Tà Dạ Vô Hối

Chương 6: Chương 6: Lần đầu gặp mặt




Trên thực tế, Dạ Hạo Thiên đúng là có chút nôn nóng, chỉ cần nhìn tay hắn chầm chậm gõ trên ngự án cũng rõ được sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn.

Hài tử kia mới có 5 tuổi, nhưng lại có thể khiến cho một người như Diệp Nhiên nói là thú vị, rốt cuộc là người như thế nào?

Nếu quả thật có cái gì kỳ lạ, vậy hắn sao lại không biết?

Động tác trên tay ngừng lại, Dạ Hạo Thiên không đợi nữa.

Liếc hai tiểu thái giám bên cạnh, nói: “Đi xem có chuyện gì xảy ra?”

Tiểu thái giám theo chỉ lui ra, vừa ra khỏi cửa liền chạy vào:“ Bệ hạ, Dung tổng quản đã trở lại.”

“Gọi hắn nhanh lăn tới đây cho trẫm!”

Ngoài cửa, Dung Thanh nghe thấy, bước chân nhanh hơn.

“Bệ hạ.”

“Người đâu?”

Dung Thanh nghiêng người đứng sang một bên, Dạ Hối chậm rãi từ phía sau cất bước tiến vào, đến cửa liền dừng lại không đi nữa.

Dạ Hạo Thiên nheo lại mắt.”Đây là ngũ hoàng nhi của trẫm?”

Tóc tai bù xù không nói, quần áo rách nát, đường đường là một hoàng tử, lại không có hình tượng như vậy, thực sự khiến hắn không cao hứng nổi.

“Bước lên phía trước, ngẩng đầu lên.”

Dạ Hối theo lời bước lên trước vài bước, Dạ Hạo Thiên rốt cục nhìn ra không bình thường.

“Chân ngươi vì sao lại như vậy? Trẫm cũng không biết mình có một hoàng nhi tàn tật.”

“Khởi bẩm bệ hạ...”

“Trẫm đang hỏi hắn!”

Dạ Hối ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ngồi trên đế vị cao cao tại thượng, người nọ hơi nghiêng thân hơi dựa vào ngự án mà ngồi, một thân y phục thêu ngũ trảo kim long, trên tóc thắt đế vương quan, tuấn lãng như ngọc mà không mất đi khí thế của đế vương.

Nguyên lai, hoàng đế là như thế này! Nguyên lai, đây chính là “phụ hoàng” của y.

Dạ Hạo Thiên cũng có chút kinh ngạc.

Không những vì khuôn mặt thanh tú tái nhợt đầy vết xanh tím kia, mà nhiều hơn là vì cặp mắt y, quá mức trống rỗng, đờ đẫn, tựa như không có linh hồn.

Đây tuyệt đối không phải là biểu cảm mà một hài tử nên có.

“Thương tích trên người của ngươi là do đâu mà ra?”

Lời vừa thốt ra, bỗng nhiên đôi mắt kia hiện lên một tia trào phúng.

Hắn triệu y, như thế nào lại không biết thương thế trên người y là từ đâu ra?

Đem biểu tình trên mặt y thu hết vào mắt, Dạ Hạo Thiên hài lòng bởi vì câu nói của mình mà khiến y biểu lộ ra một ít cảm xúc.

Lấy tay đỡ trán, nghiêng mình về phía trước, Dạ Hạo Thiên dù bận nhưng vẫn nhìn y:“ Nói cho phụ hoàng, thương tích của ngươi là thế nào mà có?”

Dạ Hối ngậm chặt môi, mắt rũ xuống, che đi chán ghét trên mặt. Người này không biết xấu hổ tự nhận là phụ hoàng y, hắn có tư cách sao?

“Ngẩng đầu lên!”

Dạ Hối không đếm xỉa.

“Trẫm nói ngươi ngẩng đầu lên!”

Dạ Hối như trước vẫn không đếm xỉa đến hắn.

Y không muốn làm con hắn, càng không muốn như một con cẩu, nói y làm gì thì y phải làm thế.

Hậu quả? Cùng lắm thì chết, y không sợ.

“Tốt, quả nhiên thú vị!”

Tưởng đối phương sẽ tức giận, có lẽ sẽ lập tức hạ chỉ đem y đi chém, lại đột nhiên nghe được một câu như vậy. Hắn thậm chí còn bật cười, Dạ Hối sửng sốt.

Ngẩng đầu nhìn, lại thấy đối phương biểu tình mười phần tà khí.

“Không hổ là người Nhiên nhi nói thú vị!”

Dạ Hối nghĩ tới hài tử kia, do dự một chút, mở miệng hỏi.

“Hắn là ai?”

“Hắn nào?” Không nghĩ tới Dạ Hạo Thiên sẽ trả lời mình, Dạ Hối dừng một lát, nói tiếp:“ Người ở trong hoa viên, hắn không phải là hoàng tử.”

Người đó hẳn là Nhiên nhi đi?

“Nga, Nhiên nhi là con của sư đệ ta Diệp Minh Hàn, ngươi thấy hắn?”

Dạ Hối vốn định trả lời phải, nhưng nhìn Dạ Hạo Thiên khiêu mi, lại trầm mặc không nói.

Y không muốn nghe câu “cầu ta” của Dạ Hạo Thiên.

Cầu hắn, hắn nhất định sẽ đưa ra yêu cầu với y, tuy rằng muốn gặp hài tử kia, nhưng càng không muốn bị hắn nắm được nhược điểm.

Dạ Hạo Thiên có chút tiếc nuối bĩu môi. Vậy mà không lừa được.

Nhìn Dạ Hối run rẩy chống đỡ thân thể, sắc mặt cũng so với trước khó coi hơn vài phần, Dạ Hạo Thiên không đùa y nữa. Phân phó nói: “Dung Thanh, truyền ngự y.”

“Ta phải đi về!”

“Không được!” Thú vị như vậy, hắn đương nhiên muốn giữ ở bên người!

Nhưng...nhìn khuôn mặt Dạ Hối đầy vẻ cự tuyệt, Dạ Hạo Thiên bỏ thêm một câu:“ Nếu như ngươi đồng ý ở lại đây, trẫm có thể cho ngươi ngày mai đi gặp Nhiên nhi.”

Dạ Hối dừng một chút, hỏi: “Có thật không?”

Không nghĩ tới lời của mình thế nhưng sẽ bị hoài nghi, Dạ Hạo Thiên có chút tức giận, thanh âm hơi trầm xuống nói: “Trẫm miệng vàng lời ngọc!”

“Được!”

Dạ Hối dứt khoát nói, Dạ Hạo Thiên vẫn như cũ mặt không biểu tình.

Có thể ở lại chỗ này nhiều ít đối với phi tần hoàng tử mà nói đã là vinh hạnh, chỉ có y...

Trong mắt hiện lên một tia sắc bén, khóe môi đã từ từ nhướn lên. Dạ Hạo Thiên hỏi: “Hoàng nhi vội vã trở về như vậy, chẳng lẽ Lan Tâm viện có cái gì hấp dẫn hoàng nhi phải không?”

Cảm giác được nguy cơ rõ ràng, Dạ Hối bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn muốn làm gì?

Chỉ là còn không đợi y hỏi, Dung Thanh đã mang theo ngự y vào.

“Thần tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, nhanh đến xem ngũ hoàng tử.”

“?!”

Thái y đứng lên, nhìn về phía Dạ Hối, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Người này chính là ngũ hoàng tử!

“Có gì không ổn?”

Dạ Hạo Thiên lành lạnh nói, khiến ngự y lạnh sống lưng, thu liễm thần sắc, đáp:“ Khởi bẩm bệ hạ, thần cần một ít nước sạch, hơn nữa phỏng chừng ngũ hoàng tử trên người cũng có thương tích, ở ngoài điện như thế này...”

Một câu nói, liền khiến Dạ Hối bị đưa đến tẩm cung của Dạ Hạo Thiên.

Đợi tất cả chuẩn bị xong, ngự y nhìn về phía Dạ Hối.

“Ngũ điện hạ, xin ngài cởi áo khoác.”

Dạ Hối hơi mím môi, theo lời y cởi áo.

Nhìn thấy thân thể trắng nõn gầy gò hiện đầy những vệt xanh tím, Dạ Hạo Thiên khẽ nhướn mày:“ Xem ra võ công của các hoàng nhi cũng không tệ a!”

Trong giọng nói của hắn không mang theo tức giận, ngược lại còn có mấy phần tán thưởng, nhưng khí thế lạnh lùng hết lần này tới lần khác lại làm cho mấy người ở đây đều cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng chậm vài phần.

Chỉ có độc gương mặt Dạ Hối không biểu cảm gì, lại nhìn thái dương của thái y chảy ra mồ hôi lạnh, hai tay run run giúp hắn xử lý vết thương.

Dạ Hạo Thiên có vui vẻ hay không cùng y có quan hệ gì?

...

Một hài tử 5 tuổi, lại giống như một lão tăng.

Tình huống như vậy, Dạ Hạo Thiên mới chỉ gặp một người, nếu so sánh, Dạ Hối càng nhiều hơn vài phần lãnh tĩnh.

Ngón tay Dạ Hạo Thiên khẽ gõ xuống mặt bàn, sau khi khám và băng bó xong, quan sát kỹ Dạ Hối, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên cảm xúc không rõ.

Bầu không khí trong phòng có chút áp lực.

Dạ Hạo Thiên không mở miệng, hạ nhân lại càng thận trọng, nhận thấy tầm mắt của hắn, thái y mồ hôi lạnh ứa ra càng nhiều, động tác trên tay cũng không dám ngừng.

Trong lúc băng bó, Dạ Hối không rên một tiếng, chỉ khi thái y cầm bắp chân trái, bỗng nhiên sắc mặt y tái đi, nhưng vẫn như cũ mím chặt môi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không lộ vẻ gì của Dạ Hối, đảo qua một thân xanh tím, rồi nhìn đến bàn tay nắm chặt thành một quả đấm nhỏ, ánh mắt sâu thẳm của Dạ Hạo Thiên chớp một cái.

Nhìn về phía thái y đã khám bệnh xong, đang lau mồ hôi, hỏi:“ Thế nào?”

“Khởi bẩm bệ hạ, không có nội thương, ngoại thương tương đối nặng, chân không bị gãy xương, chỉ là đầu khớp xương bị thương tổn một chút.” Thái y cúi người đáp

“Ân.”

Không biết từ “Ân” này có ý tứ gì, thái y thấp thỏm từ trong hòm lấy ra một hộp thuốc mỡ, do dự một chút, vẫn không dám đi tới thoa dược, chỉ có thể đem hộp thuốc nắm trong tay.

“Dùng dược này thoa cho ngũ hoàng tử, mỗi ngày một lần, hoạt huyết tiêu viêm, mặt khác thần sẽ viết một đơn thuốc cho ngũ hoàng tử, mấy ngày này nên tĩnh dưỡng tránh để chân bị thương nặng thêm, sẽ không khỏi...”

“Trẫm đã biết.” Ý bảo Dung Thanh tiến lên tiếp nhận hộp thuốc, Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay.”Ngươi lui ra đi.”

“Ta tự mình tới.”

Không đợi Dung Thanh tiến lên, Dạ Hối đưa tay lấy hộp thuốc từ thái y.

“Thần xin cáo lui.”

Trên tay không còn, thái y vội vã cúi đầu buông mắt lui về phía sau rời đi, rất sợ chậm một bước bản thân sẽ thành bia đỡ đạn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không thấy lời nhắn của các ngươi, chứng tỏ Tấn Giang gần đây rất đáng đánh, che đậy bình luận, được rồi, ta sẽ up chương mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.