Ta Có Một Toà Thiên Địa Tiền Trang

Chương 38: Chương 38: Lão yêu bà




Trong mắt Bách Hoa Thảo chỉ có hai mẹ con Điền Linh Nhi cùng Ô Tiên Nhi, đối với Lý Tiên Đạo đứng ở phía trước bà ta hoàn toàn không thèm nhìn thẳng.

Ngược lại là mấy người phía sau Lý Tiên Đạo, nàng vẫn là nhìn mấy lần.

Thế nhưng cũng chỉ nhìn vài lần mà thôi!

Bách Hoa Thảo hiện tại đã bị lửa giận bao phủ, trong mắt chỉ có Điền Linh Nhi cùng chữ tiện tỳ trong miệng nàng!

Bách Hoa Thảo hừ lạnh, một bàn tay quét tới muốn đánh bay Lý Tiên Đạo: “Cút ngay, một kẻ phàm nhân không nên nhúng tay vào chuyện này, không thì bởi vì ngươi là nam nhân, ta sẽ đánh chết ngươi ngay tại chỗ.”

Nhưng Lý Tiên Đạo sắc mặt bình tĩnh mà nhìn.

Chiến Đấu Thiên Sứ Michael trong ánh mắt lóe lên tia lạnh, trực tiếp xuất thủ, vung lên Diệt Thế Chiến Mâu. Ầm vang một tiếng, một vệt lưỡi đao màu xám xé ra bầu trời, trực tiếp chém tới Bách Hoa Thảo.

Ầm ầm!

Lưỡi đao mang theo khí thế sôi trào mãnh liệt, vô cùng sáng chói, có xu thế không thể đỡ.

Bách Hoa Thảo giật mình, phàm nhân này cùng ba vị khí thế không tầm thường kia là một đám sao, thậm chí hắn chính là thủ lĩnh.

Bách Hoa Thảo giật mình lui lại, sau đó giang hai tay ra, chân khí tỏa ra như là bông hoa, hoá thành một đóa bạch liên, một thoáng đã bao khỏa lưỡi đao, nói:

“Bạch Liên Thịnh Khai!”

Bách Hoa Thảo hừ lạnh nói: “Các ngươi là ai, cùng tên phản đồ này có quan hệ gì?”

Xoạt xoạt xoạt!

Vào lúc này, một đám người hạ xuống, có đệ tử của Thánh địa Bách Hoa, cũng có các trưởng lão của Hồ tộc.

Sau khi bọn hắn hạ xuống, không hẹn mà cùng nhìn vào Điền Linh Nhi, còn có hài tử trong ngực nàng.

Ánh mắt Trưởng lão Hồ tộc đang phát sáng nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ, sinh ra đã biết, trời sinh linh tuệ, vừa xuất thế liền là dáng dấp của nữ oa, quả nhiên không giả, Hồ tộc của ta có hy vọng phục hưng rồi!”

Trưởng lão Hồ tộc khác cũng đều là hưng phấn mà khoa tay múa chân, tựa như con nít.

Bách Hoa Thảo nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh nói: “Tên tiện chủng này hôm nay chắc chắn phải chết, ta sẽ không để một cái tiện chủng làm bẩn danh dự Thánh địa Bách Hoa của ta lưu lại trên thế giới này.”

“Ngươi dám sao!!!”

Trưởng lão Hồ tộc nhảy dựng lên giận dữ hét: “Lão yêu bà, ta cảnh cáo ngươi, ngươi dám làm tổn thương Cửu Vĩ Thiên Hồ, giữa chúng ta liền sẽ không chết không thôi, Hồ tộc sẽ đem hết toàn lực tiêu diệt Thánh địa Bách Hoa của các ngươi!”

Bách Hoa Thảo cười lạnh, căn bản xem thường sức chiến đấu Hồ tộc, nói: “Hồ tộc của các ngươi có bản lãnh này sao?”

Trưởng lão Hồ tộc nhìn hằm hằm vào Bách Hoa Thảo, hận nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi...!”

Một vị lão hồ ly tính cách trầm ổn mở miệng nói: “Bách Hoa Thảo, Hồ tộc chúng ta thế nhưng là có một kiện đại sát khí, ngươi nên biết là một khi chúng ta bị ép, sẽ cầm ra đại sát khí này là không thể tránh được cùng Thánh địa Bách Hoa các ngươi lưỡng bại câu thương.”

Bách Hoa Thảo nhướng mày, nàng rất lớn tuổi, biết rất nhiều nội tình. Hồ tộc là có một kiện đại sát khí, dựa vào cái đại sát khí này, Hồ tộc mới có thể đứng vững gót chân tại Yêu tộc.

Nhưng một khi sử dụng cái đại sát khí này thì Hồ tộc cũng là phải ngã xuống!

Nàng tuyệt đối không muốn Hồ tộc cầm ra đại sát khí đánh vào Thánh địa Bách Hoa, nhưng nàng cũng không muốn tha cho Điền Linh Nhi cùng cái tiện chủng kia.

Lão hồ ly đưa ra một cái điều kiện rất có thành ý: “Bách Hoa Thảo, ngươi cũng biết Hồ tộc chúng ta chỉ cần Cửu Vĩ Thiên Hồ, chúng ta sẽ mang đi hài tử, còn thánh nữ vẫn như cũ thuộc về các ngươi. Đồng thời chúng Hồ tộc chúng ta sẽ tuyên cáo cho thiên hạ rằng chúng ta chịu nhận lỗi, đóng cửa không ra ngoài nữa, để cho Thánh địa Bách Hoa các ngươi đứng đầu!”

Yêu cầu duy nhất chính là muốn mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi.

Bách Hoa Thảo rơi vào trầm tư, Hồ tộc đã tuyên cáo thiên hạ sẽ chịu nhận lỗi, đóng cửa không ra ngoài nữa, cho Thánh địa Bách Hoa đứng đầu.

Điều kiện này hoàn toàn đâm trúng tim nàng.

Nàng suy nghĩ liên tục, mạnh mẽ gật đầu, đáp ứng nói: “Hài tử thì các ngươi mang đi, nhưng mà thánh nữ của Thánh địa Bách Hoa không biết liêm sỉ này phải giao cho chúng ta!”

Lão hồ ly vừa ý gật đầu, nói: “Không có vấn đề, thành giao!”

Hai phương ban đầu đang giương cung bạt kiếm, bây giờ đã đạt thành thoả thuận, Lý Tiên Đạo sửng sốt nhìn một chút.

Cái lão yêu bà này mới vừa rồi còn mở miệng một tiếng tiện tỳ, một tiếng tiện chủng, nhất định phải giết, mà hiện tại làm sao lại dễ dàng đồng ý để Hồ tộc mang đi hài tử chứ?

Ngươi từng quát tháo đâu rồi?

Ngươi từng trinh tiết đâu rồi?

???

Điền Linh Nhi nhìn thấy cảnh này, quả thực muốn tuyệt vọng mà té xỉu. Hai thế lực lớn này dăm ba câu đã đạt thành thoả thuận, phân chia sạch sẽ nàng và nữ nhi, nàng làm sao có thể tiếp nhận chứ?

Điền Linh Nhi quỳ bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Lý Tiên Đạo, không ngừng dùng sức dập đầu đến đổ máu, đau khổ cầu khẩn: “Tiên sinh, cầu van ngươi, cứu vớt mẹ con chúng ta a, hài tử vô tội, cha nàng dù vứt bỏ tính mạng cũng muốn bảo hộ nàng, ta không thể đem hài tử cho Hồ tộc mang về được.”

Sắc mặt nữ oa nhi căng cứng, nàng như đang biết cái gì, nhìn thế cục mà không khóc không nháo, mắt giống như là thủy tinh nhìn chằm chằm vào Lý Tiên Đạo.

Tại trong lòng nữ oa nhi, Lý Tiên Đạo là người thân cận nhất, nhất định sẽ giúp nàng.

Lý Tiên Đạo lại là rất bất đắc dĩ, hắn là chủ nhân Thiên Địa tiền trang, không phải đại gia đi từ thiện, hắn không muốn nhúng tay chuyện này.

Bách Hoa Thảo không che giấu chút nào sự xem thường của mình nói: “Cái phàm nhân kia, hiện tại hai đại thế lực chúng ta đã đạt thành thoả thuận, ngươi cút nhanh lên, mang đi thủ hạ của ngươi, sự tình nơi này không phải kẻ phàm nhân trói gà không chặt như ngươi có thể tham gia.”

Lúc trước bà ta một thân một mình đối mặt ba tôn hộ vệ khí thế bất phàm phía sau Lý Tiên Đạo, nội tâm rât bất an và lo sợ.

Nhưng mà bây giờ thì khác, bà ta và Hồ tộc đạt thành thoả thuận đủ để đè xuống Lý Tiên Đạo, do đó nói không chút khách khí.

Lý Tiên Đạo nhìn lão yêu bà, con mắt nhíu lại, hắn nguyên bản không muốn quản chuyện này, nhưng mà hiện tại lão yêu bà tự mình muốn chết thì Lý Tiên Đạo cũng đành phải thành toàn cho bà ta.

Một cái lão yêu bà thần kinh như ngươi dám nhục nhã Chủ nhân Thiên Địa tiền trang sao?

Lý Tiên Đạo nhìn Bách Hoa Thảo, ánh mắt lạnh nhạt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, ta sẽ giúp ngươi một lần này, xem như ta có một chút thưởng thức đối với phu quân ngươi. Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, ta ở tại nơi này thì ai có thể mang đi hai mẹ con các ngươi!”

Lý Tiên Đạo châm chọc nói: “Lão yêu bà đã lớn tuổi như vậy, hỏa khí lại vượng như thế, không có người giúp ngươi hạ hoả thì ngươi sẽ rất khó chịu đấy.”

Bách Hoa Thảo giận tím mặt, trong mắt lửa giận thoáng cái đã bốc cháy lên, sải bước ra, bàn tay như là chân gà mạnh mẽ đánh tới, nhắm thẳng vào cổ Lý Tiên Đạo hét lên:

“Ngươi đang muốn chết!”

Bách Hoa Thảo quát lên, thật sự là hận muốn chết Lý Tiên Đạo. Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nhục nhã bà ta như vậy: “Tiểu tử miệng không sạch sẽ, hôm nay ta phải băm ngươi thành tám mảnh, để ngươi biết kết cục khi đắc tội ta!”

Lý Tiên Đạo chắp hai tay sau lưng, thân thể đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.

Hắn không muốn nhúng tay, nhưng là cái lão yêu bà này buộc hắn phải tham dự vào.

Nếu hiện tại hắn đã tham dự vào, thì người ở đây nếu ai dám có ý kiến, thì Lý Tiên Đạo liền đưa hắn đi gặp Diêm Vương.

Bạch Đế Thiên Quang Minh lần này vượt lên trước một bước và bay thẳng ra, nắm đấm hạ xuống như mưa, cường thế vô cùng, cực kỳ đáng sợ. Hắn nói: “Sứ giả, để ta tới giết lão bà thần kinh này!”

Ầm ầm!

Công pháp tu hành của Bạch Đế Thiên Quang Minh do hắn khi còn bé đạt được bản tàn khuyết, bằng vào thiên phú vô cùng bình thường mà hắn lại đạt tới cảnh giới này, chiến lực một người đánh mười người cùng cảnh giới, mới xưng hào là Bạch Đế.

Bây giờ chỉ đối phó một lão yêu bà thần kinh là hắn cực kỳ thoải mái.

Ầm!

Chỉ vẻn vẹn ba quyền, một quyền sau lại càng hung mãnh hơn, trùng kích vào người khiến Bách Hoa Thảo chịu không được kêu thảm một tiếng, bị đánh phun máu phè phè bay rớt ra ngoài, đụng gãy một mảng lớn cây cối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.