Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 1: Chương 1




Editor: Tracy

Đông Châu đại lục, phía bắc Vĩnh Quốc có một khu rừng rậm, gọi là Cảnh Thái.

Núi Cảnh Thái vốn gọi là Thạch Thanh Giá, hoàng đế khai quốc tại đây khởi binh, từ đó liền trở thành nơi long hưng*.

*long ( vua, rồng), hưng (thức tỉnh, nổi dậy, hưng thịnh).

Nơi này không thể cứ để tên như vậy, hoàng đế cùng các đại thần thương lượng mấy tháng, cuối cùng cũng đề ra hai chữ “Cảnh Thái”, sau này liền dùng tên đó gọi mảnh núi này, cứ như vậy gọi ngàn năm.

Qua nghìn năm, người kế nhiệm Vĩnh Quốc đối với tên gọi cánh rừng này truyền từ đời này sang đời khác, phong hào càng ngày càng lâu, danh hiệu cũng ngày càng tôn quý, người quyền quý hay bá tánh đều không dám tùy ý bước vào.

Con người không dám đi vào, dã thú từng con phân chia lãnh thổ, rất tự tại.

Sâu trong rừng rậm, những tảng đá xếp thành huyệt động, trong đó có một con hắc bạch mãnh thú từng cái từng cái liếm trước ngực.

Đến gần mới có thể nghe thấy được, trước ngực mẫu thú có một con vật nhỏ bé đang hô hô ngủ.

Ấu tể* ngủ đủ tỉnh lại, lười biếng duỗi eo, Mẫu thú thấy thế liền đem nó đẩy đẩy xuống, đẩy đến một bên đầu nhũ.

*con vật mới sinh, còn nhỏ.

Miệng đụng đến một chỗ nhô lên, Y Chu há mồm ngậm lấy, chất lỏng ấm áp liền chảy vào khoang miệng.

Hắn đến nơi này đã một thời gian ngắn, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng là thính giác khứu giác lại rất bình thường, ăn cũng có người đưa đến bên miệng.

Nếu có thể ăn thêm một chút loại có gia vị khác, vậy càng thêm hoàn mỹ. Y Chu nuốt sữa tươi, vui rạo rực mà nghĩ.

Hắn ăn uống không nhiều, ăn một chút liền no rồi.

Sau khi ăn xong, Y Chu phun đồ vật trong miệng ra, ngáp một cái, dùng móng vuốt lay động mí mắt, xem có thể hay không đem nó mở căng ra.

Đương nhiên là mở không ra, hắn cũng không thèm để ý, ngoan ngoãn mặc sức để cho Mẫu thú liếm lộng.

Nói thật mùi hương trong miệng Mẫu thú cũng không quá tốt, bất quá Y Chu ở chung trong thời gian dài như vậy cũng đã thành thói quen, bị liếm từ đầu đến đuôi cũng không giãy giụa, còn thoải mái mà duỗi duỗi chân.

Hắn hiện tại hẳn là còn rất nhỏ, từ khi tỉnh lại đến nay cũng không tách ra khỏi người Mẫu thú, Y Chu cuộn lại trên người mẫu thú, xung quanh toàn là hơi thở ấm áp, hắn ngáp một cái, lại muốn ngủ rồi.

Nói không chừng ngủ nhiều một chút liền có thể mau mau nhìn thấy.

Nghĩ như vậy, Y Chu liền lâm vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh lại, ấp áp nguyên bản dưới thân biến mất, bên tai là tiếng gió hô hô, những tiếng động nghe được phía trước có chút xa lạ.

Y Chu trên người có chút lạnh, hắn run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, kêu một tiếng, muốn gọi Mẫu thú trở về.

Mẫu thú nghe được tiếng con kêu, từ trong cổ họng rống một tiếng, âm thanh mang theo phẫn nộ cùng nôn nóng.

Y Chu chờ mãi không thấy Mẫu thú đến, ngược lại nghe được một cổ hương vị khác.

Một mùi hương... Mang theo vị tanh ngọt của tử vong.

Trên người độ ấm tiêu tán rất nhanh, đầu óc như chìm vào trong bóng tối, Y Chu kêu vài tiếng, lần này lại không có tiếng đáp lại.

Hắn có chút sốt ruột, đi về phía trước vài bước, còn chưa đi xa thì đụng phải một vách tường.

Theo vách tường bò về phía trước, thật lâu sau mới tìm được một chỗ hổng, Y Chu vừa mới ló đầu ra đã bị đông lạnh đến run run.

Quá lạnh!

Cả người hắn không thể kiềm chế được mà run lẩy bẩy, trong lòng muốn bò về phía trước, nhưng thân thể lại lùi về sau.

Đầu óc càng thêm mơ hồ, Y Chu dừng lại không tiếp tục lui về sau, thong thả mà kiên định bước về phía trước.

Âm thanh mẫu thú đã biến mất một đoạn thời gian, Y Chu chỉ có thể đi về phía trước, hắn không biết có đúng hay không, chỉ là sức lực trên người sắp sửa tan hết.

Sắp chết rồi đi, hắn quỳ rạp trên mặt đất, dùng tí sức lực còn lại động động cái đuôi, sau đó liền mất đi ý thức.

Y Chu cho rằng mình sẽ không tỉnh lại nữa, kết quả vậy mà lại tỉnh ha.

Lần nữa tỉnh lại trên người Y Chu có thêm nhiều chút sức lực, cũng không có lạnh như vậy, hắn liền bò về phía, kêu một tiếng.

Ôm lấy hy vọng mỏng manh.

Đương nhiên không có đáp lại, mà hắn hôn mê tỉnh lại cũng không nhớ rõ được phương hướng của âm thanh phía trước rồi.

Hắn gục đầu xuống quỳ rạp trên mặt đất, phát ra một tiếng “hừ” yếu ớt.

“Ngươi lớn lên cũng thật xấu.” Cánh rừng vốn an tĩnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh ở bên tai vang lên.

Đây là lần đầu tiên Y Chu tỉnh lại nghe được con người nói chuyện, tuy rằng hoảng sợ nhưng không nén nổi tò mò.

Ai nha, cũng không biết người này trong như thế nào, nhưng âm thanh thật dễ nghe nha.

Nhưng người có tiếng nói dễ nghe lời nói ra lại không dễ nghe, trên cằm Y Chu bỗng nhiên nhiều thêm vật gì đó hơi ấm*, người nọ lại nói một lần: “Như thế nào lại có thứ xấu đến như vậy chứ.”

*chắc là thèn chả nâng cằm ẻm. @@

Y Chu: “.....”

Vì cái gì trước khi chết lại để hắn gặp một kẻ đáng ghét như vậy hử?

Hắn giật giật đầu, ý đồ muốn cái tay kia vứt đi, nhưng lại không có chút tác dụng nào.

Âm thanh bên tai vang lên: “Mẫu thú chết đi cũng được một thời gian, ngươi chắc chắn cũng sống không được bao lâu, thế nào tiểu gia hỏa, có muốn đi theo ta hay không?”

Đang nói chuyện, chỗ ấm áp dưới cằm biến mất, người nọ lại nói: “Nếu là nguyện ý, liền đi đến trên tay ta.”

Quả nhiên là đã chết sao?

Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi được người khác xác nhận, Y Chu lại không thể ngắn tự mình tưởng niệm mà khổ sở, hắn ngửa đầu “hừ” kêu một tiếng, muốn để cho nam nhân đem hắn quăng đến bên cạnh Mẫu thú đi.

Nam nhân không để ý hắn, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi qua.

Y Chu biết có đợi cũng như không, đầu xoay chuyển, chọn lựa một phương hướng.

Hắn cố sức bò về phía đó, nhưng sức lực trên người không nhiều, vừa mới bò vài cái liền phải dừng lại nghỉ ngơi.

Y Chu không biết mình bò bao lâu, vẫn luôn không đụng được mẫu thú, sức lực trên người thì đã dùng hết, hắn nằm sấp xuống, hai chân trước ôm đầu, hữu khí vô lực mà “hừ” một tiếng.

Cảm giác có chút đáng tiếc.

Thú con cùng thi thể mẫu thú chỉ cách một đường ngắn ngủi như vậy, vậy mà rốt cuộc cũng không chạm được lẫn nhau.

Tư Hằng mắt lạnh nhìn hắn nằm sấp suy yếu kêu ra tiếng, xoay người muốn đi.

Sau đó y liền thấy, thú con kia giật giật chân trước, chuẩn xác mà chụp trúng lông trên người mẫu thú.

Mẫu thú đã không còn cảm giác gì rồi, thú con phỏng chừng như nhận ra được gì đó, hắn phải trái xoay chuyển đầu kêu lên một tiếng, âm thanh không giống trước kia mà mang theo bén nhọn cùng vội vàng.

“Thật đáng thương, ngươi không có chạm vào ta a.” Tư Hằng dừng bước chân, ngồi xổm bên thi thể mẫu thú, góc áo bào trắng thiêu ám văn tinh xảo phủ trên mặt đất, y không để ý nhìn về phía thú con cười ra tiếng.

“Quên đi, nhìn ngươi xấu như vậy, ta đành cố mà thu ngươi vậy.”

Y vừa nói xong, Y Chu liền cảm thấy chính mình bị nhấc lên bỏ vào trong lòng bàn tay một người.

Dùng sức lức cuối cùng khởi động nửa người trên, Y Chu ôm lấy được một ngón tay, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Cảm ơn ngươi.

“Đừng nhúc nhích, ngã xuống liền mất mạng.” Tư Hằng nhìn tiểu gia hỏa đang ló đầu ra, hù dọa nói.

Sau đó thú con hừ hừ hai tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

Tư Hằng cười cười, đem thi thể mẫu thú thu vào túi trữ vật, phất tay một cái liền xuất hiện một chiếc thuyền bay.

Bên ngoài thuyền bay nhìn không quá lớn, bên trong lại trạm trổ rất tinh xảo.

Tư Hằng ngồi ở đầu thuyền, đem đồ vật trong tay buông xuống, từ túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, bên trong lại đổ ra một viên đan dược màu nâu.

Đan dược vừa xuất hiện, trong không khí liền ngập tràn hương khí.

Y dùng đầu ngón tay bẻ ra một ít đan dược nhỏ, đưa đến miệng Y Chu: “Ăn.”

Y Chu tủng tủng cái mũi dí sát vào liền cảm thấy một mùi hương dễ ngửi, nghe lời há miệng, ngậm lấy ngón tay nam nhân liếm liếm.

Hương vị đồ vật trên lời thật lòng khó nói hết, trong kí ức của hắn đây là thứ khó ăn nhất từ trước đến nay!

Y Chu bị mùi vị kia làm cho ghê tởm, há mồm muốn phun, nhưng nó cứ như bột phấn vậy, đã sớm theo nước bọt tới dạ dày.

Nam nhân đem đan dược dư lại ném xuống, rút ngón tay về dùng khăn gấm xoa xoa: “Toàn là nước miếng, thật dơ.”

Y thở dài, nhéo nhéo bụng thú con: “Ngươi nói ngươi a, vừa xấu lại dơ, chậm chạp đần độn, ta thu ngươi có lợi ích gì hả?”

Không có đáp lại, Y Chu liếm đồ trên tay nam nhân liền cảm thấy trong người toát ra một đoàn lửa, trong ra ngoài mà thiêu đốt thần trí hắn.

Hắn vô lực chống cự, trong đầu chỉ có một ý niệm cuối cùng là: Nếu như là hắn chết, hy vọng nam nhân có thể đem hắn và mẫu thú chôn cùng nhau.

Một lần nữa tỉnh lại, Y Chu lại một phen ngạc nhiên.

Hắn sao lại giống như có thân bất tử vậy hử?

Hắn liền giật giật móng vuốt, cảm thấy có chút sức lực. Xung quanh rất ấm áp, dưới thân cảm thấy động động, Y Chu nâng người lên, sau đó lại nghe được âm thanh kia.

“Tỉnh?” Nam nhân hỏi.

“Ân~.”

Tỉnh.

“Ngươi ngủ cũng thật lâu, t còn cho là ngươi đã chết, liền chuẩn bị ném ngươi xuống đây.”

Y Chu: “.......”

Chẳng lẽ ta ngủ không có hô hấp sao hả?

Y Chu hầm hừ cúi đầu, dùng mông hướng về phía âm thanh phát ra kia.

“Tính tình không nhỏ.” Thanh âm đến gần một chút, vừa ngẩng đầu lên liền bị ngón tay chọc xuống, ác nam nhân thú vị cười cười: “Ngươi có biết bộ dáng chính mình hiện tại là gì không?”

“Ân.”

Không muốn biết.

Nam nhân dĩ nhiên không có năng lực cùng hắn câu thông, cho nên y lo lắng nói: “Giống như con chuột bị cạo lông, đã chín một nửa, ta trước nay chưa từng thấy qua thứ xấu như vậy.”

Trước mắt Y Chu liền xuất hiện hình ảnh con chuột bị người ta trói lại tứ chi trên tấm ván gỗ, một đao rơi xuống liền đem lông trên người cạo hết, sau đó quăng vào nồi nước sôi vài phút.

Ai ui, hắn làm sao lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.

Y Chu hất hất đầu muốn đánh bay hình ảnh đáng sợ kia cùng với ngón tay người nào đó trên mặt hắn.

Không có kết quả, hắn liền nằm sấp bất động.

“Trước đừng ngủ.” Nam nhân cho rằng hắn lại buồn ngủ, nói xong liền xách hắn lên quăng* tới một chỗ khác.

*thật ra không phải thật sự là quăng theo nghĩa đen đâu mn, cv để là “phóng“.

Quanh thân ấm áp biến mất, Y Chu liền cảm thấy lạnh.

Hắn ngửa đầu lên kêu một tiếng: “Ân.”

Làm gì?

“Ăn cơm.” Nam nhân đem hắn đi về phía trước, đụng vào một chỗ nhô lên.

Y Chu đối với thứ này đã rất quen thuộc, vừa đụng vào liền theo thói quen mở miệng ra, ngậm lấy thứ kia bắt đầu hút.

Thứ chất lỏng kia chảy vào trong miệng, sau khi uống xong thân thể liền bắt đầu nóng lên.

Tình huống nóng lên vẫn còn liên tục, Y Chu cảnh giác không hút nữa, buông thứ trong miệng ra, lại bị nam nhân đẩy đẩy: “Mau uống, bằng không sẽ chết đói.”

Lại uống thì ông đây sẽ chết vì nóng đó.

Y Chu lắc lắc đầu, môi cọ qua cái thứ nhô lên kia, sống chết không mở miệng.

“Mở miệng.”

“Ân. “

Không uống.

“Không uống thì sau này cũng đừng uống, ngươi muốn chết thì ta đem ngươi cho ném vào trong núi cho yêu thú khác ăn luôn.” Nam nhân hù dọa nói.

Y Chu không muốn đến lúc chết ngay cả xương cũng không còn, hắn cũng không có cách biết nam nhân kia là nói thật hay giả, đành không tình nguyện mở miệng ra.

Trên người khắp nơi bị lửa thiêu đốt, bao gồm cả thần trí hắn.

Trước khi hắn mất ý thức một giấy, Y Chu lại nghe được âm thanh của nam nhân.

“Quá yếu.”

____________

Tracy: tình hình là bộ TCDA quá quá quá dài, nên ham hố ôm thêm một bộ ngăn ngắn dễ thương, hí hí, chỉ vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.