Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang

Chương 35: Chương 35: Rút ra tuổi thọ




Lý Tiên Đạo ngồi thẳng người, nhìn người trung niên, nói: “Ban đầu ta còn thấy kỳ quái tại sao ngươi có tu vi cấp bậc giáo chủ, ít nhất có thể sống năm ngàn năm, lại tăng thêm ngươi là Yêu tộc thì tuổi thọ cao hơn loài người nhiều, có vạn năm tuổi thọ chứ không nói chơi. Làm sao ngươi chỉ còn lại ba ngàn năm tuổi thọ được.”

Lý Tiên Đạo lắc đầu thở dài nói: “Hiện tại ta đã xem xét, thấy rõ ngươi đã bị người ta nhổ đi Thất Vĩ, căn cơ bị nhổ, tiền đồ toàn bộ bị hủy, ngươi đã không có hi vọng rồi.”

Cho dù là hắn cũng không có cách nào!

Hiện tại Thiên Địa tiền trang có rất ít đồ vật, thứ có thể cứu hắn cũng chỉ có Nguyên Thủy Thần Cách.

Nhưng Nguyên Thủy Thần Cách không thích hợp người trung niên này, vì hắn là hồ yêu, bị mất căn cơ, lại mất đi ba ngàn năm tuổi thọ. Nếu cưỡng ép cho hắn dung hợp, giống như là cho hắn chịu chết!

Người trung niên suy yếu cười cười, nói: “Thất Vĩ không phỉa do người khác nhổ mà là chính ta tự nhổ.”

Lý Tiên Đạo nhướng mày tỏ ra không hiểu.

Tiểu Thất cũng kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ngươi tại sao phải tự mình nhổ đi Thất Vĩ, ngươi là hồ yêu thì phải biết Thất Vĩ ngang với sinh mệnh của ngươi. Ta từng nghe nói đỉnh phong của Hồ tộc là Cửu Vĩ, Thất Vĩ cũng chỉ Cửu Vĩ kém một chút. Thất Vĩ tuy tôn quý không bằng Cửu Vĩ, nhưng cũng là thiên phú đỉnh tiêm rồi.”

Người trung niên nói khẽ: “Cha mẹ ta là tộc nhân bình thường bên trong Hồ tộc. Sau khi ta được sinh ra bị phát hiện có Thất Vĩ, liền được Trưởng lão Hồ tộc thu giữ, dốc lòng bồi dưỡng, từ sớm đã tiến vào Thánh địa Hồ tộc. Tại thánh địa, ta tiếp nhận đủ loại huấn luyện, tu hành, kiến thức để bồi dưỡng.”

Lý Tiên Đạo yên lặng nghe.

Tiểu Thất nhíu mày mà nhìn.

Người trung niên tiếp tục nói: “Ta sinh ra làm hồ ly, được Hồ tộc che chở nửa đời, cha mẹ ta vẫn an ổn bên trong Hồ tộc. Những năm qua, các trưởng lão bỏ ra vô số tài nguyên trên người của ta, coi là ta sẽ trở thành hi vọng của Hồ tộc đời sau.”

Lý Tiên Đạo biết nỗi khổ tâm của hắn.

Một bên là tình, một bên là nghĩa.

Người trung niên cười khổ nói: “Chuyện này bản thân là do ta làm sai. Ta đã rơi vào tình kiếp, không thể tự kềm chế, quên đi sứ mệnh mà mình đang gánh vác, quên đi những tài nguyên trên người của ta, ta là không có tư cách để yêu một người nào cả.”

Tiểu Thất cải biên lời hắn nói: “Mỗi người đều có tư cách yêu người khác chứ!”

Người trung niên thần sắc trở nên nhu hòa nói: “Mỗi người đều có tư cách yêu người khác. Nếu như hôm nay ta yêu người của Yêu tộc, hay là loài người, chỉ cần không phải là đệ tử của đại thế lực nào đó, thì Hồ tộc sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cực kỳ đáng tiếc, người ta yêu lại là thánh nữ đương đại của Thánh địa Bách Hoa.”

Thánh địa Bách Hoa chính là thế lực đỉnh tiêm trong Đại Ly, ngang với Thánh địa Linh Hư, Thánh địa Vạn Phật. Cùng xưng là ba đại thánh địa, truyền thừa đã mười vạn năm trở lên.

Hiện tại Thánh địa Linh Hư bị Lý Tiên Đạo diệt rồi, nhưng Thánh địa Linh Hư vốn là một cái yếu nhất bên trong ba đại thánh địa.

Thánh địa Bách Hoa thì mạnh hơn nhiều so với Thánh địa Linh Hư!

Thánh địa Bách Hoa thu đệ tử là nữ, không cho phép đệ tử yêu đương, một khi yêu đương nhất định phải chịu trừng phạt!

Mà thánh nữ đương đại của các nàng lại yêu say đắm truyền nhân kiệt xuất của Hồ tộc. Loại sự tình vô lý này khiến Thánh địa Bách Hoa vô cùng tức giận, phái năm người đuổi giết bọn họ, thề không bỏ qua!

Người trung niên kiên định nói: “Thánh địa Bách Hoa muốn giết ta, đem thê tử của ta bắt về, đưa vào Tháp Khổ Tình, giam giữ cả đời. Khi thê tử của ta phản kháng thì bị bọn hắn ra tay đánh trọng thương. Ta nhất thiết phải cứu nàng, vì ta đã hại nàng nên ta phải lấy tính mạng mình để đền bù tổn thất cho nàng!”

Người trung niên có ngạo khí của mình nói: “Ta bồi thường cho thê tử của ta nên ta hổ thẹn với bộ tộc. Ta liền rút ra Thất Vĩ, đưa cho hậu bối có thiên phú bên trong bộ tộc, trả nợ cho những năm ta được bồi dưỡng. Lúc ta tới thì ta không có thua thiệt gì, nên lúc ta đi thì ta cũng không muốn thiếu nợ người khác!”

Lý Tiên Đạo trầm mặc, vì ngay từ đầu hắn nghĩ đây là phim khổ tình, nhưng bây giờ nghe xong thì đây quả là phim bi tình.

Tiểu Thất cũng đành chịu mà thở dài.

Lý Tiên Đạo hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Thất, chuẩn bị hợp đồng để vị tiên sinh này ký tên, giúp hắn cứu sống thê tử cùng con của hắn!”

Người trung niên vô cùng cảm kích, nói: “Đa tạ ngài! Ta đồng ý thanh toán một ngàn năm tuổi thọ. Xin đại nhân quan tâm thê nữ của ta thật nhiều, cứu sống các nàng không còn thương thế nữa.”

Tiểu Thất lấy ra hợp đồng, nghe vậy kinh ngạc nói: “Đã xác định là con gái rồi sao?”

Người trung niên hạnh phúc gật đầu, nói: “Là con gái, ta đã đặt một cái tên rất đẹp cho nàng.”

Tiểu Thất rất ngạc nhiên, mắt chớp chớp hỏi: “Tên là gì?”

Người trung niên lộ ra một nụ cười cưng chiều đối với đứa con gái hắn chưa bao giờ gặp mặt, tình cảm sâu sắc mà nói: “Ô Tiên Nhi!”

Lý Tiên Đạo hỏi: “Ngươi tên gì?”

Người trung niên trả lời: “Ô Thiên Vũ!”

Lý Tiên Đạo đem hợp đồng đưa cho Ô Thiên Vũ nói: “Ký tên mình đi, ta sẽ lấy đi ba ngàn năm tuổi thọ của ngươi, sau đó ngươi liền sẽ chết.”

Ô Thiên Vũ nhìn tỉ mỉ hợp đồng một lần, bảo đảm không có vấn đề gì, sau đó quả quyết cầm bút lên, ký lên tên mình.

Ô Thiên Vũ kiên định nói: “Làm đi, thê tử của ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngài nhất thiết phải cứu sống nàng, ta chết và nàng sống!”

Lý Tiên Đạo đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, ngón tay thon dài phất qua khuôn mặt Ô Thiên Vũ, phát động năng lực.

Ong ong ong!

Một cỗ sinh mệnh chi lực bị rút ra chia làm ba cỗ!

Một cỗ bị Lý Tiên Đạo thu lại, đặt bên trong Thời Gian đại điện, mặt khác hai cỗ kia bị tiểu Thất thu lại, vì kế tiếp phải đi cứu sống thê tử của Ô Thiên Vũ.

Thân thể Ô Thiên Vũ dần dần trở nên lạnh lẽo, tràn ngập tử khí, hoàn toàn mất đi sinh mệnh.

Hắn đã chết!

An tĩnh như vậy mà chết đi!

Không có bất kỳ cái gì thống khổ, đây là do Lý Tiên Đạo vì hắn mà trợ giúp!

Lý Tiên Đạo có ý riêng nói: “Đem thi thể của hắn giữ lại đi, ta có dự cảm tại tương lai không xa, thi thể của hắn sẽ có trợ giúp cho ta!”

Tiểu Thất biết Lý Tiên Đạo có thiên phú toàn trí toàn năng, tự nhiên là Lý Tiên Đạo nói gì nghe nấy. Đem thi thể Ô Thiên Vũ đóng băng lại, đặt bên trong Thời Gian đại điện.

Tiểu Thất sau khi ra ngoài hỏi: “Chủ nhân, chúng ta bây giờ phải đi tìm thê tử Ô Thiên Vũ sao?”

Lý Tiên Đạo gật đầu, nhắm mắt lại, từ địa phương Ô Thiên Vũ đi đến đây mà tìm tới thê tử của hắn.

Lý Tiên Đạo đem hai cỗ một ngàn năm tuổi thọ lấy ra, nhìn tiểu Thất nói: “Gọi ra Chiến Đấu Thiên Sứ, Đại Thiên Sứ Trưởng, Thiên Quang Minh cùng đi theo ta!”

Tiểu Thất lập tức đi gọi bọn họ.

Lý Tiên Đạo bỏ xuống mặt nạ, thay đổi y phục là một bộ bạch y, phong trần tuấn lãng. Thật đúng với câu nói:

Ngoại trừ thân vua trong sạch ba chỗ, trong thiên hạ ai xứng với bạch y!

Chỉ chốc lát, Chiến Đấu Thiên Sứ Michael, Đại Thiên Sứ Trưởng Gabriel, Thiên Quang Minh đã chạy đến chỗ Lý Tiên Đạo.

Thiên Quang Minh hỏi: “Sứ giả, chủ nhân đâu?”

Lý Tiên Đạo thản nhiên nói: “Lần này ta sẽ mang các ngươi đi, chủ nhân đã đi nghỉ ngơi.”

Đại Thiên Sứ Trưởng Gabriel không quan trọng ai lãnh đội, dù sao cũng là nghe lệnh mà làm việc.

Tiểu Thất ở một bên nói: “Sứ giả đã biết nhiệm vụ, lần này toàn bộ phải nghe lệnh sứ giả.”

Chiến Đấu Thiên Sứ Michael mắt chớp chớp, chỉ sợ có duy nhất hắn là một trong ba người biết khuôn mặt chân thật của chủ nhân.

Tại thời điểm dung hợp Chiến Đấu Thiên Sứ Michael, Michael ban đầu tại bên trong thời gian ngắn ngủi, đã nhớ tinh tường khuôn mặt của Lý Tiên Đạo cùng tiểu Thất.

Do đó sau khi dung hợp thì Chiến Đấu Thiên Sứ Michael hiện tại cũng đã biết.

Nhưng hắn không có nói, chỉ là cung kính mà đứng phía sau Lý Tiên Đạo, theo Lý Tiên Đạo đi ra Thiên Địa tiền trang.

Thiên Quang Minh hiếu kỳ hỏi: “Sứ giả, lần này chúng ta rốt cuộc là có nhiệm vụ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.