Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 2: Chương 2: Chương2




Xe ngựa chậm rì rì rốt cuộc cũng dừng lại trước một chỗ ở đình viện, Lâm lão phu nhân đã ở cửa chờ, Trường Hoan đi xuống ngọt ngào kêu một tiếng “Ngoại tổ mẫu”.

Lâm lão phu nhân hiền lành cười kéo tay Trường Hoan, nhìn đến xe ngựa của Trường Hoan bị hao tổn, sắc mặt có chút lo lắng, Trường Hoan thấy thế cười cười nói là tới trên đường không thấy đường, Lâm lão phu nhân thấy nàng cố ý lừa gạt nhưng cũng không có truy vấn, mấy người nói nói cười cười cùng nhau bước vào phủ.

Phủ đệ Lâm gia là tiên đế ban cho, tuy rằng 5 năm qua chưa từng có người ở nhưng nhiều hạ nhân cũng dễ dàng thu dọn sửa chữa, Trường Hoan tùy ý ngoại tổ mẫu lôi kéo đi đến phòng khách. Dọc theo đường đi nhìn sắc mặt của ngoại tổ mẫu hồng nhuận thân thể khỏe mạnh, cuối cùng cũng yên tâm không ít.

Trường Hoan tiến vào phòng khách ấm áp lập tức nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, nàng cởi chiếc áo choàng dày ra. Lâm lão phu nhân thấy nàng nóng nực phụt cười một tiếng, Trường Hoan thấy ngoại tổ mẫu cười nhạo chính mình, lập tức bĩu bĩu môi, làm nũng nói: “Ngoại tổ mẫu là cười nhạo Trường Hoan không biết lạnh ấm sao!”

Chung quanh hạ nhân vừa nghe cũng che miệng cười, Lâm lão phu nhân ha ha cười vài tiếng: “Hoan nha đầu vẫn làm cho người ta yêu thích.” Trường Hoan thấy ngoại tổ mẫu vui vẻ, trong lòng chính mình cũng vui vẻ, cười hì hì ngồi xuống.

Lâm lão phu nhân thấy ngoại tôn nữ không chịu để tâm lấy trái cây bên cạnh bàn nhỏ ăn, trong lòng nửa vui nửa buồn hết than lại thở, quay đầu cầm khăn tay trên người lau lau nước mắt không để cho Trường Hoan thấy.

Cả đời bà đi theo lão gia, thời trẻ lang bạc kỳ hồ*, tuy rằng sinh hai trai một gái, nhưng đại nhi tử tham ô nhận hối lộ bị giết, tiểu nữ nhi cũng hồng nhan bạc mệnh, chỉ còn lại có một đứa con thứ hai đã đoạn tuyệt quan hệ ở Lợi Châu xa xôi, hiện tại bên người chỉ có đại nhi tử của Tam Lang là Lâm Thù Hàn và ngoại tôn nữ Trường Hoan, cả đời này cực khổ phú quý đều hưởng qua, ai biết cảnh đêm lại là như thế.

Lang bạc kỳ hồ*: sống đầu đường só chợ,

Định tâm lại, Lâm lão phu nhân đi qua bên cạnh ngồi xuống nói chuyện với Trường Hoan, bà biết mấy năm nay Trường Hoan cũng khổ sở, liền lải nhải giảng một ít đạo lý đối nhân xử thế.

Trường Hoan kỳ thật cũng hiểu rõ nhưng vẫn nghiêm túc nghe ngoại tổ mẫu dạy bảo, bảy tuổi trước khi tiến cung nàng vẫn luôn lớn lên ở Lâm gia, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu với nàng mà nói đều là những người cực kỳ thân cận cực kỳ tín nhiệm.

Nói trời nói đất thời gian dễ dàng qua đi, Lâm lão quốc công đã trở lại, sau khi ông hạ triều lại trì hoãn ở bên ngoài một chút, thời gian về đến nhà vừa lúc đuổi kịp cơm trưa. Người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn xong cơm trưa, Trường Hoan bồi Lâm lão phu nhân vào Noãn các ngủ trưa, một giấc ngủ dậy thì mặt trời cũng đã lặn.

Trong cung có gác cổng, mùa đông cửa cung sẽ đóng sớm hơn giờ Tuất. Tuy rằng Li cung không xa, nhưng Trường Hoan muốn thừa dịp có cơ hội lần này đi phố An Vinh nhìn xem, bởi vậy tuy rằng không muốn nhưng vẫn từ biệt ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ngồi xe rời đi.

Trường Hoan một đường đi phố An Vinh, phố An Vinh là phố xá náo nhiệt nhất trong toàn bộ Thịnh Đô, bên trong có tửu lầu Thao Thiết Ký tốt nhất và Tần lâu Sở quán Tiêu Tương các lớn nhất toàn Đại Li, Trường Hoan một đường đi dạo trên đường đột nhiên đau đầu lại đi một chuyến đến y quán, trở về Hoàng cung khi trời đã tối đen.

Đêm dài, Trường Hoan ngồi ở dưới đèn thả một cái rương trang sức và một xấp ngân phiếu trước mặt, trước khi ra phủ Lâm lão phu nhân vụng trộm đưa một ít ngân phiếu cho nàng, tính toán một hồi cũng chỉ có tám chín vạn lượng, nhớ tới nợ nần của bản thân buồn bực mà kéo kéo tóc.

Gần tới năm mới, trong cung yến hội lớn lớn bé bé cũng bắt đầu tổ chức, có đôi khi Trường Hoan còn phải đi theo tham dự yến hội náo nhiệt một chuyến, không nghĩ tới đã đến ngày cung yến trừ tịch*.

Trừ tịch*: giao thừa.

“Công chúa, có thể đứng dậy tiến đến Phúc Ý điện.” Lục Châu vén mành tiến vào, nhẹ giọng nói với nữ tử ngồi ở trước bàn trang điểm rửa mặt chải đầu. Trường Hoan nghe vậy liến buông cây lược gỗ trong tay, đứng dậy để cho Lục Châu sửa sang lại xiêm y.

Hôm nay là cung yến trừ tịch mỗi năm một lần, Trường Hoan chọn xiêm y hồng sắc, trên đầu chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc và hai đóa hoa lụa màu đỏ nho nhỏ, vừa không xuất sắc cũng sẽ không có vẻ không coi trọng, tóm lại thập phần ổn thỏa.

Từ tẩm điện Sương Thanh của chính mình, một đường đi từ từ đến Phúc Ý điện, chẳng qua chỉ là mấy khắc đồng hồ. Cung yến khai tịch ở giờ Thân, hiện tại cũng chỉ là một khắc. Mùa đông trời rất nhanh tối, đã thấy vài phần chạng vạng.

Ngày thường Phúc Ý điện chỉ mở tiệc chiêu đãi ngoại thần địa phương, nội cung chỉ có trừ tịch thì ngoại thần mới có thể cùng nhau tiến hành chúc mừng. Giờ phút này vì chúc mừng tân niên, trong điện ngoài điện đều dùng hồng lụa trang trí một vòng, đặc biệt vui mừng.

Từ rét lạnh bên ngoài đi vào trong nhà có đốt địa long, Trường Hoan không thích ứng mà giật mình. Canh giờ còn sớm, trong bữa tiệc chỉ có thưa thớt vài người. Trường Hoan quét mắt nhìn một phen, đại thần quan trọng đều còn chưa tới.

Dẫn người vào trong, cung nhân mắt thấy Trường Hoan liền dẫn nàng tới trên vị trí, Trường Hoan liền ngồi vào vị trí. Vị trí này ở bên tay phải gần ở trung tâm, ban đầu nàng là chưa từng có vị trí như vậy, nhưng bởi vì nhà ngoại khôi phục chức vụ trong triều nên mới có thể được tăng lên.

Đây là lần đầu tiên nàng tham gia cung yến trừ tịch, tám tuổi lớn lên ở nhà ngoại, sau lại đi theo mẫu thân vào cung, mẫu thân qua đời chỉ một năm đã bị giam lỏng ở hành cung Đàm Càng, mãi cho đến khi biểu huynh lập hạ chiến công, mới được nhận vào trong cung hơn nữa có thể tự do đi lại.

Dù sao cũng nhàm chán, Trường Hoan ở trong hoàn cảnh ấm áp chợp mắt. Nửa canh giờ sau, trong điện mới lục tục ngồi đầy, lúc này trong điện đã đốt đèn lồng.

Hoàng Thượng Hoàng Hậu đồng loạt từ trong nội thất đi ra, thần tử hậu phi đồng thời đứng dậy hành lễ. Trường Hoan cũng đứng lên kêu theo: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế… Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiên tuế…”

Nhiếp Dục mở miệng miễn lễ, một phen trần thuật, rời khỏi ghế. Thân thể hắn không thoải mái, chỉ là không thể mất lễ tiết, mới xuất đầu lộ diện. Mọi người ngồi xuống, bắt đầu bắt chuyện.

Trường Hoan không có ý định giao lưu với mọi người, cầm ly rượu trái cây chậm rãi uống, thỉnh thoảng chiếc đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng tinh tế nhấm nháp.

Dù sao ta không dám nhận, không chịu nổi người đến gây chuyện với ta. Trường Hoan không có nghe rõ Hoàng Hậu nói cái gì, chỉ nghe đại thái giám Trương Đức bên người Hoàng Hậu cao giọng kêu tên của mình.

Trường Hoan đứng dậy đi qua, ở trước bậc hành lễ, chỉ thấy đến Hoàng Hậu ôn nhu ra tiếng: “Bổn cung nhớ rõ Trường Hoan cũng đã mười bảy, nữ tử bình thường đã sớm kết hôn, không bằng thừa dịp ngày tốt hôm nay, tìm một mối nhân duyên tốt?”

Trường Hoan nghĩ, quả nhiên như thế, mặt ngoài lại không hiện ra: “Đa tạ mẫu hậu lo lắng, chỉ là thân thể Trường Hoan quá yếu, không dám mơ tưởng, chỉ sợ phiền toái tương lai nhà chồng……”

Trịnh Hoàng Hậu nghe xong lại không buông tay: “Nếu như phụ hoàng ngươi chỉ hôn cho ngươi, ai dám có dị nghị, ngươi là công chúa hoàng gia, ai dám xem ngươi thành phiền toái.”

Trường Hoan vừa nghe, ưu sầu trên mặt nhiễm ý cười: “Là Trường Hoan để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Hoàng Hậu vẫy vẫy tay, để Trường Hoan thối lui ngồi vào vị trí chính mình, mới ngồi xuống ăn xuống. Kỳ thật trong lòng bà sớm có người được chọn, Trường Hoan không được sủng ái, nếu như không có ngoài ý muốn nàng căn bản cũng không được về trong cung, mà hôn sự của công chúa không được sủng ái kỳ thật cũng không dùng để thương nghị bên ngoài, bà làm như vậy chỉ để chính mình không chịu đựng phê bình của người ngoài, thuận tiện biểu lộ rõ ràng phong thái mẫu nghi thiên hạ của chính mình một chút.

Đang nói chuyện với đại cung nữ bên người, chỉ nghe dưới tiệc vang lên tiếng ồ, mọi người trở nên hoảng loạn. Hoàng hậu có chút nghi hoặc, ánh mắt ra hiệu. Trương Đức hiểu được, cao giọng nói: “Phát sinh chuyện gì?”

Có cung nữ chạy chậm lại đây bẩm báo: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, là Trường Hoan công chúa phát bệnh.” Nguyên nhân là sau khi Trường Hoan ngồi xuống, bởi vì hôn sự được đưa ra bàn luận trong cung yến, nàng vô cùng vui vẻ uống nhiềuhơn vài ly rượu liền đã phát bệnh tâm thần.

Nàng lật đổ ly rượu và thức ăn trên bàn dài, một đường nghiêng ngả lảo đảo đi đến chủ vị, Thịnh Xương thấy thế xuống dưới cản người, ai ngờ Trường Hoan quẹo khúc cua trốn đến sau cây cột bên cạnh ngồi xổm xuống, sử dụng hồng lụa trang trí bao lấy chính mình, còn một bên ồn ào “Ta là một gốc cây đào hoa, ta là một gốc cây đào hoa…… Các ngươi ai dám bắt ta……”

Hoàng Hậu phản ứng lại kịp, sắc mặt có chút thay đổi, sai người mang Trường Hoan đi xuống, sau đó quét tước sân sạch sẽ.

Sắc mặt mọi người không đồng nhất, nhưng thấy Hoàng Hậu đối với chuyện này tiếp đón dàn xếp không nói một lời, liền biết chuyện này không thể nói nhiều, liền giả ngu tiếp tục chuyện trò vui vẻ, nói cười ríu rít. Chỉ là không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cụ thể ra sao.

Sương Thanh Điện, Lục Châu chờ tất cả mọi người lui ra, mới đi về phía giường ngủ, cúi đầu bón viên thuốc cho Trường Hoan đang hôn mê nằm ở trên giường, mười lăm phút sau, Trường Hoan tỉnh lại.

“Công chúa, người thật đúng là gan lớn!” Lục Châu thấy nàng trợn mắt đỡ nàng lên, cảm thán nói.

Trường Hoan ngồi dậy nhún vai, “Trịnh thị muốn bắt ta làm bè, ta không dám nói rõ cũng chỉ mượn cớ thoái thác.” Kỳ thật Trịnh thị rất là khôn khéo, Trường Hoan sợ kỹ thuật diễn của chính mình không đủ bị phát hiện ngược lại biến khéo thành vụng, từ lúc đi đến phủ đệ của ngoại tổ phụ đã ở y quán nhờ đại phu lấy dược có khả năng làm thần trí của con người sinh ra ảo giác, chỉ là dược ba phần độc, số lần dùng dược không được vượt qua ba lần.

Kỳ thật bệnh tình quái dị xem chính mình là gốc cây đào hoa đã sớm khỏi hẳn, chỉ là không có người nào biết.

Bên trong thâm cung này, người an tĩnh có thể sống lâu lâu, Trường Hoan không được sủng ái lại có quái tật trong người, tự nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp cho bất luận kẻ nào. Nhưng mà không chịu nổi người khác nhìn không quen bản thân, tỷ như Hoàng Hậu Trịnh thị.

Khi bị dẫn đi, buổi tiệc chỉ tiến hành được một nửa. Sau khi dùng xong yến tiệc Nhiếp Dục đã đi ra, kế tiếp là Hoàng đế tự mình dẫn dắt hậu cung đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa Thịnh yến.

Trường Hoan mở cửa sổ, ghé vào ghế thái sư xem pháo hoa, gió đông lùa vào người cũng ngăn không được hứng thú của Trường Hoan.

Tân xuân Đại Li có truyền thống châm ngòi pháo hoa chúc mừng, mà pháo hoa hoàng cung tập trung châm ngòi ở quảng trường Thiên Thịnh, vốn dĩ Trích Tinh Lâu là nơi tốt nhất để ngắm cảnh, nhưng nàng đã không tiện tham dự.

Chỉ nghe phanh phanh vang lớn không ngừng, các màu pháo hoa ở trên trời nở rộ, thẳng đến một phút đồng hồ sau mới dừng lại.

Trường Hoan mất hết hứng thú, trở lại trên giường ôm lò sưởi ngồi xếp bằng. Một bó hoa mai vàng nhạt được cấm trong bình bạch ngọc trên bàn con, ẩn ẩn hương thơm ngát.

Lục Châu đóng cửa sổ, đi đến giường ngủ trong phòng, muốn kêu Trường Hoan đi ngủ, lại không thấy được bóng dáng chủ tử của mình.

Trường Hoan vốn là không có rửa mặt chải đầu, vẫn còn trang điểm khi dự tiệc, cho nên lập tức hưng phấn mang theo đèn lồng, ra sân khỏi của chính mình, đi đến mai viên trong Ngự Hoa Viên.

Lúc này đại thần và mệnh phụ gia quyến sớm đã ra khỏi cung trở về, hậu phi cũng đã trở lại tẩm cung của từng người. Trong cung các nơi đã an tĩnh lại, chỉ có các cánh cổng lớn trong cung còn treo đèn lồng đỏ thẫm suốt đêm không ngừng.

Một đường không trở ngại, trải qua một đoạn dài rừng cây trụi lủi, mai viên gần ngay trước mắt. Còn chưa đi vào hương thơm thanh lãnh cũng đã lẻn vào trong mũi, Trường Hoan hít sâu một ngụm, chân bước vào mai viên.

Các chủng loại hoa mai trong mai viên theo thứ tự chiếu vào mi mắt, vàng nhạt, tuyết trắng, đỏ thẫm…… Có một số đang nở, có một số sắp nở……

Trường Hoan một đường đi vào, thuận tiện chiết mấy nhánh, trên tay cầm theo đèn lồng, cuối cùng trực tiếp ôm hoa mai vào trong ngực. Từ mai viên ra tới, Trường Hoan không có trực tiếp trở về, mà là đi về phía Đông Bắc của Ngự Hoa Viên.

Phía Đông Bắc là một tòa lầu, phía dưới tòa lầu là một bãi cỏ, đã khô vàng. Trường Hoan đến gần đi, đặt hết hoa mai trong tay ở trên cỏ, ngay sau đó không màng trên mặt đất có sạch sẽ hay không mà trực tiếp ngồi xuống.

Đã từng ở chỗ này, là một cây hoa đào, mà cây kia sớm bị Hoàng Hậu hạ lệnh đào đi thiêu hủy. Năm xưa cái hố của cây hoa đào kia cũng bị san bằng, không thấy tung tích.

Trường Hoan vẫn là nhớ rõ rành mạch, bởi vì đó là mẫu thân tự tay trồng. Mà sau khi bà qua đời, chỉ để lại một cây hoa đào.

Chuyện cũ nổi lên trong lòng, Trường Hoan nhịn không được đỏ hốc mắt, lại trước sau không có để nước mắt rơi xuống.

Từ Ngự Hoa Viên thất hồn lạc phách đi trở về tẩm điện, ngay cả đèn lồng cũng không có lấy, Lục Châu sớm đã nôn nóng mà ra đón ra. Thấy Trường Hoan không việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là thấy đôi mắt nàng ửng đỏ mà yên lặng thở dài.

Trường Hoan ở bên ngoài ngây người lâu như vậy, tay chân lạnh vô cùng, Lục Châu sớm đã nấu nước nóng, Trường Hoan ngâm thân thể vào trong nước ấm mới ấm áp trở lại.

Nằm ở trên giường, Lục Châu đắp cho nàng rất nhiều chăn bông, Trường Hoan an phận mà không có nhiều lời. Thời điểm Lục Châu chuẩn bị lui ra, mở miệng nói: “Lục Châu, đèn lồng của ta để quên ở Ngự Hoa Viên.”

Lục Châu nghe vậy, mặt có chút cứng đờ, “Công chúa, ngài là định tra tấn nô tỳ sao?”

Trường Hoan nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của nàng, ha ha mà cười ra tiếng.

“Đèn lồng kia ngày mai lại tìm đi!” Nói xong liền xoay người vào bên trong nhắm mắt ngủ. Lục Châu bất đắc dĩ, lấy đèn lồng ở đầu giường ra thổi tắt ngọn nến, rời khỏi phòng ngủ.

Một đêm Trường Hoan không nằm mộng, sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái. Lục Châu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thấy nàng không có không vui, yên tâm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.