Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 67: Chương 67: Nhìn rõ ta




Một vài ngày sau, giữa sơn cốc Văn Trung thình lình xuất hiện sau đó nhanh chóng đi đến gần bên hồ, nơi Tiểu Long Nữ đang ngây ngẩy ngồi đó. Khoảng thời gian này, nàng đôi lúc sẽ thường xuyên ngây người ra như vậy, dù cho đó chỉ là những lúc nàng một mình mà thôi.

Lúc này, Tiểu Long Nữ thực ra đang suy tư về thời gian yên bình hiện tại, nàng vẫn còn cảm thấy đôi chút rối bời, khó quyết. Có thể, đây thực sự giống như cuộc sống mà nàng mong muốn.Trước đó nàng từng có chút mâu thuẫn với Dương Quá, không phải là vì hắn đòi xuống núi tìm kiếm ồn ào, náo nhiệt, trong khi nàng cảm thấy cứ sống yên ổn như thế này là được, khỏi phải vướng bận việc gì khác trên thế gian sao?

Nếu sau khi hồi phục phải quyết định rời đi hay ở lại, nàng cũng không biết phải đưa ra lựa chọn ra sao nữa.

Quan trọng hơn, nếu thực sự chỉ vì cảm giác bình lặng này níu kéo, nàng cũng rất nhanh có thể lựa chọn rời bỏ, chỉ là trong cuộc sống này lại có thêm sự xuất hiện của “hắn” khiến nàng lại có thêm những cảm xúc khó hiểu, những đắn đo khác.

Thực sự mỗi lúc ở cùng Văn Trung, nàng đều có loại cảm giác dễ chịu và vô cùng thoải mái. Nàng cũng nhận ra thời gian này bản thân thật là vui vẻ, nhiều cảm xúc hơn không ít, dường như nếu cuộc sống của nàng toàn bộ đều chỉ có bình lặng mới thật sự là nhàm chán. Chỉ có mỗi lần yên tĩnh đợi hắn trở về mới để cho nàng không cảm thấy buồn bã, vô vị.

Những suy nghĩ, cảm nhận mới lạ này mới là thứ chủ yếu khiến cho nàng do dự.

Lúc này, Văn Trung rốt cuộc đi tới lên tiếng cắt đứt suy nghĩ miên man của nàng:

- Nữ nhi, nàng nhìn xem!

Tiểu Long Nữ sớm đã không thể phản đối cách gọi này của hắn, nàng liền không tính toán mà nhìn qua đồ vật bên cạnh hắn.

- Xe lăn?

Tiểu Long Nữ kì lạ hỏi:

- Không phải ngươi nói ta có thể dần khôi phục sao? Hiện giờ ta cũng không có đi lại gì nhiều, đâu cần thiết phải dùng đến thứ này.

- Nàng không cần nhưng ta cần a.

Văn Trung lập tức đáp.

- Ngươi cần?

- Đúng vậy! Mỗi lần bế nàng đều nặng như vậy, gần đây ta sắp ê nhức hết cả sống lưng rồi.

Hắn nói.

Tiểu Long Nữ mặc dù về phương diện này thật sự ngây ngô, không hiểu rõ ràng ý đùa chê trong lời hắn, tuy nhiên nàng cũng là nữ nhân vậy nên thấy hắn biểu hiện khoa trương giống như người hắn thường phải nâng không phải là nàng mà là một con gấu mẹ vậy, Tiểu Long Nữ không khỏi cảm thấy buồn bực.

- Có điều, nếu nàng vẫn là thích được ta thường xuyên ôm ấp, bế bồng hơn. Vậy thì ta cũng đành tiếp tục cố gắng a.

Ai đó càng không ngần ngại nói thêm.

Tiểu Long Nữ nghe vậy không nhịn được có chút thẹn thùng liếc hắn:

- Đỡ ta lên!

Văn Trung lại hơi ngây ngốc nhìn nàng. Nữ nhân này vậy mà cũng có lúc giận dỗi đáng yêu như vậy sao? Hắn không nhịn được mà cảm thấy chút điểm thành tựu, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi tâm tình tiến lên đỡ lấy nàng.

Sau một lúc, hơi quan sát chiếc xe lăn rồi lại nhìn qua Văn Trung, ánh mắt Tiểu Long Nữ có điểm hơi kì lạ, bộ dạng giống như muốn nói rồi lại thôi.

Văn Trung lại sớm đoán được suy nghĩ của nàng, hắn nói:

- Này, đừng nhìn ta như vậy! Ta sớm đã nói là không phải đi ăn cắp về rồi mà!

Tiểu Long Nữ không đáp vẫn chỉ nhìn nhìn hắn một chút, dĩ nhiên là không quá tin tưởng. Văn Trung cũng không nhắc đến việc mỗi lần vào thành đều luôn có kẻ muốn ám hại hắn. Vậy nên thời gian này, chứng kiến mỗi lần hắn cầm đồ vật về đều là bộ dạng thê thảm kia, quả thật muốn để nàng tin tưởng cũng rất khó.

Văn Trung chợt ôm nàng lên khỏi xe lăn chậm rãi bước đến bên hồ nước.

- Ngươi muốn làm gì?

Tiểu Long Nữ hơi nghi ngờ hỏi.

Văn Trung rất có hàm ý nói:

- Để nàng thấy rõ ràng hơn con người của ta một chút!

- Ngươi...

Tiểu Long Nữ tu tâm dưỡng tính cỡ nào cũng không tránh khỏi giật mình hoảng hốt, bởi Văn Trung đã để nàng xuống rồi chậm rãi cởi bỏ y phục của mình.

- Mỗi lần nàng đều ở xa nhìn lén, vậy nên mới không hiểu hết được ta a.

Tiểu Long Nữ đã hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, không hề tính toán đáp lại vu cáo của hắn, nàng chỉ thầm phủ nhận, cho rằng mỗi lần mình đều là ở rất xa, thường cũng chỉ nhìn qua bóng người mà thôi.

Thực sự cũng chỉ có Văn Trung là có khả năng ở xa như vậy nhìn rõ mọi biểu hiện của nàng lúc đó, nhưng Tiểu Long Nữ lại không biết đến mà tưởng hắn đoán bừa đụng trúng.

Văn Trung thấy nàng không dám nhìn tới, liền khẽ cười một tiếng rồi mạnh dạn trút bỏ mọi thứ, trực tiếp nhảy vào trong hồ nước. Có điều nếu nàng thật dám nhìn, vậy hắn cũng không chắc có thể mặt dày mày dạn mà thoải mái trần trụi như vậy rồi. Đáng tiếc, hiển nhiên là nàng không dám, vậy nên hắn lại càng không có gì để ngần ngại.

Tiểu Long Nữ nghe được tiếng người nhảy vào trong nước nhưng cũng không hề mở mắt, khuôn mặt sớm đã không tự chủ mà nóng rực, ngồi một chỗ không yên.

Quả thật bình thường nàng cũng sẽ không cảm thấy trống ngực loạn nhịp như vậy, nhưng cứ nghĩ đến nam nhân đó là hắn, lại đang trần trụi ở ngay cạnh nàng, Tiểu Long Nữ thực sự không cách nào giữ vững được tâm tình của mình.

Tại sao hắn lại đem đến rung động cho nàng nhiều như vậy? Dường như còn vượt qua cả người đó a!

Thực tế, Tiểu Long Nữ cũng không biết rằng những ấn tượng đặc biệt của nàng đối với người kia, đa phần đều là một nam nhân ấm áp đem đến cảm giác dịu dàng, yên bình cho nàng, mà không phải là vị thiếu niên hiếu động đang dần trưởng thành mỗi ngày mà nàng biết.

Nếu thực sự để cho nàng phải lựa chọn, vậy thật ra nàng cũng đã sớm có lựa chọn từ ngay trước đó rồi!

Chỉ là nàng không biết điều này và ngay cả Văn Trung cũng vậy.

Lúc này, Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy rất muốn có chiếc xe lăn lúc trước để tự mình rời đi, tránh khỏi tình thế ngượng ngùng, khó xử lại có chút rung động rối bời hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.