Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 67: Chương 67: Chương 67: Miệng của chủ group chỉ hữu dụng khi kéo người, những thứ khác chưa bao giờ chuẩn.




Edit: Jung Ad

Đổi thành người khác có thể chịu đựng, Tô tần có thể chịu được sao?

Sau khi suy nghĩ một lúc nàng ta vẫn quyết định đi tìm Hoàng Thượng, còn chưa đi ra ngoài đã bị ma ma cản lại.

“Nương nương không thể!”

“Bởi vì Tạ Chiêu nghi chết, bản cung từ phi vị xuống tới tần vị, gánh chịu oan ức hơn mấy tháng. Người Tạ gia nói ta thế nào ngươi đã quên sao? Bây giờ ta đã được rửa sạch oan khuất, cũng đến lúc bọn họ nên nhận lỗi, lúc trước Hoàng Thượng trách lầm bản cung, hiện tại không cho ta thăng trở về? Xem có xuôi không?”

“Chúng ta cũng biết người chịu rất nhiều oan ức... Nhưng mà chuyện này, nên trách kẻ ở lãnh cung kia, là lòng dạ nàng ta độc ác. Lúc đó người Tạ gia không chịu bỏ qua, còn có rất nhiều người nói rằng chuyện liên quan đến con nối dõi không thể nhẹ nhàng bỏ qua, dưới áp lực như vậy Hoàng Thượng cũng chỉ giáng người hạ xuống một cấp, đối với chuyện đó đã xem như phạt nhẹ.”

Dĩ nhiên Tô tần cũng hiểu đạo lý này.

Lần trước xảy ra chuyện đó, Tạ Chiêu nghi và đứa bé trong bụng nàng ta đã chết, hết lần này tới lần khác manh mối bị cắt đứt ở Chiêu Dương cung, Hoàng Thượng chỉ hạ xuống một cấp đã nói rõ tin tưởng nàng ta.

Nếu thật sự nghi ngờ, nhất định sẽ không đơn giản xử lí như vậy.

“Mặc dù lúc ấy ta rất khó chịu, cũng không có ầm ĩ với hắn, hiện tại ta đã trong sạch không phải Hoàng Thượng nên khôi phục thân phận cho ta sao? Mấy tháng nay ta chịu ấm ức, không nên được bồi thường à?”

“Nên! Nhưng chuyện như vậy, sao có thể tự mình nói ra chứ? Hiện tại quản lý hậu cung là Hi Quý phi, ở trước mặt Hoàng Thượng nàng ta rất có mặt mũi, trước đó còn thỉnh công cho Phúc tần...”

Ma ma còn chưa nói xong, ngay lập tức đã bị kiên quyết phản đối.

“Không thể nào!”

“Bản cung thà đi tìm Thái hậu, hoặc là tìm phụ thân, cũng không muốn đi Trường Hi cung! Nếu tất cả các con đường cũng không được, ta sẽ đợi ở tần vị.”

“Ngươi nghĩ xem, hơn một năm trước ta là Quý phi, chẳng qua nàng ta chỉ là Mỹ nhân mới tiến cung, ta còn gọi người đến Chiêu Dương cung để dạy dỗ... Hiện tại muốn ta đi cầu xin nàng ta, xin nàng ta nhắc đến chuyện này với Hoàng Thượng, ta có mất mặt hay không?”

Sau khi trút giận bằng cách này, Tô tần cũng bỏ ý nghĩ đi tìm Hoàng Thượng, chuẩn bị đường vòng đi Ninh Thọ cung tìm đường cứu nước.

Bởi vì chuyện của Tuệ phi, Thái hậu ngại trong cung buồn bực, lại dự định rời đi.

Nghe nói chuyện này Phùng Niệm vội vàng tới Ninh Thọ cung, Thái hậu dặn dò một chút rồi khen ngợi nàng, nói rằng nàng rất có tâm tính và khí độ của người ở trên cao.

“Lúc Tô thị làm Quý phi, cái gì cũng muốn cầm trong tay, không khoan dung đối với kẻ dưới, ai gia hồi cung đến xem còn nói với nàng ấy cũng không có tác dụng. giống con rất tốt, bên dưới nhiều người hầu như vậy, chỉ cần con phát hiện sở trường của bọn họ, cố gắng hết sức sử dụng người là được rồi, không cần quan tâm đến mọi chuyện. Bao dung đối với các phi tần một chút, các nàng phạm sai lầm con nên dạy dỗ thì dạy dỗ, nhưng cũng nên cho người ta cơ hội sửa đổi.”

Thái hậu vừa nói vừa tự mình nở nụ cười: “Thật sự càng lớn tuổi thì càng lắm điều, vốn dĩ không cần phải nói những thứ này, con đã làm rất tốt.”

Phùng Niệm cười theo bà: “Thần thiếp vẫn thích nghe người nói, ước gì người luôn ở trong cung.”

“Cho dù con nói như vậy cũng không được, hiện giờ ở trong cung ai gia thật sự không thoải mái, thêm mấy ngày nữa cả người cũng không cười nổi. Bên phía tông miếu vẫn tốt hơn, ít người lại yên tĩnh.”

Nghĩ tới Thái hậu vừa đi thì sau nửa năm mới có thể hồi cung, nàng chủ động muốn xoa bóp bả vai, chưa kịp bắt đầu, tiểu thái giám đi vào, thông báo Tô tần tới.

Tô tần là người đứng đầu bảng xếp hạng những phi tần Thái hậu không muốn nhìn thấy nhất trong hậu cung, bởi vì đầu óc thẳng và tính tình cố chấp lỗ mãng, mỗi lần hồi cung nàng ta đều đến cáo trạng, Thái hậu nhớ đến nàng ta chỉ có một cảm giác ―― gào to.

Mặc dù nói như vậy, bà vẫn cho người mời nàng ta vào.

Tô tần vừa bước vào đã nhìn thấy Phùng Niệm bên trong Ninh Thọ cung, nghẹt thở một lúc.

Còn chưa kịp trở lại bình thường, Thái hậu hỏi nàng ta có chuyện gì?

“Chuyện này. . .”

“Đã nhiều năm như vậy ai gia còn có thể không biết con sao? Có lời gì cứ nói, đừng có dài dòng.”

“Trước đó Tuệ phi hãm hại thần thiếp, bị Hoàng Thượng giảm phân vị, hiện tại chân tướng vụ án Tạ Chiêu nghi đã rõ ràng người xem có phải nên cho thần thiếp thăng trở về hay không?”

Thái hậu coi như khá bình tĩnh, Phùng Niệm cũng tạm được, những người sau này mới vào group không hiểu nhiều lắm về Tô tần đều phun ra.

Phan Ngọc Nhi: “Tô tần này thật trực tiếp nha.”

Dương Ngọc Hoàn: “Ngày đó nhìn biểu hiện của nàng ta ở Thừa Lộ cung, cộng thêm chuyện này... Đã hiểu một chút vì sao nàng ta bị hạ xuống từ vị trí Quý phi.”

Ðát Kỷ: “Không phải rất tốt à? Dù sao cũng được người khác thích hơn so với Tuệ phi.”

Lữ Trĩ: “Rốt cuộc hồ ly tinh tỷ đang khen nàng ta hay là mắng nàng ta? Đang êm đẹp bắt người ta so với kẻ độc phụ trong lãnh cung kia.”

Phùng Niệm: “Lữ tỷ tỷ đừng nói Tuệ phi là độc phụ, nếu nói về độc tỷ cũng không thua kém nàng ta.”

Triệu Phi Yến: “Lão tổ ngàn tuổi là bị ép buộc, Thích Cơ khinh người quá đáng!”

Triệu Phi Yến: “Thuận tiện ta cũng cảm thấy Tô tần này... Nhìn lâu thật thấy thú vị một cách kì lạ.”

Hạ Cơ: “Nếu như tỷ là mẫu thân nàng ta tỷ còn cảm thấy thú vị không?”

Đông Ca: “Phụt.”

Bao Tự: “Phụt phụt phụt.”

Các đại mỹ nhân đang chửi bậy thì Phùng Niệm vừa nghe Tô tần kể khổ, vừa nhìn các nàng nói chuyện vui vẻ trong group. Cho đến khi Thái hậu gọi tên nàng, hỏi Quý phi thấy thế nào.

Phùng Niệm cân nhắc một lát, lên tiếng: “Lúc trước phải điều tra Tuệ phi, sau này vội vàng xử lý, cũng đã quên mất chuyện này, khiến Tô tần tự mình nói ra cũng là người làm Quý phi như ta chưa làm tròn bổn phận. Trong vụ án của Tạ Chiêu nghi, quả thật Tô tần bị oan, nếu như chuyện này không liên quan đến nàng, không lý nào giáng phân vị cả, cần phải thăng trở về.”

Thái hậu gật đầu: “Trở về con nói với Hoàng đế một tiếng, cứ làm như thế đi.”

Tô tần vui vẻ, Thái hậu lại gọi tên nàng ta: “Con cũng nhớ kỹ, sau này đừng làm việc lỗ mãng, mọi chuyện phải động não suy nghĩ một chút, bản thân không quyết định chắc chắn được thì đi Trường Hi cung hỏi Quý phi một chút.”

Lúc trước Hoàng Thượng đến Chiêu Dương cung, bình thường nói xong liền khen ngợi Phùng Niệm. Tới trước mặt Thái hậu cũng giống như vậy, thật sự Tô tần không hiểu.

Cũng không có người quan tâm nàng ta có hiểu hay không, ngày đó, Phùng Niệm lập tức nói chuyện này với Bùi Càn.

Bùi Càn nghe nói Tô tần tự mình chạy đến Ninh Thọ cung yêu cầu khôi phục thân phận, y vừa bực mình vừa buồn cười: “Tô tần này!”

“Chuyện lần trước, quả thật người ta bị ủy khuất, yêu cầu như vậy cũng hợp tình hợp lý không phải sao?”

“Ái phi thật sự rộng lượng, nếu ái phi cũng nói như vậy, trẫm liền chuẩn, kể từ hôm nay Tô tần thăng lên phi vị. Ái phi nàng xem có chuyện gì không quan trọng phân cho nàng ấy phụ trách, đừng cho nàng ấy quá nhiều quyền lực cũng đừng khiến nàng ấy rảnh rỗi đến phát hoảng.”

“Có phải nên đưa một chút bồi thường hay không?”

“Cái này còn cần trẫm nói? Nàng xem rồi cho đi.” Bùi Càn nâng tay trái lên nhéo vai phải: “Chuyện này để Lý Trung Thuận đi làm, ái phi nàng xoa bóp cho trẫm hai cái, ngồi lâu nên hơi mỏi.”

Phùng Niệm nhận mệnh vén tay áo lên, xoa bóp cho y.

Bùi Càn cũng không rên rỉ giống như ban đầu, nhưng mà lúc rất thoải mái vẫn sẽ hừ hừ hai tiếng: “Tay của ái phi thật sự rất tuyệt, ngày đó nàng đi vào vài lần đã giúp Phúc tần khôi phục khí lực, sau này cuối cùng Thái y viện cũng đến làm phiền trẫm, nói rằng muốn mở mang kiến thức một chút, còn muốn học hỏi từ nàng.”

Học?

Chỉ sợ học không được nha.

“Chẳng qua thần thiếp chỉ nhìn tranh vẽ các huyệt vị và vị trí gân mạch, tùy tiện xoa bóp.”

“Không không không, cái này cũng không tùy tiện, vừa rồi trẫm còn cảm thấy vai rất mỏi, khiến nàng xoa bóp thoải mái hơn rất nhiều.”

“Cho dù người nói như vậy, thần thiếp cũng không dạy người khác được.”

“Trẫm còn không biết nàng sao? Ngay cả cung vụ cũng lười chẳng muốn quản, làm sao nguyện ý hao tâm tổn trí tốn công đi dạy người khác chứ? Trẫm đã từ chối bọn họ.”

Phùng Niệm ôm Bùi Càn từ phía sau, cười nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng thật tốt.”

*

Tô tần lại thăng về phi vị, từ ý định bù đắp, Hoàng Thượng còn đến Chiêu Dương cung hai lần, ban ngày hết bận việc thì đến, không có ngủ lại.

Dù vậy, vẫn thu hút sự ghen tị của các phi tần, tất cả mọi người nói rằng Tuệ phi không nên đụng vào Trường Hi cung nhất, bản thân liên lụy không nói còn để cho Chiêu Dương cung trở mình.

Bảo Đại Thụy Châu cũng nói lòng dạ Quý phi thật sự quá tốt, lại giúp nàng ta nói chuyện.

“Trước đây nàng ta không ít lần muốn gây khó dễ người, chẳng qua là không thành công thôi, cũng nhờ có Hoàng Thượng che chở.”

Phùng Niệm nói: “Chuyện gì ra chuyện ấy. Hơn nữa thật sự người ta bị oan, ta chủ động nhắc tới còn có thể được biết ơn, nếu không Hữu tướng nhắc tới với Hoàng Thượng đại khái nàng ta cũng sẽ thăng trở về.”

“Chỉ sợ nàng ta chưa vừa lòng còn nhớ thương vị trí của người.”

“Nhớ thương ta? Lần trước người nhớ thương vị trí của ta đã ngồi xổm trong lãnh cung rồi.”

Nghe vậy, Trần ma ma cũng nói nhiều: “Chuyện này, là do các ngươi có tầm mắt thấp, còn nói nương nương... Bởi vì chuyện của Tuệ phi đã bại lộ, hiện giờ phi vị cũng chỉ có Mẫn phi và Lệ phi, làm sao có thể đủ chứ? Không sớm thì muộn Hoàng Thượng cũng sẽ cất nhắc người khác, thay vì đề bạt những người khác, Chiêu Dương cung và Thừa Lộ cung là những lựa chọn rất tốt. Chỉ tiếc Hoàng Thượng đã nói sinh hạ Hoàng tử mới cho Phúc tần thăng phân vị, nếu không Phúc tần thăng lên sẽ tốt hơn rất nhiều, Quý Phi nương nương đã cứu mạng nàng ta, dù sao nàng ta cũng phải biết ơn.”

Trần ma ma nói xong, Bảo Đại mới ngượng ngùng nói: “Là lòng dạ nô tỳ hẹp hòi, tầm mắt thấp.”

Phùng Niệm chỉ nói muốn nghỉ ngơi một lát, bảo các nàng ra ngoài.

Vừa rồi, bỗng nhiên Triệu Phi Yến nói nàng ta vẫn còn ý định lấy tất cả điểm cống hiến gọi Hợp Đức đến, những người khác hỏi tại sao? Nàng ta nói nếu như muội muội dựa vào bản lãnh tiến vào group, các nàng chỉ có thể nói chuyện thông qua group chat, không thể gặp mặt.

Tây Thi: “Cũng đúng, trước đây không có chú ý chuyện này.”

Dương Ngọc Hoàn: “Quả thật thân tỷ muội không thể gặp nhau rất khó chịu.”

Phùng Niệm: “Ta cảm thấy không cần phải vội vàng, nếu hệ thống đã có thể thăng cấp một lần, thì có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, không chừng sau này sẽ mở ra một số chức năng mới, chẳng hạn như để thành viên có thể thăm hỏi lẫn nhau, như vậy từng người tiến vào group, vừa có thể có không gian của từng người, vừa có thể gặp mặt, không phải tốt hơn sao?”

Triệu Phi Yến: “Chức năng này rất tốt, có thể giải quyết một số vấn đề như trong thời gian dài mẫu thân không thể nhìn thấy nhi tử của mình.”

Bao Tự: “Giúp muội @ Vương Chính Quân, không cần cảm ơn.”

Ðát Kỷ: “Cũng đừng vui mừng quá sớm. Miệng của chủ group chỉ hữu dụng khi kéo người, những thứ khác chưa bao giờ chuẩn.”

Ðát Kỷ vừa nói xong, những người khác còn đang chuẩn bị cười ha ha, liền nghe thấy một tiếng leng keng.

Hệ thống nhắc nhở hoàn thành lần thăng cấp thứ hai, ngoại trừ tối ưu hóa và hoàn thiện các chức năng cơ bản, lần này còn có chức năng mới online. D@đ/l~q+đ

Thứ nhất, dưới điều kiện tiên quyết được cho phép, thành viên group có thể thăm hỏi lẫn nhau, để liên lạc tình cảm. Thứ hai, ngoài việc triệu hồi thân nhân, tiêu hao giá trị cống hiến quy định còn có thể chỉ định triệu hồi thân hữu* thuộc hạ có ràng buộc, nhưng mà việc triệu hồi chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian, hết thời gian sẽ bị thả về.

*bạn bè, thân thích.

Đây là một bản cập nhật lớn đấy. D@đ/l~q+đ

Vô luận điều nào, cũng thỏa mãn nhu cầu thành viên group.

Một người ở một mình trong thời gian dài rất khó chịu, có thể đến nhà người khác ngồi một chút cũng rất tốt, hơn nữa còn thuận tiện cho những người cùng thời so sánh với nhau, Phùng Niệm cảm thấy vài vị tỷ tỷ trong group có lòng tự tin bùng nổ sẽ phải đánh nhau nếu muốn giành làm tỷ tỷ đệ nhất.

Còn có triệu hồi được chỉ định, nhìn hơi lãng phí, nhưng cũng thỏa mãn nhu cầu một số thành viên, chẳng hạn như nhà Lữ Trĩ.

Lữ Trĩ: “Lưu Bang nói, hoan nghênh Vương Chính Quân đến làm khách nhà chúng ta, bảo cháu tốt nhất mang theo Vương Mãng, bọn họ đã chuẩn bị xong.”

Vương Chính Quân chỉ thiếu chút nữa rời khỏi group. D@đ/l~q+đ

Nàng cố gắng giữ ổn định, trả lời: “Cảm ơn đã mời, ta không có đủ điểm, không triệu hồi nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.