Tà Đế Cuồng Phi

Chương 1: Chương 1: Hồn Phi Phách Tán




Thiên Lăng Đại Lục.

Cực Bắc Băng Nguyên.

Hoàng Nguyệt Ly cả người đẫm máu, linh lực đã tiêu hao hết, không còn sức để đánh trận nữa.

Trên gương mặt tuyệt mỹ, thần tình không chút thay đổi, chỉ có đáy mắt mang hàn quang lạnh lùng, tiết lộ đáy lòng nàng tràn đầy sát ý.

“Thập Phương Hắc Thiên trận! Số lượng thật to! Thiên Hoàng Quyết chỉ là một kiện thần khí không trọn vẹn, chỉ sợ các ngươi đã uổng phí tâm cơ!”

Một nam tử bạch y (mặc trang phục trắng) cười lạnh nói: “Đừng cho là ta không biết, ngươi lần này tới Cực Bắc Băng Nguyên, không phải là vì tìm kiếm huyền băng hàn ngọc, chữa trị thần khí thượng cổ sao?”

Hoàng Nguyệt Ly tâm đầu chấn động.

Nàng lần này đến Cực Bắc Băng Nguyên, người biết hành tung của nàng, chỉ có tiểu thư Lăng Thanh Vũ của Lăng Tiên môn , chẳng lẽ là nàng bán đứng mình? Nhưng hai người đã là bạn tri kỷ vào ra sinh tử nhiều năm, là bạn thân không có bí mật gì giấu nhau, làm sao có thể?

Tầm mắt của nàng đảo qua mọi người đang vây quanh nàng, khóe môi cong nhẹ.

“Thiên Ma môn, Vân Hải tông, Thất Tinh điện. . . Bảy cái thế lực lớn nhất đại lục Thiên Lăng, lại một lần tới ba cái. Lực hấp dẫn của Thiên Hoàng Quyết thật là lớn a! Thế nhưng, coi như ta đưa Thiên Hoàng Quyết giao ra đây, thần khí cũng chỉ có một kiện, các ngươi Tam gia... Muốn làm sao chia đây?”

Thần tình trên mặt Bạch y nam tử trở nên có điểm mất tự nhiên, lớn tiếng cắt đứt nàng.

“Không nên lại kéo dài thời gian, Thập Phương Hắc Thiên trận đã hạ, ngoại trừ thần khí, cũng sẽ hôi phi yên diệt (trở thành khói bụi biến mất)! Hiện tại giao ra đây, nể tình ngươi thân là đệ nhất luyện khí sư của đại lục, chỉ cần thuần phục ta, còn có thể lưu lại cho ngươi một cái mạng!”

Hoàng Nguyệt Ly hừ nhẹ một tiếng: “Thuần phục ngươi? Mơ mộng hão huyền! Mệnh của Hoàng Nguyệt Ly ta —— chưa bao giờ dựa vào người khác ban cho!”

Vừa dứt lời, lửa cháy lên tận trời, trong nháy mắt thiên địa biến sắc.

Bạch y nam tử hoảng sợ biến sắc, cả kinh kêu lên: “Không tốt, nàng muốn tự phát nổ!”

“Không tốt!”

“Mau ngăn cản nàng!”

Mọi người đều xuất thủ, nhưng đã không còn kịp nữa.

Hoàng Nguyệt Ly thân là cao thủ Thánh Huyền Cảnh, tự  phát nổ đủ để hủy diệt một tòa thành trì, những người lúc nãy đến gần nàng nhất lúc này đã bị đốt thành tro tàn.

Đúng vào lúc này, trên Băng Nguyên bỗng nhiên truyền đến một trận nổ, thiên hôn địa ám, mặt đất cũng kịch liệt chấn động.

Cách xa 30m ở ngoài, một huyền y (trang phục màu đen) nam tử đứng trong không trung, một thân trường bào, tuấn dật phi phàm, mặt mày tinh xảo giống như một pho tượng hoàn mỹ, nhưng trong trẻo mà lạnh lùng, uy nghiêm cường thế.

Sắc mặt của mọi người giống như màu đất.

“Đúng. . . Đúng là Mộ tông chủ. . . Hắn. . . Hắn đang công kích đại trận!”

“Chết tiệt! Làm sao có thể? Hắn không phải là đang bế quan để đạt tới Thánh Huyền Cảnh đỉnh sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?”

Mộ Thừa Ảnh được công nhận là đệ nhất cao thủ của đại lục Thiên Lăng, kiếm quang chỉ, không người nào có thể địch, mọi người đều biết mấy năm nay hắn đều đang theo đuổi Hoàng Nguyệt Ly, nếu như không phải đã biết Mộ Thừa Ảnh chính là đang bế quan, bọn họ cũng không dám  hạ thủ đối với Hoàng Nguyệt Ly!

Ai có thể nghĩ tới, nam nhân này dĩ nhiên không tiếc phá quan mà ra, tự tổn hại tu vi, không quản ngàn dặm, tới đây cứu nàng!

Thập Phương Hắc Thiên trận mạnh mẽ vô cùng nhưng ở trước mặt hắn lại không thể trụ nổi một kích. Với một cái phất tay, tiếng đại trận bị phá vang lên.

“Chạy mau, nếu không tất cả mọi người sẽ mất mạng!”

Mọi người đang công vây Hoàng Nguyệt Ly đều chạy trốn tứ tán.

Hắn lại không rảnh để ý bọn họ, chỉ là liều lĩnh hướng về phía Hoàng Nguyệt Ly đánh tới.

Chỉ là, hắn vẫn là đã quá muộn.

Mộ Thừa Ảnh từ trước đến nay trên mặt luôn băng lãnh cao ngạo, lần đầu tiên xuất hiện kinh hãi gần chết.

Hắn không thể tin được, vẫn là đến chậm một bước, chỉ còn cánh trơ mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly ở trước mặt mình hồn phi phách tán!

“Nguyệt Ly ——! ! !”

“Ngươi. . . Vì sao vọng động như vậy? Vì sao không đợi ta tới cứu?”

Trong ánh lửa, tguyên thần của Hoàng Nguyệt Ly dần dần phiêu tán ra, trong đầu hình ảnh người cuối cùng, chính là gương mặt Mộ Thừa Ảnh tuấn mỹ xuất trần.

“Ta không nghĩ tới, ngươi thực sẽ đến... Cám ơn ngươi...”

Cám ơn ngươi, nguyện ý đối với ta như vậy.

Nếu có kiếp sau, ta nguyện ý nỗ lực tất cả, lại qua báo đáp thâm tình của ngươi.

Chỉ là, nguyên thần tự phát nổ đã định trước sẽ bị hồn phi phách tán, nàng là... Sẽ không có kiếp sau nữa.

-o-

Cảm ơn đã đọc, vote và comments!

Người dịch: Emily Ton

Editor: @EmilyTon

Wattpad's User: https://www.wattpad.com/user/Emily_Ton

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.