Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 1: Chương 1




Editor: Tiểu Ly Ly.

Mùa thu phương Bắc Đại Li, lá cây khô vàng bị gió lạnh thổi ào ào, đưa mắt nhìn bốn phía toàn là cảnh sắc hiu quạnh.

Một trận gió thổi tới, Lục Châu thấy chủ tử chính mình rùng mình ôm chặt lò sưởi sưởi ấm trong tay, chạy nhanh đến nhắc mành buông xuống.

Bánh xe ngựa men theo dọc đường đi đến Thịnh Đô, tay phải Trường Hoan che miệng ngáp một cái, tiếp tục cúi đầu lật xem thoại bản đặt ở đầu gối.

“Chủ tử, còn có nửa canh giờ đã có thể tiến vào Thịnh Đô.” Lục Châu thấy dáng vẻ nàng bình tĩnh như thế, nhịn không được nhắc nhở nói.

Hành cung Thịnh Đô ở phía Đông Bắc, cách Thịnh Đô không xa, đi một ngày là có thể đến.

Trường Hoan “Ừ” một tiếng, lấy chén trà được đặt ở trên bàn dài nhấp một ngụm, ngẩng đầu thấy dáng vẻ của Lục Châu hận rèn sắt không thành thép, nhịn không được bật cười: “Thịnh Đô lại không phải đầm rồng hang hổ, ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì?”

Mọi nơi của Thịnh Đô không phải đều là đầm rồng hang hổ sao, Lục Châu chửi thầm, nhưng mà vẫn không dám nói ra.

Trường Hoan liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Châu, xoay chuyển đề tài: “Nghe nói ngoại tổ phụ cũng đã ở trên đường hồi kinh?”

Lục Châu nghĩ nghĩ đáp: “Mấy ngày trước lão gia phu nhân đã từ Linh Bắc khởi hành, không quá nửa tháng liền có thể đến.”

Nàng là người hầu trung dũng của Lâm gia, tuy rằng vẫn luôn đi theo bên người Trường Hoan, nhưng vẫn theo thói quen gọi Thừa Huệ Công và phu nhân là lão gia phu nhân.

Trường Hoan lấy thoại bản gõ gõ đầu Lục Châu: “Cho nên, ngoại tổ phụ đã về tới, ta còn phải sợ sao?”

Kỳ thật nói không sợ là giả, nàng ngây người ở Hành cung 5 năm, Thịnh Đô với nàng mà nói chính là một nơi hoàn toàn xa lạ. Lục Châu lập tức không nói chuyện, Trường Hoan thấy nàng như suy tư điều gì, cũng không nói gì.

Hai bên im lặng, Thịnh Đô đã gần ngay trước mắt. Vào cửa thành phía Bắc, là một con đường rộng rãi thẳng tắp, xe ngựa đã sớm thả chậm tốc độ, một đường chạy tới có thể trực tiếp đến đại môn phía Bắc Hoàng cung.

Hoàng Hậu Trịnh thị và rất nhiều cung nữ nô tài ở đại môn phía Bắc chờ đợi, khí thế mười phần. Xe ngựa dừng lại, Trường Hoan từ trên xe xuống dưới, nhìn trước mặt phụ nhân hoa quý ung dung nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

Trịnh thị nhìn khuôn mặt nữ hài chẳng qua cũng chỉ mười sáu bảy tuổi, toàn thân mặc y phục mùa đông màu xanh nhạt cũ quỳ gối trước mặt chính mình, khóe miệng nâng lên nụ cười hiền lành: “Mau đứng lên đi hài tử.” Vừa nói vừa tự mình khom lưng nâng Trường Hoan đứng dậy.

“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.” Trường Hoan đứng yên, mặc cho Trịnh thị lôi kéo tay mình.

…………

Bắt đầu sau mùa đông, thời tiết càng thêm rét lạnh, nhiệt độ không khí đêm qua chợt hạ xuống, sáng sớm sương rải đầy đất, đưa mắt nhìn lại tường hồng ngói xanh Hoàng Thành cũng mông lung một chút.

Lục Châu chà xát tay, đẩy rèm cửa thật dày từ bên ngoài tiến vào, mang đến một luồng hàn khí. Trường Hoan ngồi ở trên giường gần bên cửa sổ phía Đông đọc sách, ngẩng đầu xem xét thấy vẻ mặt vui mừng của nàng bước đi nhẹ nhàng, đưa một bên lò sưởi cho nàng.

Đánh tan mù sương cũng là ngày nắng gắt, Trường Hoan ở Sương Thanh Điện, tuy rằng vị trí hẻo lánh nhưng không gian bốn phía cũng không có kiến trúc che đậy, lúc này ánh mặt trời từ phía Đông chiếu rọi ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, khiến cho người ta chìm trong vòng sáng mê hoặc.

Lục Châu cũng không ngượng ngùng một tay tiếp nhận lò sưởi, một bên nói: “Chủ tử, lão gia đã nhờ người chuyển lời, chờ hôm nay tiến cung yết kiến Hoàng Thượng xong, liền có thể trực tiếp về Sương Thanh Điện.”

Trường Hoan lên tiếng đã hiểu, trên mặt nhiều vài phần ý cười. Nàng nghĩ từ khi mẫu phi qua đời ngoại tổ phụ lưu đày chính mình cũng bị đuổi đi đến hành cung, đã bất tri bất giác 5 năm.

Trường Hoan rất sợ lạnh, cung nhân ở hành cung thấy nàng không được sủng ái nên những vật dụng y phục than củi dùng trong mùa đông đều bị cắt xén lợi hại, lúc này có điều kiện thế nào cũng muốn đối đãi với chính mình thật tốt, lấy toàn bộ địa long trong phòng đốt lên, khi ra cửa lò sưởi ấm cũng không rời tay.

Lúc này nàng đứng ở ngoài Sương Thanh Điện áo choàng thật dày che khuất thân hình gầy yếu, nhón chân mong chờ ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đang đến. Lục Châu ở bên trong bày chút trái cây bánh kẹo, không thấy bóng dáng Trường Hoan liền biết là nàng chờ không kịp, vội vàng cầm lò sưởi liền chạy ra đi nhét vào trong tay của Trường Hoan mới bỏ qua.

Không lâu sau, trên đường xa xa đoàn người đi tới. Có người bước nhanh lại đây, Trường Hoan nhận ra là Thịnh Xương công công bên người Hoàng Thượng, trên mặt Thịnh Xương tràn đầy tươi cười: “Trường Hoan công chúa, Hoàng Thượng sợ Lâm quốc công không quen thuộc đường trong cung, làm trì hoãn thời gian đoàn viên nên cố ý kêu nô tài dẫn lại đây. Lại nói Hoàng Thượng rất coi trọng ngài!”

“Đa tạ Thịnh công công.” Kỳ thực có coi trọng hay không bản thân Trường Hoan vẫn biết đến, nàng không có để ý những lời này liền trực tiếp nhìn về phía bên trái ý bảo, Lục Châu vội đưa túi tiền trong tay đi qua.

Đoàn người kia đến gần, Trường Hoan cũng đi ra ngoài. Hai vị lão nhân trước mắt đều là gió sương đầy mặt nếp nhăn mọc thành hàng, một thân hoa phục khó nén được sự tàn phá của phong sương phía Bắc. Thân thể của Lâm quốc công đã tận lực thẳng tắp nhưng cũng che không được dáng vẻ cong lưng, thân thể của Lâm lão phu nhân tuy rằng gầy yếu nhưng cũng may mắn không thấy có bệnh nhẹ.

“Nô tài cũng không chậm trễ thời gian công chúa và người thân đoàn tụ.” Thịnh Xương ước lượng phân lượng trong tay, vẫy lui mọi người đi ra ngoài.

Trường Hoan nhịn không được đỏ hốc mắt nhào qua kêu ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, dung mạo của Lâm lão phu nhân nhìn giống như mẫu thân đã qua đời của Trường Hoan, hai người rơi kê không dứt, ôm nhau khóc trong chốc lát mới nhịn xuống nước mắt.

Trường Hoan đỡ nhị lão vào phòng, ở bên trong ấm áp mấy người nói đến việc nhà. Trường Hoan biết mấy năm nay mỗi người đều không quá tốt, sợ chạm đến chuyện thương tâm nên chỉ nói những chuyện tốt với nhị lão: “Nghe nói biểu ca Thù Hàn ít ngày nữa cũng sẽ hồi kinh?” Lần này Trường Hoan có thể thuận lợi trở về cũng là dựa vào phần phúc của vị biểu ca này.

“Đúng rồi. Lúc trước Tam Lang đã gửi thư trở về nói là nửa tháng sau Bắc Khương chấp nhận đầu hàng liền có thể khởi hành, nếu hành trình mau còn có thể về đúng giao thừa.” Lâm lão quốc công nói đến tôn tử này, thập phần vừa lòng.

Năm thứ hai bọn họ vừa đến Linh Bắc đã đụng phải Bắc Khương xâm chiếm, khi đó, quan phủ địa phương chiêu mộ quân nhân còn bị hạn chế mở rộng, Lâm Thù Hàn liền chủ động tham quân, bốn năm qua đi Đại Li rốt cuộc cũng chiến thắng Bắc Khương, Lâm Thù Hàn ở trong quân doanh cũng một đường từ binh lính bình thường trở thành một người tướng lãnh.

Trường Hoan thấy không khí rốt cuộc đã trở nên thoải mái lên, cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ trong lòng nhị lão nhớ đến chuyện xưa làm cho tâm trạng buồn phiền, dẫn đến thân thể càng bị thương nặng hơn, lúc đó lại mất nhiều hơn được.

Lúc trước Lâm quốc công đi theo Tiên đế Nam chinh Bắc phạt mở rộng đất đai lập được chiến công hiển hách, sau lại được Tiên đế phong là Trung dũng công, vốn tưởng rằng lúc tuổi già có thể an hưởng một đời không lo.

Ai biết lúc tuổi già nhi tử thân sinh của chính mình lại bị lừa gạt, đại nhi tử của nhị lão, phụ thân của Lâm Thù Hàn, cữu cữu Lâm Túc của Trường Hoan khi nhậm chức Lại Bộ Thị Lang lại bị người tố giác nhận hối lộ, khi đó Hoàng đế đang ban bố lệnh cấm quan viên thu nhận hối lộ, hắn lại vừa vặn đánh vào trên họng súng, vì thế Lâm Túc bị phán quyết xử tử ngay tại chỗ, Lâm gia cũng bị lưu đày đến Linh Bắc khổ sở suốt 5 năm.

Tới thời gian dùng cơm trưa Trường Hoan muốn nhị lão ở lại, Lâm quốc công trực tiếp cự tuyệt. Trường Hoan nhìn nhị lão tập tễnh mà đi, biết ngoại tổ phụ sợ phá hủy quy củ trở thành để tài nói chuyện phiếm của người khác nên không dám ở lại.

Thời tiết càng thêm rét lạnh, Trường Hoan cũng không ra khỏi cửa suốt ngày ở trong phòng ấm áp. Thời gian trôi qua liền tới ngày mười sáu tháng chạp, ngày này Trường Hoan chỉ dẫn theo Lục Châu liền ra cửa, Hoàng đế cho lệnh bài có thể tự do ra cung, một đường thuận lợi ra cung ngồi xe ngựa đi đến phủ An Phường của Thịnh Kinh, phủ An Phường cách Hoàng cung không xa, phần lớn dinh phủ của các quan viên trong kinh đều tọa lạc ở đây, phủ Quốc công của ngoại tổ phụ Trường Hoan liền ở tại nơi này.

Xe ngựa chạy rất ổn định, nhưng thời điểm tiến vào phủ An Phường lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn một chút. Kỳ thật Lễ Bộ đối mỗi phường đều có quy định cứng nhắc, lối vào phường không được dài vượt qua sáu thước.

Xe ngựa của Trường Hoan đang muốn đi qua, trong phường đột nhiên lao ra một con tuấn mã màu đen, tuấn mã màu nâu của Trường Hoan bị kinh hách mất khống chế nhắm thẳng vọt tới phía trước, mã phu cũng bị đánh rơi xuống đất, trong lúc này thùng xe liền đụng vào xe ngựa dừng ở phía trước. Con ngựa còn chạy như điên, đột nhiên một nam tử bạch y xuất hiện nhảy lên xe đang chạy nhanh kéo lại dây cương, tuấn mã mất khống chế rốt cuộc ngừng lại.

Lục Châu đỡ Trường Hoan từ trên xe xuống dưới, hiển nhiên vẫn còn kinh hách. Trường hoan nhìn một bên bạch y giày đen, ngọc quan bó buộc, nam tử tuổi trẻ thần sắc lạnh nhạt, hành lễ nói lời cảm tạ: “Đa tạ ân cứu mạng của công tử.”

“Không phải.” Nam tử lạnh lùng ra tiếng.

Hả? Trường Hoan theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, bày tỏ bản thân không hiểu.

“Vừa rồi chủ nhân chiếc xe ngựa kia là ta. Cho nên ta cũng không phải vì cứu ngươi, mà là vì đòi lại tiền xe của ta.” Nam tử thấy nàng khó hiểu bổ sung nói.

Trường Hoan nghe xong, tức khắc hình tượng ân nhân ở trong lòng tiêu tan thành ảo ảnh. Nàng nhìn kỹ xem người nọ lớn lên đến là thập phần đoan chính, cao hơn nàng không chỉ một cái đầu, hai mắt thâm thúy, mấu chốt là thân bạch y kia tuy rằng trắng trong thuần khiết nhưng vừa thấy chính là nhà có tiền.

Không nghĩ đến người tới lại nói thẳng ra như vậy, bất quá tốt xấu cũng là ân nhân của chính mình, huống hồ đâm hỏng đồ vật của người ta xác thật là phải bồi thường, Trường Hoan không có biểu lộ ra sắc mặt gì: “Thực xin lỗi, ngựa của ta vừa mới bị kinh hoảng không cẩn thận đâm hỏng rồi xe của ngài. Ta sẽ theo giá bồi thường tổn thất của ngài, không biết xe ngựa của ngài giá trị bao nhiêu tiền?”

Nam tử bên cạnh nháy mắt có một cái, nam nhân thanh niên áo xanh đi lên: “Còn thỉnh cô nương phái người đi xem tình huống của xe ngựa.”

Trường Hoan thấy người nọ cũng không có ý tứ muốn cho qua, liền ý bảo Lục Châu qua đi xem xét, vì thế dư lại hai người đứng trơ mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong phường phần lớn là phủ đệ, trên đường lớn cũng không có người tùy ý hành tẩu rất là an tĩnh, một trận gió thổi tới Trường Hoan rùng mình một cái, vội vàng đi vài bước đến nơi tránh gió.

Ai ngờ một tay của người nọ bắt được cổ tay Trường Hoan gắt gao không buông, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi Trường Hoan di chuyển, tràn đầy hoài nghi, Trường Hoan giãy giụa không có kết quả đành phải từ bỏ.

Nam tử ao xanh đi tới, cao giọng nói: “Công tử, xe ngựa chúng ta hư hao thực nghiêm trọng đã không thể lại dùng.”

Trường Hoan nhìn Lục Châu sau theo, ánh mắt dò hỏi, lại thấy Lục Châu gật đầu tỏ vẻ tình huống thật là như thế. Tiếp tục nghe hắn nói: “Thùng xe ngựa sở dụng chính là khối tơ vàng gỗ lim, hơn nữa thời gian làm rất lâu, giá trị phỏng chừng muốn mười vạn lượng bạc trắng.”

Mười…… Mười vạn lượng bạc trắng…… Nói thật Trường Hoan lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều bạc như vậy, khi còn nhỏ nàng cũng không cần tiền sau lại đi đến Hành cung càng không có tiền, hiện tại mới trở về một tháng, trên người chỉ có một ít châu báu trang sức do Hoàng Thượng Hoàng Hậu ban thưởng, chính là không thể tự mình tiến hành mua bán.

“Đại ca, ngươi xem xe của ta cũng hư hao không ít, không biết là ai lại ở trong thành phóng ngựa chạy nhanh khiến cho xe ngựa của ta kinh ngạc, kỳ thật ta cũng là người bị hại, không bằng chúng ta tìm chủ nhân của con ngựa điên màu đen kia bồi thường?” Trường Hoan thật cẩn thận nhắc nhở.

Nam tử nhướng mày, đối với xưng hô “Đại ca” này không lắm vừa lòng, bất quá đối diện cô nương không đến nổi ngốc, nghĩ nghĩ trả lời: “Chiếu theo tốc độ của ngựa điên kia chỉ sợ sớm đã không thấy bóng dáng, huống hồ tìm được con ngựa kia cũng không nhất định có thể tìm được chủ nhân, hôm nay ta còn có chuyện quan trọng đi làm, bồi thường kim ngạch giảm phân nửa, đây là nhượng bộ lớn nhất đối với việc chúng ta đều là người bị hại, thế nào?”

Ách, kỳ thật năm vạn lượng đối nàng mà nói cũng là gánh nặng, bất quá thấy hắn không thuận theo không buông tha cũng đau đầu, vội vàng đồng ý tới: “Nhưng mà trên người ta không có bạc, có thể viết giấy nợ sao, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ trả.”

Trường Hoan còn tưởng rằng phải giải thích một phen, không nghĩ tới người nọ rất sảng khoái đáp ứng. Lăn lộn hồi lâu mới một lần nữa ngồi trên xe, mã phu lập tức lái xe đi vào sâu bên trong phường.

Trường Hoan lập tức thiếu một đống nợ đã sớm ủ rũ, ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nhớ tới vừa rồi người nọ ký tên xuống giấy nợ—— Ôn Nhược Cẩn, ôn nhuận như ngọc? Haizzz! Chữ như ngọc, nhưng người thật đúng là không cảm thấy được.

So với sắc mặt buồn rầu của Trường Hoan, tâm tình của Ôn Nhược Cẩn không tồi, nhìn chữ kí nho nhỏ tinh tế trên giấy nợ trong tay bật cười.

Tác giả có lời muốn nói: Đầu óc tác giả không đủ dùng ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.