dược Vương Bang là một trong những thế lực mạnh nhất tính trên toàn phạm vi mười ba huyện Ngô Quận, đương nhiên những bang phái và thế lực nhỏ không sao bì được. Mà ngay cả những tên đao khách trông cửa sơn trang này, vô hình trung cũng cao hơn người thường một bậc.

Ngày thường, những tên nha dịch kiêu ngạo hống hách trong huyện thành khi đứng trước mấy tên đao khách trông cửa này cũng phải cung kính gọi một tiếng “gia”, không dám bày ra vẻ phách lối của quan sai.

Những kẻ tầm thường trên giang hồ, các bang nhỏ phái nhỏ càng không dám ở trước mặt các đệ tử của Dược Vương Bang giương oai.

Số người muốn đầu nhập Dược Vương Bang hàng năm nhiều như “cá diếc vượt sông”(*).

(*) “Cá diếc vượt sông”: thành ngữ, chỉ một sự vật hoặc hiện tượng nào đó bỗng xuất hiện và lưu hành với số lượng lớn (Nguồn tham khảo: baike.baidu.com)

Nhưng những hạng người bất tài, hữu danh vô thực đều bị cự tuyệt ngay tại cửa, không phải ai muốn gia nhập cũng có thể gia nhập. Tu luyện vũ kỹ, phải còn trẻ, hơn nữa cần có tư chất thiên phú nhất định.

Dược Vương Bang có quy tắc thu nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, chỉ đúng vào dịp tháng Chạp hàng năm mới tuyển nhận thêm những thiếu niên có độ tuổi từ tám, chín đến mười ba tuổi; sau đó tỉ mỉ bồi dưỡng chúng trở thành những đệ tử đắc lực của bang phái.

Bên cạnh cây cầu treo này có một đám người đang tụ tập. Người giàu và dân thường ở xung quanh thị trấn có, tá điền nông dân đang vác cuốc cũng có, lại thêm mấy tên tú tài nghèo kiết hủ lậu đang phe phẩy quạt, thậm chí còn có vài tên nha dịch đang hết sức nóng ruột. Tất cả đều muốn con của mình có thể gia nhập Dược Vương Bang nhưng lại bị cây cầu xích sắt lạnh giá này ngăn cản không qua được, ở bên cạnh cầu thấp thỏm không yên, lòng như có lửa thiêu đốt.

Tô Trần vội vàng chen vào trong đám người, muốn xem xem mọi người đang bàn tán chuyện gì.

Thấy có lục tục vài người nữa đến tham gia khảo hạch nhưng không biết làm sao mới có thể thông qua, một gã đao khách trẻ tuổi bèn hướng về phía đám đông nói lớn:

“Các vị hương thân phụ lão, cây cầu treo này vốn là bài khảo hạch để Dược Vương Bang thu nhận ngoại môn đệ tử. Muốn trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang thì nhất định phải tay không bò qua cây cầu xích lạnh giá này, như vậy mới có thể gia nhập vào bang!

Người lớn không được phép qua cầu, chỉ có những tiểu hài tử dưới mười ba tuổi mới được bò qua cây cầu xích này. Chỉ cần bò qua được là trở thành ngoại môn đệ tử của bổn bang.”

Đám người tụ tập vừa nghe xong liền trở nên kích động, bắt đầu nhốn nháo ồn ào. Họ đều mong mỏi con mình có thể vượt qua cây cầu treo này.

Nhưng qua cầu sắt lại chẳng phải là chuyện dễ dàng, đâu phải muốn qua là qua được.

Mấy sợi xích sắt này vừa trơn vừa lạnh, lại không có điểm bám, hơn nữa dài đến hơn hai mươi trượng; muốn leo qua phải hao tổn rất nhiều sức lực.

Điều này có nghĩa là, những đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ, thể lực lại yếu ớt, chắc chắn không thể nào qua được. Mà tuổi tối đa chỉ là mười ba, cho nên những đứa trẻ lớn tuổi hơn định mức, có thể lực tốt đã bị loại ngay từ đầu.

“Vị gia này, trời vừa lạnh vừa giá như thế, xích sắt cũng đóng băng cả rồi, căn bản là không thể đặt chân lên được. Những tiểu hài tử hơn chục tuổi không có bao nhiêu sức lực, làm sao có thể nắm được, không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống sông, cho dù không bị chết lạnh thì cũng bị bệnh một trận. Chuyện này thực sự quá nguy hiểm, không còn bài khảo hạch nào khác để gia nhập bang nữa sao?”

Trương đồ phu lo lắng con trai mình bị ngã xuống sông, vội vàng chen về phía trước, cúi đầu trước gã đao khách trẻ tuổi kia, lấy lòng hỏi.

“Đúng vậy, ngay cả người lớn cũng không dám đi lên trên dây xích sắt lạnh giá này huống chi là trẻ nhỏ.” Đám người tụ tập bắt đầu kích động hét lên.

“Hừ! Nếu như một chút dũng khí mạo hiểm này cũng không có, nói gì đến chuyện gia nhập Dược Vương Bang? Đệ tử Dược Vương Bang ta bước chân vào giang hồ, đầu treo trên đai lưng, so với chuyện đi trên cây cầu xích sắt lạnh giá này nguy hiểm hơn gấp trăm lần. Sợ chết thì bất tất phải đến Dược Vương Bang ta. Hơn nữa, nếu như rơi xuống sông, ở dưới cầu sẽ có ngư dân cứu vớt, nhiều lắm chỉ lạnh một trận, chắc chắn không chết được.”

Đao khách trẻ tuổi nhìn đám người xung quanh, khoanh hai tay trước ngực, khinh thường cười khẩy: “Được rồi, các người đừng có xúm ở chỗ này làm tốn thời gian nữa. Tháng chạp năm nay bổn bang thu nhận đệ tử mới chỉ trong ba ngày. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, trước chạng vạng tối không vào được sơn trang thì năm sau quay lại. Không dám đi lên cầu thì trở về nhà đi, đừng có tụm năm tụm ba ở chỗ này ồn ào nữa.”

Lúc này Tô Trần mới hiểu, muốn trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang thì nhất định phải đi qua cây cầu xích sắt lạnh giá kia, nếu không ngay cả sơn môn cũng không thể vào được.

Hơn nữa, thời gian cũng không còn nhiều. Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.

Mấy sợi xích sắt này còn thô cứng hơn cánh tay người, chênh vênh lại nhẵn bóng, hơn nữa đương đóng băng nên vừa giá lạnh vừa trơn trợt. Chỉ có thể dùng cả tay chân mới có thể leo lên được.

Tô Trần nhìn cây cầu treo bị đóng băng ấy, trong lòng khiếp sợ đến rùng mình, nào dám mạo hiểm đi lên. Y muốn nhìn xem những đứa trẻ khác đi qua bằng cách nào để học hỏi thêm chút kinh nghiệm.

Trong đám người tụ tập có rất nhiều người lớn trẻ nhỏ đã đến đây từ rất sớm, lại bị chặn ở chỗ này không thể tiến vào Dược Vương sơn trang, hiển nhiên có chút lo lắng.

Có thể trở thành đệ tử Dược Vương Bang, được người người trong huyện thành ngưỡng mộ, hay là bị đào thải, lại trở về làm một người dân bé nhỏ bình thường: Vận mệnh nửa đời sau của phần đông thiếu niên nơi đây chính ở thời khắc này – bò qua nổi cây cầu treo này hay không.

“Thiết Ngưu, bò qua đi con! Chốc nữa về nhà cha sẽ nấu cho con một cái chân giò thật to!” Trương đồ phu cắn răng, quay đầu lại hối thúc đứa con mập nhà mình bò qua dây xích sắt kia.

“Được cha!” Trương Thiết Ngưu nghe thấy có thể ăn một cái chân giò thật to liền chảy nước miếng, phấn khởi ra sức gật đầu.

Rất nhanh, dưới sự cổ vũ của phần đông các vị phụ huynh, có hơn chục đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi đến mười một, mười hai tuổi bước ra. Bọn chúng mang theo một chút sợ sệt, bắt đầu lấy hết dũng khí leo lên trên cây cầu xích sắt kia.

Có một đứa trẻ khoảng chín tuổi bò đến nửa đường, dường như tay bị đông cóng, thoáng chốc đã không bám chắc được vào cây xích sắt lạnh giá kia, đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi rồi rơi xuống lòng sông cách cây cầu xích mấy trượng.

“Trời ơi, cẩn thận!”

“Không xong rồi! Ngã rồi, mau cứu nó!”

Đám đông bách tính đang vây xem ở xung quanh kinh hãi hô lên.

Bốn gã đao khách trẻ thấy thế đều nhàn nhạt lắc đầu, cũng không màng quan tâm đến.

Cây cầu xích sắt lạnh giá của Dược Vương Sơn Trang, sao có thể muốn qua là qua được. Nhất định phải mạnh mẽ linh hoạt, tay chân thân thể phải đủ khí lực, ý chí phải kiên cường, chịu được nỗi khổ lạnh giá; như vậy mới có chút cơ hội vượt qua bài khảo hạch.

Nếu không đáp ứng nổi những điều kiện này thì chỉ còn nước rớt xuống sông, chịu một trận lạnh giá uổng công vô ích, căn bản không thể trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.