Ta Có Dược A!

Chương 299: Chương 299: Bốn con đường




Edit: Cám ❤.

Rất nhiều Võ giả nhìn thấy dây thừng dã nhân này nắm trong tay treo cuồn cuộn đầu người cư nhiên diện mạo đều rất quen thuộc, chờ khi nhìn kỹ, mọi người thần sắc đột biến.

“Đây rõ ràng là tuyệt thế thiên tài Binh Võ Môn, sao lại ra nông nỗi này?”

“Người kia ta cũng biết, đó là tuyệt thế thiên tài Cầu Thật Môn!”

“Còn người kia chính là trưởng công tử Thái gia Ung Châu, cũng là tuyệt thế thiên tài đó!”

“Ba người này tiến vào Bắc lộ chính là vì muốn thu phục chiến nô cho riêng mình, không nghĩ tới sẽ rơi vào kết cục này a....”

“Mau xem, số đầu người còn lại không phải đều là gia thần của ba người đó mang theo hay sao?”

Sau một trận kinh hô nhỏ, rất nhiều thế lực đều nhìn ra được, mấy vị tuyệt thế thiên tài này đều coi thiên tài đến từ đại lục kề bên như vật trong tay muốn xoa nắn thế nào được, nào ngờ rơi vào kết cục bị chính người bọn họ xem thường giết chết, chỉ còn lại đầu người khuất nhục bị người kéo lê, trở thành chiến lợi phẩm cho cuồng dã nam tử hiển lộ thực lực của mình.

Các thế lực nhỏ giọng nghị luận, cuồng dã nam tử ngược lại bước nhanh đi ra, cánh tay rung lên, đem dây thừng treo đầy đầu người ném đến một bên, nhếch môi để lộ ra hàm răng trắng tuyết, nở nụ cười dữ tợn tựa như dã thú: “Chó nhà nào, thì về nhà đó!”

Dứt lời, hắn từng bước một đi về hướng khác.

Lúc này mọi người mới phát hiện, phía sau nam tử cuồng dã còn đi theo một ít người. Những người này tư chất đều không tồi, nhưng luôn giữ khoảng cách với nam tử cuồng dã. Ít nhất cũng phải cách xa nhau vài dặm, một mực không muốn đến gần hắn.

Chờ nam tử cuồng dã đi ra khỏi con đường hẹp quanh co, bọn họ mới sôi nổi thả lỏng đi ra, lại muốn chia nhau rời khỏi. Liền có một ít người của thế lực ngăn lại bọn họ, dò hỏi: “Nam tử vừa mới đi qua là người nào?”

Khi bị hỏi đến, những thiên tài đi ra từ bắc lộ không ai tránh khỏi đồng tử co rút, ánh mắt đồng thời mang theo vẻ đề phòng sâu kín: “Đó là Cuồng Thiên Chiến, một tôn Thiên Kiêu đáng sợ.”

Những cái khác, bọn họ cũng không nói nhiều.

Cuồng Thiên Chiến nhấc chân liền đi, nhưng vẫn không thể tránh thoát.

Rất nhanh từ trên cao rơi xuống vài người, đứng trước mặt hắn, mời: “Cuồng Thiên Chiến, Trảm Thiên Cốc ta mời ngươi gia nhập, ngươi có đồng ý hay không?”

“Thiên Nhận Sơn ta là thích hợp nhất, ngươi chịu gia nhập hay không?”

“Ngươi hiện tại đắc tội ba thế lực cấp Hắc Thiết, mà Thiên Lôi Tông ta chính là thế lực cấp Thanh Đồng, nhân lúc này đến mời ngươi gia nhập, tất sẽ vì ngươi giải trừ hết thảy những lo âu về sau.”

Trong thời gian ngắn ngủi đã có ba bốn thế lực cấp Thanh Đồng vươn tay muốn mượn sức Cuồng Thiên Chiến. Bọn họ đều đã biết đây là một tôn Thiên Kiêu, nếu hảo hảo bồi dưỡng sẽ có khả năng rất lớn giúp bọn họ giữ vững được cấp bậc địa vị, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước!

Thiên Kiêu, vẫn luôn luôn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cuồng Thiên Chiến vẫn không nói chuyện, mắt báo đảo qua tất cả các thế lực, rốt cuộc dừng lại trên một người, sau đó hắn nhấc chân, đi qua.

Cuồng Thiên Chiến, gia nhập Cuồng Thú Môn.

Một tôn Thiên Kiêu này đã gia nhập vào thế lực nọ, thế lực khác tự nhiên sẽ không tiếp tục day dưa mời chào. Bọn họ lại đem nhóm thiên tài còn lại đi ra từ bắc lộ chia rồi phân, phần lớn đều chọn lựa đệ tử thích hợp nhất thu vào thế lực nhà mình. Mà những người đó cũng thừa biết bản thân nếu lẻ loi một mình sẽ chẳng khác nào lục bình trôi nổi không chỗ dựa, vì thế nhóm người ưu tú liền quyết định lựa chọn đầu nhập vào thế lực phù hợp với mình nhất, người không đủ ưu tú thì tùy tiện gia nhập vào thế lực nào đó, mọi chuyện rất nhanh đều được dàn xếp ổn thỏa.

Cơ hồ không có một ai muốn đơn độc rời đi.

Tiếp đó trên Tây lộ cũng xuất hiện dị tượng.

Chỉ thấy một đạo lãnh quang cấp tốc chạy ra, thân hình như tia chớp, tốc độ cực nhanh, hóa thành hư ảnh! Người này sau khi xuất hiện đột nhiên dừng lại đứng trước một khối quái thạch, mọi người đều nhìn thấy rõ người nọ thân hình thon gầy, tính tình cao ngạo, hắn cũng chưa từng mở miệng nói chuyện cùng người khác, sau khi nhanh chóng đảo qua tình huống trước mắt, liền lập tức xoay người, dùng tốc độ cực nhanh biến mất trước mắt mọi người.

Giờ phút nào, một đạo ánh đao cấp tốc vụt đến, chặn lại người nọ: “Ngươi học đao?”

Thanh niên thon gầy nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

Nam tử cường tráng ngăn hắn lại cười vang nói: “Nếu muốn học đao, đương nhiên phải gia nhập Thiên Đao Võ Tông của ta rồi!” Khi nói chuyện, ánh đao chợt lóe giống như sét đánh lôi đình, tựa hồ bọc lộ mũi nhọn của mình.

Trong mắt thanh niên thon gầy hiện lên ánh lửa hừng hực, cuối cùng nói: “Được.”

Nam tử cường tráng lại cười to, lập tức lôi kéo hắn phi thân bay lên: “Ha ha ha! Tốt lắm! Không biết sư điều tên gọi là gì?”

Biểu tình thanh niên thon gầy khôi phục bình tĩnh: “Đằng Vân Phi, gặp qua sư thúc!”

Đông đảo Võ giả rất nhanh đều biết được đây lại là một tôn Thiên Kiêu.

Mà tôn Thiên Kiêu này được một thế lực căn cơ cục kì hùng hậu trong cấp Thanh Đồng thu làm đệ tử.

Tây lộ lần nữa lại đi ra rất nhiều thiên tài, đồng dạng từng người đều được thu nhận.

Kế tiếp, là Đông lộ.

Từ Đông lộ đi ra một thiếu nữ tuyệt diễm, dung nhan nàng tựa như băng tuyết, ngay cả khí chất cùng võ đạo cũng lãnh khiết như băng.

Đây cũng chính là tôn Thiên Kiêu, đồng dạng cũng được thế lực cường đại cấp Thanh Đồng thu làm đệ tử.

Những thiên tài còn lại đều bị chia cắt.

Cuối cùng, còn lại chỉ có Nam lộ.

Đông, Tây, Bắc Thiên Kiêu đều đã hiện thân, thiên tài tương đối ưu tú đều đã lục đục đi ra, vì sao chỉ có mỗi Nam lộ vẫn không thấy bóng dáng một người nào?

Có người đột nhiên nhớ tới: “Nam lộ có ba vị Thiên Kiêu dẫn người tiến vào đi săn a!”

Những Võ giả khác cũng nhớ ra chuyện này, biểu tình đều có chút vi diệu.

Đúng vậy, Thiên tuyển chi lộ 300 năm mở ra một lần, tuy nói đúng là có thể lựa chọn thu nạp không ít thiên tài gia nhập thế lực của mình, nhưng quan tâm đến việc này nhất cũng chính là thế lực cấp Hắc Thiết cùng Thanh Đồng. Bọn họ chỉ muốn thử chút vận khí, xem ngẫu nhiên có thể tuyển nhập được một nhân vật cấp Thiên Kiêu hay không mà thôi. Mà thế lực cấp Bạch Ngân cùng Hoàng Kim xưa nay đều không thiếu đệ tử, lại càng không thiếu tuyệt thế thiên tài cùng Thiên Kiêu, tự nhiên sẽ không cần chú ý đến Thiên tuyển chi lộ này.

Sau khi Thiên tuyển chi lộ mở ra, một ít thế lực cấp Hắc Thiết, Thanh Đồng đều lựa chọn đến nơi chung điểm này chờ đợi người xuất hiện, sau đó bắt đầu chọn lựa đệ tử, còn có một bộ phận thế lực cấp Hắc Thiết, Thanh Đồng khác lại phái đệ tử kiệt xuất nhà mình đi vào làm nhiệm vụ, để bọn họ tiến vào Thiên tuyển chi lộ rèn luyện.

Chỉ là ba tuyến đường khác đệ tử đi vào đều là tuyệt thế thiên tài của thế lực cấp Hắc Thiết, duy chỉ có ba Thiên Kiêu của thế lực cấp Thanh Đồng không biết vì sao bỗng nhiên cùng nhau đánh cuộc, thế nhưng đồng loạt cùng tiến vào một cửa!

–– mà cửa vào này chính là Nam lộ!

Chỉ một thoáng, người của đông đảo các thế lực cảm thấy Nam lộ vẫn mãi không có ai đi ra cũng không có gì kì quái. Thiên Kiêu đã tiến vào đó chỉ sợ đã đem tất cả thiên tài một lưới tóm gọn, phân chia làm chiến nô của riêng mình, nơi nào để sót lại thiên tài cho bọn hắn chứ?

Con đường này, không còn gì để mong chờ nữa rồi.

Còn ba ngày nữa Thiên tuyển chi lộ sẽ đóng cửa, trong lúc chờ đợi, bọn họ nhân cơ hội này đem tình hình Trung Ương đại lục giải thích sơ qua cho những tân đệ tử vừa mới thu nhận được.

Trong nháy mắt, hai ngày qua đi.

Vẫn còn một ít cá lọt lưới từ các hướng đường Đông Tây Bắc lác đác đi ra, trong đó hơi ưu tú rất nhanh đều bị tranh giành chia cắt, người hơi kém cỏi chút cũng được miễn cưỡng thu nhận.

Ngày thứ mười bốn.

Đến lúc này, người của rất nhiều thế lực không khỏi cảm thấy kì quái –– phía Nam lộ thế nào vẫn không có chút động tĩnh nào? Dù cho tất cả thiên tài trong đó đều đã bị thu phục, vậy ba tôn Thiên Kiêu kia cũng phải nên đi ra rồi mới đúng chứ.

Chứ như vậy liền chờ đến màn đêm buông xuống.

Sắc trời tối dần, sao trên trời điểm điểm lấp lánh, phát ra lãnh quang yếu ớt.

Giờ khắc này, trên Nam lộ rốt cuộc có phản ứng, chúng Võ giả ngũ cảm nhạy bén, đột nhiên ngửi được từng đợt huyết tinh nhè nhẹ, ước chừng có đến mấy chục đến hơn trăm người, bước chân không quá chỉnh tề từ bên trong vội vàng chạy ra.

–– Di, tựa hồ có chút không đúng nha?

Rất nhiều Võ giả đưa mắt nhìn qua, liền thấy có mấy tráng hán nâng nhuyễn kiệu bay nhanh mà ra, trên người bọn họ mặc giáp trụ, rất nhanh liền bị người nhận ra thân phận.

“Bính Long Quân!”

“Đây là chiến nô của Tam vương gia Triệu quốc!”

“Bọn họ sao lại chật vật như vậy? Nhân số hình như giảm bớt rất nhiều a? Tam vương gia ở chỗ nào a?”

“Chẳng lẽ là –– không, Tam vương gia chính là một tôn Thiên Kiêu a!”

Vô số người nghị luận sôi nổi, đều không dám tin phỏng đoán của mình.

Bọn họ có thể nhìn ra được vị Tam vương gia này rõ ràng ăn đủ mệt... Hắn có phải trốn ở trong nhuyễn kiệu kia hay không a?

Trong lòng mọi người xuất hiện vô số ngờ vực.

Nhưng một hàng người Tam vương gia không hề dừng lại, Bính Long Quân mang theo nhuyễn kiệu tức tốc rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại quần chúng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Qua không lâu, Tân công tử cùng chiến nô của mình ung dung thong thả bước ra từ Nam lộ, mấy trăm người mênh mông cuồn cuộn cũng chưa từng nán lại đây.

Thật ra cũng có người bạo gan tiến đến hỏi thăm tình huống của Tam vương gia, nhưng Tân công tử không nói lời nào, nhấc chân biến mất ở phương xa.

Đến ngày tiếp theo, Chu hoàng tử rốt cuộc ra tới.

Hắn là người tính tình kì quái, bình thường ít ai lui tới cùng hắn nói chuyện, nhưng chuyện lần này quá múc quỷ dị, không khỏi khiến nhiều người bước ra thử dò hỏi thực hư.

Chu hoàng tử suất lĩnh thuộc hạ của mình nghênh ngang mà đi, nhưng ngược lại còn để lại một câu: “Triệu lão tam giết người không thành còn thiệt hại mất nửa cái mạng nhỏ, đúng là xứng đáng!”

Sau đó, đám Võ giả này phát hiện Chu hoang tử đã rời đi, nhưng vẫn lưu lại một người.

Người này thoạt nhìn rất cơ linh hơn nữa còn mồm miệng lanh lợi.

Kế tiếp, tiểu tử cơ linh này liền đem tất tần tật mọi chuyện của Tam vương gia kể ra, sinh sinh động động mà miêu tả một lần. Thật sự khiến người khác.... Dở khóc dở cười.

Chỉ là chuyện đáng cười này còn xen lẫn rất nhiều thứ không thể tin được.

Nói Tam vương gia tại Nam lộ muốn mời chào một người nhưng không thành sau lại biến thành đối thủ, đối phương còn mấy lần đánh chết không ít người dưới trướng Tam vương gia, đem thể diện của hắn giẫm đạp không chút lưu tình, rồi từ đối thủ biến thành địch nhân, kế đó chính là tử địch không chết không ngừng! Gay cấn nhất chính là dù Tam vương gia quang chính đại cùng người nọ đối chiến vẫn không chiếm được phần thắng, thậm chí còn dùng cả cấm kỵ, ngược lại thiếu chút nữa bị đối phương giết chết?

Đó chỉ là một kẻ đến từ đại lục kề bên mà thôi...... Mà khiến người khó tin hơn chính là bản thân người nọ còn chưa đến Thoát Phàm!

Cái này bảo bọn họ nên tin tưởng thế nào đây?

Đông đảo Võ giả đều kinh ngạc nghi ngờ.

Ánh mắt bọn họ hết thảy đều trên Nam lộ.

Không ít thiên tài từ nơi đó lục đục đi ra, nhưng trong đó không hề có một tôn Thiên Kiêu nào.

Nhóm người đó cũng được các thế lực thu nhận, sau khi nhận người, liền có người nhịn không được bắt đầu dò hỏi tin tức nghe được từ Chu hoàng tử, sau khi nghe được sụ tình trong miệng những người này, bọn họ coi như đã xác định.

Các thế lực càng thêm kinh ngạc.

Ngay sau đó, bọn họ đột nhiên phát hiện, có một loại dị cảm kì quái từ Nam lộ truyền tới.

_________________

#Cám: chỉ nhiêu tình tiết đó mất mịa 1c, gần 3k từ, tui thài nha.... Quạu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.