Ta Không Yêu Ngươi (Chuyện Tình Yêu Thứ Mười)

Chương 8: Chương 8




Quân Ngọc Như không cam lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là trên mặt mang theo vài phần thương tâm: “Đa tạ nương nương nhớ thương, lần này cha ta ở Nam Cương xảy ra chút chuyện…”

“Ta nghe nói đại bá đem theo vị đại phu chữa trị cho ta khi rơi xuống nước mấy năm trước đến Nam Cương? Cái vị đại phu kia y thuật cao minh, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Quân Ngọc Thành sờ sờ má trái của mình, cười nói.

Quân Ngọc Như vốn dĩ còn muốn giả bộ thương cảm, nhưng không ngờ Quân Ngọc Thành đột nhiên kéo đại phu kia vào, chỉ có thể nuốt lời đến bên miệng vào.

Hắn không biết gương mặt của Quân Ngọc Thành bình phục thế nào, nhưng lúc đầu khi bọn họ bày mưu đặt kế, đại phu kia quả thực động tay động chân, nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không vì cất giấu chứng cứ mà đem theo đại phu kia đến Nam Cương… Nhưng ai mà ngờ, cái người đại phu đó lại hại cha hắn chết!

Quân Ngọc Như suy nghĩ một hồi, vừa định nói vài câu, Quân Ngọc Thành cũng đã cười híp mắt trò chuyện cùng người khác, hắn không thể xen mồm, chỉ có thể một mình ngồi ở bên cạnh nhìn, trong lòng tràn đầy không cam lòng.

Sự không cam lòng của hắn, khi Triệu Chính Càn đến đã lên đến tận cùng.

Hoàng thượng giá lâm, tất cả mọi người phải quỳ hành lễ, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng cố tình Quân Ngọc Thành còn chưa có khom lưng đã được đỡ lên, đứng ở bên cạnh Triệu Chính Càn như là hắn ở quỳ Quân Ngọc Thành. Hơn nữa, hoàng đế cũng không khó coi như hắn tưởng tượng…

Vốn nghĩ rằng hoàng đế lớn hơn Triệu Khôn Bằng mười tuổi, dù thế nào cũng kém Triệu Khôn Bằng phong lưu phóng khoáng, trên thực tế thì sao? Triệu Chính Càn thân hình cao to mặc long bào, còn xuất sắc hơn Triệu Khôn Bằng cái người gần đây say xỉn mới chịu về nhà!

Quân Ngọc Như đố kị không ngừng, chính quân của Triệu vương cũng kém là bao.

Hắn là bởi vì nhi tử thích, lại cảm thấy Quân Ngọc Như có thể sinh con, mới để cho Quân Ngọc Như vào cửa, hiện tại hay rồi, hai người thành thân đều hơn một năm, tiểu thiếp cũng nạp vài người, lại không người nào có thai, còn Quân Ngọc Thành, hài tử hắn phấn điêu ngọc trác tựa như một tiểu kim đồng.

Dù trong lòng không vui cỡ nàom Triệu vương chính quân cũng chỉ có thể nhận mệnh, Quân Ngọc Như nhìn Triệu Chính Càn vài lần, khi nhìn thấy Triệu Chính Càn dịu dàng ân cần nhỏ nhẹ nói chuyện với Quân Ngọc Thành, cũng chỉ có thể tạm thời nuốt sự ganh tị ngập trời vào trong bụng.

Hắn muốn quyến rũ Triệu Chính Càn, cướp Triệu Chính Càn vào tay như từng cướp Triệu Khôn Bằng, nhưng đây cũng không phải là chuyện đơn giản.

Chờ Triệu Chính Càn để người đang quỳ đứng dậy, Quân Ngọc Như đã choáng váng.

Kế tiếp là cung yến, Quân Ngọc Thành ngồi ở chủ vị, trước mặt là món ăn nóng mà Triệu Chính Càn dặn dò ngự thiện phòng làm, nhưng người khác sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy, thức ăn trước mặt Quân Ngọc Như, bởi vì thời tiết lạnh lẽo mà ngưng kết.

Một bữa cơm, Quân Ngọc Như cũng không ăn được bao nhiêu, cũng bởi vì trước đó Quân Ngọc Thành lãnh đãi, bị rất nhiều người lạnh nhạt và cười nhạo.

Tất cả những chuyện này, hoàn toàn không phải cuộc sống sau khi kết hôn mà hắn muốn.

Quân Ngọc Như càng nghĩ càng tủi thân, cho nên lúc Quân Ngọc Thành gọi vào trong cung nói chuyện riêng, cũng có chút không kiềm được tính tình của mình.

Chỉ là, Quân Ngọc Thành bây giờ đã là quý phi… Quân Ngọc Như nhìn Quân Ngọc Thành, trong mắt muốn toát ra lửa.

“Đường huynh, hai chúng ta đã lâu không có tâm sự đi? Cướp hôn sự của ta, có lẽ bây giờ ngươi sống rất tốt.” Ngoại trừ cung nhân hầu hạ cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Quân Ngọc Thành cũng sẽ không ung dung rộng lượng như ở bên ngoài, ngược lại tràn ngập ác ý.

“Quân Ngọc Thành, ngươi có ý gì?” Quân Ngọc Như thấy vẻ mặt này của Quân Ngọc Thành, lập tức hỏi. Dù sao hắn chỉ có mười bảy tuổi, trước khi tiếng vào Triệu vương phủ, chính là đại công tử được ngàn chịu vạn sủng chẳng bao giờ bị ủy khuất ở Quân gia, hiện ở chung quanh không có ai, cũng không còn cung kính đối với Quân Ngọc Thành.

Quân Ngọc Thành cũng không tính toán chuyện hắn thất lễ: “Ta có ý gì? Ta sao, chính là thấy ngươi sống không tốt mà cảm thấy vui vẻ, ngươi xem, hiện tại ngươi cũng là có cha sinh không có cha nuôi, giống ta trước đây như đúc.”

Quân Ngọc Thành quả nhiên biết tin cha mình đã chết! Quân Ngọc Như tức giận đỏ mắt: “Quân Ngọc Thành, sao ngươi lại ác độc như vậy?”

“Ta ác độc thế nào? Ta vừa không có chửi cũng không có không cho ngươi cơm ăn, càng không có nhốt ngươi cướp hôn sự của ngươi, ác độc chỗ nào? Rốt cuộc là ai ác độc, có lẽ ngươi rõ hơn ta.” Quân Ngọc Thành hơi bỉu môi, buồn cười nhìn Quân Ngọc Như.

Quân Ngọc Thành nói, chính là những chuyện Quân Ngọc Như làm trước đây. Nhưng rất nhiều người, khi hắn bạc đãi người khác cũng không cảm thấy gì, lại không cho người khác bạc đãi mình, Quân Ngọc Như chính là như vậy.

Cho nên, hắn không chỉ không cảm thấy mình có lỗi, còn giận xanh cả mặt.

“Nhưng mà, ngươi cướp thì thế nào? Nam nhân như vậy, ta cũng không lạ gì, hôm nay, ta có thể tìm được tốt hơn.” Quân Ngọc Thành lại nói, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Quân Ngọc Thành, tên khốn này! Ngươi đừng phách lối quá sớm, hoàng thượng nhất định sẽ nhìn thấu vẻ mặt thật của ngươi, sẽ không sủng ái ngươi!” Quân Ngọc Như thấy Quân Ngọc Thành đi tới trước mặt mình, nhịn không được giống như trở lại lúc còn ở Quân gia trước đây, muốn đưa tay đánh Quân Ngọc Thành.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Triệu Chính Càn và Triệu vương chính quân đứng ở ngoài cửa, đem một màn Quân Ngọc Như muốn đánh Quân Ngọc Thành thu vào trong mắt.

“Hoàng thượng!” Quân Ngọc Thành nhìn về phía Triệu Chính Càn, trong mắt tràn đầy tủi thân.

“Người tới, mau bắt hắn lại.” Triệu Chính Càn nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức lên tiếng, không cần phải nói, hắn chính là gọi người bắt Quân Ngọc Như.

Quân Ngọc Như thấy tình hình này, lập tức biết mình bị Quân Ngọc Thành tính kế, hắn còn nghĩ rằng Quân Ngọc Thành đơn độc tìm mình nói chuyện là vì muốn đả kích mình một chút, bây giờ xem ra… Quân Ngọc Thành căn bản là ngại hắn chưa đủ thảm, còn muốn châm thêm lửa!

“Hoàng thượng, ta không có, là hắn tính kế!” Quân Ngọc Như lập tức lên tiếng: “Nơi này là hoàng cung, sao ta có thể đánh hắn? Hắn trước mặt thế này sau lưng thế kia, đây đều là giả tạo! Hắn âm hiểm giả dối quỷ kế đa đoan, hoàng thượng ngươi không thể bị hắn che mắt!”

Quân Ngọc Như rất thông minh, không thể không nói, những lời này của hắn, rất dễ dàng làm cho một vị hoàng đế đa nghi suy nghĩ, suy nghĩ một lúc, nói không chừng sẽ bắt đầu hoài nghi Quân Ngọc Thành, sau đó sẽ không còn sủng ái.

Tuy lúc đế vương thật tình sủng ái, đen cũng sẽ nhìn ra trắng, nhưng người nào có thể đảm bảo mình được sủng ái cả đời, không phải sao? Lúc Di Tử Hà còn trẻ, cho Vệ Linh Công ăn quả đào trong mắt Vệ Linh Công là bằng chứng của tình yêu, chờ hắn tuổi già suy yếu, đó lại là chứng cứ phạm tội!

Chỉ là, dù Quân Ngọc Như tính toán tốt, lại không thích hợp với Quân Ngọc Thành và Triệu Chính Càn.

Quân Ngọc Thành quay đầu, liền thấy vẻ mặt Triệu Chính Càn trở nên vô cùng xấu xí, nhịn không được cảm thấy buồn cười.

Hắn đã được Triệu Chính Càn sủng ái, cần gì phải giấu diếm Triệu Chính Càn mà hại Quân Ngọc Thành? Chuyện lần này, Triệu Chính Càn đã biết ngay từ đầu, thậm chí còn là do hắn bày cách.

Mấy ngày trước, Quân Ngọc Thành làm bộ thương tâm, cố gắng ở trước mặt Triệu Chính Càn nói về ngày tháng khổ sở trước đây, đang là lúc Triệu Chính Càn vô cùng thích hắn, dĩ nhiên là nói sẽ giúp hắn hết giận.

Đối với Triệu Chính Càn, muốn đối phó Quân Ngọc Như thật sự là quá đơn giản, thuận miệng liền nói, sẽ thừa dịp tiến cung gán cho hắn tội danh làm mất đồ hoàng thất, sau đó bóng gió với Triệu vương phủ, tất nhiên là có thể để cho Triệu Khôn Bằng hưu hắn.

Trước đây Triệu Chính Càn có một hoàng tử bệnh tật, Triệu Khôn Bằng danh tiếng lại rất tốt, hắn tất nhiên có chút kiêng kị Triệu vương phủ, nhưng bây giờ danh tiếng Triệu Khôn Bằng rất kém cỏi, hắn lại có hoàng tử khỏe mạnh, cũng không để Triệu vương phủ trong lòng.

Triệu Chính Càn nói như vậy, Quân Ngọc Thành lại tỏ vẻ còn muốn mắng người, thử xem cảm giác bắt nạt người khác là như thế nào. Bản thân Triệu Chính Càn cũng xem Quân Ngọc Thành như trẻ con mà dỗ dành, nghe được đứa nhỏ nhà mình tức giận yêu cầu như vậy, cũng vui tươi hớn hở mà đồng ý, còn ra một cách như thế.

Cho nên, lúc này nghe được Quân Ngọc Như dùng đủ loại lời lẽ không hay mắng Quân Ngọc Thành, Triệu Chính Càn vốn không hề cảm thấy Quân Ngọc Như đang mắng Quân Ngọc Thành, ngược lại lại cảm thấy hắn đang chửi mình, lập tức không muốn thấy mặt Quân Ngọc Như.

Quân Ngọc Thành đứng ở bên cạnh Triệu Chính Càn, đang muốn thêm lửa, nhưng không ngờ lại cảm thấy buồn nôn, lập tức ói ra.

“Ái phi, ngươi làm sao vậy?” Triệu Chính Càn lo lắng nhìn Quân Ngọc Thành.

“Ta có chút khó chịu.” Quân Ngọc Thành cũng không biết mình xảy ra chuyện gì.

“Để thái y đến xem!” Triệu Chính Càn nói, trực tiếp vẫy tay gọi thái y bên cạnh tiểu hoàng tử —— hắn vô cùng xem trọng hài tử này, dứt khoát tìm một thái y đặc biệt chăm sóc hài tử.

Tiểu hoàng tử thân thể khỏe mạnh, vị thái y này mấy ngày nay vốn dĩ cũng không cần làm cái gì, gần như không có việc gì, bây giờ hoàng đế có lệnh, hắn lập tức chạy tới, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng như điên: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Ngọc phi nương nương có tin vui!” Vốn dĩ nghĩ rằng làm thái y chuyên dụng của hoàng tử sẽ không được lấy lòng, không có tưởng thưởng lại không dễ làm bởi vì hoàng tử sinh bệnh sẽ bị trách tội, không ngờ rằng lại gặp chuyện tốt như vậy.

Ngự y lần trước chẩn ra Ngọc phi nương nương có thai, phần thưởng hắn nhận được có thể mua một căn nhà lớn trong kinh thành, còn mua cửa hàng!

Triệu Chính Càn không ngờ Quân Ngọc Thành vừa sinh không được một năm, lại có thai lần thứ hai, trên mặt không che giấu được sự vui vẻ, chỉ là không chờ hắn nghĩ xem nên phong thưởng như thế nào, đã nghe được lời của Quân Ngọc Như: “Hoàng thượng, hắn nhất định đã sớm biết mình mang thai, cố ý nói ra lúc này, hắn tâm cơ thâm trầm…”

“Nói bậy!” Triệu Chính Càn lập tức phát hỏa, người bên cạnh Quân Ngọc Thành tất cả đều là do hắn sắp xếp, Quân Ngọc Thành có việc gì, hắn càng rõ ràng hơn bất cứ ai, Quân Ngọc Thành có thể lừa gạt hắn việc gì?

Quân Ngọc Thành hoàn toàn tin tưởng hắn, sao hắn có thể để người khác vu oan Quân Ngọc Thành?

Triệu Chính Càn vốn còn muốn nể mặt Triệu vương phủ, để Triệu vương chính quân biết mình chán ghét Quân Ngọc Như sau đó chủ động thu thập Quân Ngọc Như, hiện tại không đùa giỡn nữa, trực tiếp định tội Quân Ngọc Như, ném vào đại lao.

Thấy Quân Ngọc Như bị bắt ra ngoài, thấy vẻ mặt trắng bệch của Triệu vương chính quân, uất khí trong lòng Quân Ngọc Thành, cuối cùng cũng từ từ biến mất.

Một nhà của đại bá hắn ở Nam Cương, đời này có lẽ không có cơ hội trở về, từ nay về sau tất nhiên Quân Ngọc Như cũng không thể sống tốt…

Nghĩ tới đây, thù hận trong ngực Quân Ngọc Thành cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, sờ sờ bụng của mình, lại nhìn vào đôi mắt mở to tròn vo của tiểu hoàng tử, trên mặt của hắn không kiềm được lộ ra nụ cười.

Hắn có hài tử, được hoàng đế sủng ái, còn không có ngoại thích liên luỵ, chỉ cần mình an phận, tất nhiên có thể cả đời sinh hoạt không lo, mà hắn vốn cũng không có dã tâm.

Trước đây học nhiều thứ như vậy, chỉ là vì sống sót mà thôi, hiện tại hắn còn sống, còn cẩm y ngọc thực, tất nhiên cảm thấy mỹ mãn.

Về phần tình yêu gì đó, Quân Ngọc Thành chẳng bao giờ nghĩ tới. Mấy thứ này không thể ăn không thể mặc, cùng với truy cầu thứ đó, hắn càng muốn lấy lòng Triệu Chính Càn, sau đó để Triệu Chính Càn dẫn hắn ra cung chơi một chút hoặc là cho hắn ăn ngon chơi vui.

Ca nhi trong kinh thành này, phần lớn còn không bằng hắn.

“Ngọc Thành, ngươi lại có hài tử!” Triệu Chính Càn nhìn Quân Ngọc Thành, ngực khó nén kích động. Hoàng gia bởi vì ít hài tử, vẫn là mẫu bằng tử quý, trước đây bởi vì hắn còn có một vị hoàng tử khác, lúc Quân Ngọc Thành sinh chỉ phong hàm quý phi, hiện tại cũng đã quyết định, chờ Quân Ngọc Thành sinh hài tử này, dù là hoàng tử hay là công chúa, đều phải phong Quân Ngọc Thành thành hoàng hậu.

Quân Ngọc Thành thấy vẻ mặt này của Triệu Chính Càn, liền đoán được Triệu Chính Càn đang nghĩ gì, khuôn mặt càng thêm dịu dàng.

Mang thai lần thứ hai, trước đây hắn thật sự chưa từng nghĩ đến, mà bây giờ hắn có thể liên tiếp sinh hài tử, có lẽ cũng không phải dựa vào bản thân.

Quân Ngọc Thành đột nhiên nghĩ đến viên thuốc mà giọng nói thần bí kia cho hắn trước khi rời khỏi cái không gian kia, chẳng lẽ hắn có thể nhanh chóng có hai hài tử, là vì viên thuốc đó?

Dù là lý do gì, hiện tại hắn đã có một khởi đầu tốt, ngày sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt!

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.