Ta Là Người Ở Rể

Chương 12: Chương 12: Anh Ta Là Giám Đốc? (2)




Người nhà họ Liễu đều lắc đầu. Cũng không có cách nào, ai bảo thực lực công ty Tử Ngọc rất lớn chứ. Nhà họ Liễu cũng không dám nói gì.

“Được rồi!”

Lão phu nhân khoát tay áo: “Bà nghe nói, giám đốc mới của công ty Tử Ngọc mới hơn hai mươi tuổi. Đúng là tuổi trẻ tài cao, xuất thân từ gia đình tư bản có khác. Tuy thái độ bọn họ không tốt, nhưng nhà họ Liễu chúng ta còn phải tiếp tục tìm bọn họ để bàn chuyện hợp tác, bây giờ ai là người muốn đi nào?”

Cái gì?

Mọi người nhìn nhau. Chuyện đến thế rồi mà vẫn phải đi bàn chuyện hợp tác? Người ta cũng đã bảo Liễu Chí Viễn cút đi rồi, thế mà vẫn còn dám đến cửa xin hợp tác nữa sao? Ai lại tự nguyện đi cơ chứ!”

Lão phu nhân thở dài một hơi. Bà biết, tất cả mọi người không ai muốn đi làm chuyện mất mặt. Nhưng nếu như có thể hợp tác với công ty Tử Ngọc, nhà họ Liễu không chỉ được một ít mà được rất nhiều lợi ícg! Không thể dễ dàng buông tha như vậy được!

Liễu Chí Viễn siết chặt nắm đấm, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, đứng lên nói: “Bà nội, hay là để Liễu Huyên đi thử xem sao?”

“Liễu Chí Viễn, anh!”

Liễu Huyên cắn chặt môi, cô biết Liễu Chí Viễn rất thích gây sự, nhưng không ngờ anh ta lại là kẻ khiến người ta ghê tởm như vậy.

“Làm sao?”

Liễu Chí Viễn hỏi lại một câu: “Cô cũng là thành viên nhà họ Liễu, công ty do cô quản lý, bây giờ vẫn còn nợ năm trăm vạn phải không? Công ty làm ăn không tốt, thì cũng không nói làm gì. Nhưng cô lại không muốn giúp đỡ gia tộc một chút sao?”

Nói đến đây, Liễu Chí Viễn chạy đến bên người lão phu nhân: “Bà nội, con đề nghị lần bàn chuyện hợp tác này để cho Liễu Huyên đi!”

Lão phu nhân gật đầu. Ở trong gia tộc, bà rất cưng chiều Liễu Chí Viễn, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, bà nhìn về phía Liễu Huyên:

“Huyên Nhi, chuyện này con đi làm đi, ngày mai nhớ đúng giờ đến công ty Tử Ngọc, bàn bạc chuyện hợp tác.”

“Bà nội, con...”

Liễu Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng lão phu nhân lại khoát tay: “Được rồi, tan họp đi.”

Lời vừa nói ra, mấy trăm người đứng dậy rời đi, trong lòng mọi người đều thầm kêu may mắn, may mắn khi người bị chọn không phải bọn họ.

Sau khi về đến nhà, trong lòng Liễu Huyên rất khó chịu, đây là nhiệm vụ cơ bản không có cách nào hoàn thành được. Ngày mai phải nói chuyện như thế nào đây?

Liễu Huyên cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, dứt khoát không suy nghĩ gì nữa, gọi hai người bạn thân là Triệu Lộ và Từ Khiết đến, ba cô gái ở nhà

tâm sự.

Quả nhiên, sau khi đám bạn thân đến, trong lòng Liễu Huyên nhẹ nhõm hơn không ít.

“Chị Huyên, tên vô dụng nhà chị đi đâu rồi?”

Triệu Lộ ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm chén rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Kẻ vô dụng trong miệng mà Triệu Lộ, Liễu Huyên đương nhiên cũng biết đó là ai. Cô nở nụ cười: “Làm xong đồ ăn sáng là đi rồi, đến bây giờ cũng chưa thấy về.”

“Chị Huyên, sự kiên nhẫn của chị cũng rất nhiều đấy.”

Triệu Lộ buông chén rượu: “Em thấy dáng vẻ hèn nhát của anh ta là đã không chịu nổi rồi. Công ty của chị bây giờ đang thiếu tiền, nếu như có một ông chồng có năng lực thì tốt biết mấy, cho dù không lấy ra được năm trăm vạn, thì ít nhất cũng có ba trăm vạn. Nhạc Phong thì ngược lại, hai ba vạn cũng không có.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên bọn họ nghe tiếng mở cửa. Sau đó Nhạc Phong đi vào, trong tay anh cầm một bao tải màu đen, toàn thân bẩn thỉu.

ĐM, anh đang trên đường từ công ty về nhà, thì trời đột nhiên đổ mưa, xe điện của anh sáng nay đã bị Lý Thấm đâm hỏng rồi, Nhạc Phong đành phải đi bộ về, thế nên bây giờ người anh ướt sũng.

“Ui, vừa nhắc đến tên rác rưởi thì tên rác rưởi liền xuất hiện.”

I liếc mắt nhìn anh.

Nhạc Phong cũng lười không muốn đối phó với cô ta. Anh đặt bao tải đen lên trên ghế sô pha.

“Nhạc Phong, mày còn mặt mũi để trở về hay sao?”

Lúc này, Trầm Mạn từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt rất kém.

Nếu không phải Nhạc Phong cãi vã với Liễu Chí Viễn, thì sao anh ta lại đề củ Liễu Huyên đi bàn chuyện làm ăn được?

Trầm Mạn trừng mắt nhìn Nhạc Phong: “Mày càng ngày càng không có khuôn phép gì cả, ở cuộc họp thường niên chống đối Liễu Chí Viễn còn chưa tính, mày còn có mặt mũi trở về hay sao? Mày vào nhà mà không cởi giày sao, nhìn một đống dấu chân kia đi. Còn có cái túi to bẩn như vậy, mà mày lại để trên ghế sô pha? Mày có muốn ở cái nhà này nữa hay không? Không muốn ở thì cút đi!”

Nhạc Phong thở ra một hơi, đúng thật, anh đã làm bẩn phòng rồi. Mhưng mấy năm nay người làm việc nhà không phải là anh sao?

Nhạc Phong cũng không tức giận, nếu như anh so đo với Trầm Mạn thì chỉ sợ anh đã sớm bị tức chết rồi.

Bày ra thái độ không có gì lớn lao, anh đi đến trước mặt Liễu Huyên, cười đùa nói: “Vợ, công ty của em có phải đang cần gấp năm trăm vạn phải không? Chỗ anh có...”

“Ui.”

Triệu Lộ ở một bên cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Nhạc Phong, cười nhạo nhìn anh:

“Người này ấy hả, da mặt đúng thật quá dày, không cách nào cứu nổi nữa rồi. Bản thân đã vô dụng không giúp được gì rồi, còn cố gắng làm bộ làm tịch cái nữa. Chị Huyên đúng là đang thiếu năm trăm vạn, tên rác rưởi nhà anh một phần cũng không giúp được, thế mà vẫn đảm nhắc đến việc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.