Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 3: Chương 3: Cho Ngươi Năm Triệu (3)




Edit: An Minh Tuệ

___________________

Trong phòng có đến hơn ba mươi mấy người lại không hề tạo ra cảm giác chật chội, nhưng lại rất ầm ỹ, trong không khí tràn ngập mùi rượu, thuốc lá cùng với mùi nước hoa, không gì có thể diễn tả hợp hơn chính là ngợp trong vàng son.

Đại khái Thẩm Minh cũng không quá yêu thích tình cảnh này, sau khi tới liền gác chân lên ghế, cả người nửa nằm trên ghế sa lon mà hút thuốc, cũng không gia nhập cùng với mấy người Tần Lỗi chơi đùa, bất quá Thẩm Minh hẳn là quen thuộc với tình trạng này, cả khuân mặt cũng không hề biểu lộ ra một chút khó chịu nào, chỉ là khi có người ngẫu nhiên tới chào hỏi hay mời rượu, cung cung kính kính gọi hắn một tiếng Đại thiếu, hắn cũng chỉ cao ngạo gật đầu, đối phương bên kia uống một hơi cạn sạch ly rượu, mà hắn liền ngay cả cái chén cũng không có chạm qua, thế nhưng mọi người lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy có cái gì là không đúng.

Giang Niệm ngồi ở bên cạnh Thẩm Minh, hơi hơi cảm thấy mệt mỏi liền theo thói quen tựa đầu vào vai của Thẩm Minh—— cũng bởi vì động tác này của Giang Niệm, cô giống như nghe được trong phòng có âm thanh hút khí không nhỏ, nhìn mọi người giống như mười phần khiếp sợ.

Nhất là Dương Tuệ Linh đang chuyện trò vui vẻ ở một bên, liền ánh mắt nhìn cô không còn trầm ổn giống như lúc trước tại phòng ăn.

Xác thực Dương Tuệ Linh bây giờ rất không vui, Thẩm Minh là một người đàn ông cao ngạo, sao có thể để cho người khác dựa vào người hắn cơ chứ? Mà người kia lại không chút nào tự giác được hành động của bản thân, cô ta đối đãi với Thẩm Minh như những người đàn ông bình thường, lá gan thật sự rất lớn!

Huống chi Giang Niệm quá mức bình thường, trừ khuân mặt kia ra, thì tất cả đều không có chút nào đặc biệt, gia thế càng là tầm thường không đáng nhắc đến, cô ta chỗ nào xứng với một người hoàn hảo như Thẩm Minh? Thẩm Minh như thế nào lại coi trọng một người chả ra cái gì như Giang Niệm?

Lại còn cự tuyệt thông gia cùng với Dương gia.

Cô ta có chỗ nào không bằng Giang Niệm sao? Đương nhiên là không.

Dương Tuệ Linh mặc dù không hài lòng với Giang Niệm, nhưng cũng không có thật sự đặt Giang Niệm vào trong mắt mình, chắc chắn Giang Niệm không thể nào bước vào được cổng lớn của Thẩm gia.

Bên kia Giang Niệm tinh thần cũng tràn đầy phấn khởi, sau khi ở bên người Thẩm Minh xoát ra được một đống giá trị cừu hận, làm như không có việc gì tiếp tục chơi đùa ngón tay Thẩm Minh, tay của Thẩm Minh thật sự rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp xương cân xứng, móng tay cũng được chăm sóc sạch sẽ, chỉ là ở trong lòng bàn tay có một vài vết chai mỏng, cô cầm bàn tay của hắn lật qua lật lại, Thẩm Minh không nhịn được nắm lại bàn tay nhỏ của cô:

“Đừng nghịch ngợm.”

Giang Niệm cười tủm tỉm dựa vào trên bả vai hắn, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời:

“Hì hì.”

Dương Tuệ Linh lại tự an ủi chính mình, Giang Niệm cũng chỉ là loại tôm tép nhãi nhép mà thôi, xem cô còn có thể cười được bao lâu nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kia cũng không nhịn được mà âm thầm cắn răng. Cô ta cầm chén rượu lên uống một ngụm, bên cạnh mấy người phụ nữ nói thủ đoạn của Giang Niệm cũng không phải đơn giản, không chỉ có thể làm được bạn gái của một người cao lãnh như Thẩm Minh, lại còn có thể cư xử một cách tự nhiên giống như những cặp đôi bình thường khi yêu nhau, xem ra Thẩm Minh đối với Giang Niệm cũng không phải là tầm thường nha, mọi người còn nghe nói hắn vì Giang Niệm kém chút nữa cãi nhau cùng với Thẩm lão gia tử vân vân,...

Dương Tuệ Linh ho một tiếng, mấy người bên cạnh thức thời ngậm miệng lại, Dương Tuệ Linh lạnh lùng nói:

“ Chuyện của Thẩm Minh là để cho các người tùy tiện thảo luận sao?”

Nhà của mấy người này gia thế không thể bằng được so với Thẩm Minh cũng không bằng Dương Tuệ Linh, tự nhiên là không thể bàn luận chuyện của Thẩm Minh, một người trong lại là bạn gái mới của Tần Lỗi, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau liền nói:

“Chị Tuệ Linh, chị nhìn cái kia Giang Niệm một mực dính lên bên người của Thẩm đại thiếu, giống hệt như yêu tinh vậy!”

“Đúng vậy, cô ta có chỗ nào xứng với Thẩm Minh cơ chứ?”

Có người đề nghị nói:

“Nếu không chúng ta gọi Giang Niệm qua bên này chơi, đến lúc đó...?”

Chữ chơi này khẳng định có ý nghĩa khác, Dương Tuệ Linh trong lòng hơi động, bưng chén rượu uống một ngụm, không có nói gì thêm, đương nhiên cũng không có nói lời phản đối.

Dương Tuệ Linh tự thấy bản thân là một người có thân phận không muốn tự hạ thấp mình đi đối phó với Giang Niệm, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ ngăn cản người khác đi đối phó cô.

Bên kia Giang Niệm trong lòng kích động, trong đầu đã diễn vô số cảnh tranh dành người yêu, cô nghĩ đến quá nhập thần, ngồi bên cạnh Thẩm Minh cũng cảm giác được, tròng mắt quét cô một chút:

“Đang suy nghĩ cái gì mà lại vui vẻ như vậy?”

Giang Niệm nói:

“Ở cùng với anh liền cảm thấy vui vẻ nha.”

Thẩm Minh nhíu mày nở nụ cười, bàn tay hắn che ở mu bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nói:

“ Trước mười giờ sẽ đưa em về ký túc xá.”

Giang Niệm: “... Sớm như vậy?”

Thẩm Minh nha một tiếng, nhìn cô có chút ý vị thâm trường nói:

“Không muốn trở về?”

“... Chỉ là nghĩ như vậy.”

“ Ừ.”

Giang Niệm cảm thấy cô là không thể một mực ở cùng một chỗ với Thẩm Minh, như vậy giống như không có cho người khác cơ hội đâu?!

Cô tranh thủ tìm cớ để đi toilet, còn cố ý đi thật lề mề chậm chạp, phải lề mề đến mức mà Dương Tuệ Linh có thể đơn độc ở cùng với Thẩm Minh một lúc lâu, hoặc là sẽ có người nhìn thấy cô đi một mình sẽ tìm đến cô gây chuyện, nghĩ nghĩ mới lề mà lề mề rời đi toilet.

Quả nhiên, cô vừa đi ra khỏi cửa, đã nhìn thấy mấy mỹ nữ trùng hợp đi đến hướng này, nụ cười ôn nhu vô hại cùng với cô chào hỏi:

“Niệm Niệm, chúng mình đã sớm nghe nói qua về cậu, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc mới được gặp mặt, cậu quả nhiên giống như đồn đại nha, thật sự rất xinh đẹp!”

“Đúng vậy, mình nhìn cậu cùng Thẩm đại thiếu tình cảm thật là tốt, hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Mấy người chia ra một trái một phải đứng ở bên cạnh Giang Niệm, vây quanh cô đi về phía trước, bộ dáng giống như mọi người rất quen thuộc với nhau vậy, còn ríu rít nói không ngừng, còn nói muốn hẹn nhau đi dạo phố, đi spa, vân vân, Giang Niệm vẻ mặt tươi cười, bộ dáng lại có chút mù mịt, khóe mắt lại nhìn thấy có một người cố ý đưa chân ra muốn để cô trượt chân ngã, Giang Niệm lập tức liền rất tức giận —— cư nhiên lại muốn cho cô ngay tại trước cửa nhà vệ sinh ngã sấp xuống?

Mấy người nữ phụ này tâm địa thật tốt nha.

Đương nhiên, thân là nữ chính, cô sao có thể ngã ngay trước cửa nhà vệ sinh được? Nhà vệ sinh dù có cao cấp đến đâu thì vẫn là nhà vệ sinh, thực sự là làm nhục thân phận nữ chính của cô mà... Nếu đi về phía trước thêm hai bước nữa cô có thể phối hợp mà ỡm ờ giả vờ đi theo.

Cho nên hiện tại nếu muốn ngáng chân cô, thật sự cô phối hợp không được, chỉ có thể dẫm lên chân của đối phương, muốn ngầm nhắc nhở người kia lần sau nếu muốn ngáng chân thì trước hết phải tìm địa phương thích hợp nha, đối phương lập tức đau đến rít lên một tiếng, thân thể một chút liền lảo đảo mấy bước kém chút nữa là ngã sấp xuống, mấy người xung quang ngoài ý muốn hô:

“Mỹ Mỹ cậu thế nào? Không có sao chứ?”

Mỹ Mỹ đỏ ngầu cả hai mắt, nhìn qua Giang Niệm một mặt vô tội lại lắc đầu nói:

“Mình không có việc gì...”

Người này thế nhưng còn thật thông minh.

Đoạn đường đi về phòng VIP ngược lại rất bình thường, Giang Niệm đợi nha, lại đợi nha, cũng không đợi đến được người khác tiếp tục ngáng chân nữa, cô có chút ảo não, chẳng lẽ lúc nãy cô dẫm hơi nặng, liền đem mọi người dọa hết rồi? Quả nhiên thân là nữ chính nên tỏ vẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt, còn vấn đề đẹp hay xấu đều không quan trọng!

Giang Niệm khắc sâu đạo lý này, đến khi trở lại phòng, quả nhiên nhìn thấy Dương Tuệ Linh ngồi bên cạnh Thẩm Minh, giống như muốn nói cái gì, trong phòng quá ồn náo, cô cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà Dương Tuệ Linh giống như một chút cũng không để ý đến sự xuất hiện của cô, ngồi ở bên người Thẩm Minh cười đến ôn nhu.

Xa xa nhìn lại, thật đúng là trai tài gái sắc.

Giang Niệm bước nhanh đến, Thẩm Minh nhìn thấy cô, ngưng ánh mắt nhìn lại, bên trong ánh đèn lấp lóe lờ mờ cùng với bầu không khí như vậy. Lại không người nào có thể coi nhẹ ánh mắt đó, cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh, nếu ngồi chỗ ấy không nói một lời cũng sẽ không để người khác không chú ý đến hắn.

Cũng không biết có phải hay không báo ứng khi vừa nãy cô giẫm vào chân người khác, rõ ràng không ai đưa chân ra ngáng cô, nào biết được bàn chân cô đột nhiên bị trượt rút, cô co chân lại theo quán tính liền giống như muốn ngã sấp xuống, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Thẩm Minh đã nhanh chân bước tới, cánh tay dài mở ra, cô liền ngã vào trong ngực hắn...

Thế giới đột nhiên tất cả đều im lặng.

Giang Niệm tựa vào trong ngực người đàn ông, cảm giác được trên người hắn mùi nước hoa nhàn nhạt, trong lòng có chút không cam tâm, vì cái gì so với kich bản mà cô đã chuẩn bị tất cả đều không khớp???

Cô ảo não đến mức không muốn nói chuyện, Thẩm Minh ôm cô đi đến một bên sofa ngồi xuống:

“Chân thế nào? Bị trật khớp rồi?”

Tần Lỗi còn chạy đến để tham gia náo nhiệt:

“Niệm Niệm chả lẽ em đây là muốn làm nũng với Thẩm đại thiếu sao?”

Dương Tuệ Linh tay nắm chặt thành nắm đấm, hạ mí mắt xuống để che dấu đáy mắt cảm xúc. Rõ ràng cô ta nhìn thấy, vừa rồi lúc mà Giang Niệm chuẩn bị ngã sấp xuống, trong nháy mắt đó sắc mặt của Thẩm Minh đột nhiên khẩn trương.

Giang Niệm rất mất mát:

“... Chân em bị trượt rút rồi.”

Thẩm Minh cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu cô nói:

“Ngốc, ngồi đây đừng nhúc nhích.”

... Cô thật sự không nghĩ đến cái này.

Đương nhiên Giang Niệm sầu lo cũng không có tiếp tục quá lâu, bởi vì thời điểm ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Dương Tuệ Linh rốt cục không nhịn được nữa, nói là có chuyện muốn nói riêng với Thẩm Minh, Giang Niệm đương nhiên nói mau đi đi mau đi đi, cô sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn, sau đó hai người bọn họ liền rời đi.

Dương Tuệ Linh đúng là có chút không giữ được bình tĩnh, cô ta thích Thẩm Minh, cũng biết Thẩm Minh đối với Giang Niệm chỉ là vui đùa nhất thời, là giải trí trước hôn nhân mà thôi, nhưng bây giờ lại thấy hắn đối xử với Giang Niệm như vậy, cô ta có thể cam tâm sao?

Hai người đi đến cửa số cuối cùng của dẫy hành lang, gió đêm mát lạnh thổi tới, Thẩm Minh gõ gõ điếu thuốc, thản nhiên nói:

“Dương tiểu thư, tôi trước đó đã nói qua, việc kia là mong muốn của trưởng bối trong nhà, cũng không phải là mong muốn của tôi, hi vọng cô không nên hiểu lầm.”

Dương Tuệ Linh yên lặng một hồi lâu, nhìn thấy trong đáy mắt của Thẩm Minh có một chút không kiên nhẫn, lại cười nói:

“Em rất rõ ràng, em hôm nay đã thấy rõ, chỉ là anh cũng phải hiểu, anh cùng cô ấy là không có khả năng.”

Thẩm Minh nhíu mày:

“Dương tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi, không có quan hệ gì với cô, còn xin cô tự trọng.”

Dương Tuệ Linh thấy trong lòng hơi đau, Thẩm Minh dụi tàn thuốc:

“Lời cần nói cũng đã nói xong, vậy tôi liền đi trước, về sau đừng lại vì loại chuyện này tới tìm tôi.”

Hắn đi ra mấy bước, Dương Tuệ Linh càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng là không cam tâm khi bản thân lại bại bởi một người cái gì cũng không bằng mình rốt cục cô ta nhịn không được, ngay tại thời điểm Thẩm Minh sắp đi khuất, liền chạy đến từ phía sau lưng ôm lấy hắn:

“Thẩm Minh, em đối với anh là thật lòng.”

“Thật sự!”

Dương Tuệ Linh nhấn mạnh điều nàng nói là sự thật.

Thẩm Minh mặt lạnh xuống, hắn giữ chặt tay của Dương Tuệ Linh ôm ở bên hông hắn, đúng lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhiên trông thấy Giang Niệm đứng ở trước mặt hắn.

Cô không biết là xuất hiện từ khi nào.

“Hai người đang làm cái gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.