Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 4: Chương 4: Tiến công răng mèo




“Lâm Nhàn, cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi!”

Con gái không cần mặt mũi sao?

Mình đã bất chấp rụt rè để thảo luận chủ đề này, kết quả tên khốn kiếp này thế mà lại trêu ghẹo mình.

Giờ phút này, Nhan Tiểu Mạn nghiến răng nghiến lợi, nhìn có vẻ vô cùng đáng yêu.

Mặc dù Lâm Nhàn không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng thông qua ngữ khí, hắn cảm thấy biểu lộ của Nhan Tiểu Mạn phi thường thú vị.

Thế là hắn tiếp tục cười nói: “Chúng ta đang thảo luận Hùng Đại Hùng Nhị, cô lại nghĩ bậy bạ gì vậy? Nhan giáo hoa, cô tốt xấu gì cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản, tư tưởng giác ngộ còn phải đề cao nhiều đó!”

“Lâm Nhàn!”

Nhan Tiểu Mạn tức giận quá mức, không ngờ lại chồm lên trước, cắn một cái trên vài Lâm Nhàn.

Bả vai đột nhiên truyền tới đau đớn làm cho xe điện hơi mất khống chế, Lâm Nhàn cả kinh: “Cmn, cô là chó à? Mau mau buông ra!”

Nhan Tiểu Mạn cũng nhận thấy xe điện đang lay động, ý thức được như vậy rất nguy hiểm, liền vội vàng nhả ra.

Hiện tại cô mới phát hiện hành vi của mình táo bạo cỡ nào, quả thực giống hệt như tình lữ đùa giỡn vậy.

Bình thường mình một mực duy trì khoảng cách với nam sinh, cả tay cũng chưa nắm, thế nhưng vừa rồi mình vậy mà lại cắn Lâm Nhàn.

Chuyện này khiến Nhan Tiểu Mạn không khỏi đỏ mặt.

Trong lòng cô vừa ngượng ngùng vừa xen lẫn cảm giác trả thù thành công.

Từ khi đến trạm xe buýt, Lâm Nhàn đã bắt đầu khi dễ mình, Nhan Tiểu Mạn không cưỡng nổi đắc ý, hừ một tiếng: “Ai bảo cậu ức hiếp tôi!”

Khoan hãy nói, hai cái răng khểnh của Nhan Tiểu Mạn cắn người quả thật rất đau.

Lâm Nhàn hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cắn sâu như vậy, cô không sợ xảy ra tai nạn xe cộ sao?”

“Ai bảo cậu không nói chuyện cẩn thận, cứ luôn ức hiếp tôi!” Nhan Tiểu Mạn tức giận đớp lại ngay một câu, sau đó nghĩ ngợi một chút rồi mới tiếp tục nói: “Lâm Nhàn, tôi phát hiện trước đây trong trường học cậu rất an tĩnh, sao thi đại học xong thì tựa như biến thành người khác vậy?”

Lâm Nhàn tiếp tục trêu ghẹo: “Coi ai nói kìa. Trong trường học Nhan giáo hoa cao cao tại thượng, bên người có cả một đám hộ hoa sứ giả bảo hộ, bình thường tôi nào có cơ hội bắt chuyện.”

Mặc dù hai người cùng chung lớp học, nhưng bình thường thật đúng là không hề có cơ hội bắt chuyện.

Thành tích của Lâm Nhàn chỉ có thể coi như trung đẳng, tăng thêm tính cách tương đối yên tĩnh, bởi vậy hắn không mấy nổi bật trong lớp. Còn thành tích của Nhan Tiểu Mạn hàng năm đều nằm trong top đầu của trường, cô chỉ liên hệ với một số nữ sinh thân quen, gần như chẳng có cơ hội tiếp xúc với nam sinh.

“Cậu cứ chọc ghẹo tôi đi thì biết!”

Nhan Tiểu Mạn híp mắt, mài răng mèo, nếu không phải cân nhắc đến vấn đề an toàn, cô nhất định sẽ cắn chết tên khốn này.

Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù Lâm Nhàn một mực trêu ghẹo, nhưng Nhan Tiểu Mạn lại không bài xích, ngược lại còn rất thích phương thức nói chuyện này.

Không giống những nam sinh khác, mỗi lần nói chuyện với họ, cô chẳng mấy chốc sẽ hết hứng thú.

...

Trong lúc nói cười, xe điện đã lái vào trường dạy lái.

Bởi vì hai người cùng chung lớp lái xe, cho nên sau khi cất xe điện, Lâm Nhàn miễn cưỡng khen khoát tay chào: “Nhan giáo hoa, hẹn gặp lại!”

Sau đó hắn cứ thế mà đi...

Đi thẳng một mạch...

Mặt trời độc như vậy, coi như không nhường dù cho mình thì tối thiểu phải đưa mình tới trước lớp mới phải chứ?

“Tên khốn này! Chết thẳng nam!”

Nhan Tiểu Mạn nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng thầm tức giận dậm chân.

“Tiểu Mạn!”

Thanh âm thanh thúy ở sau lưng vang lên.

Nhan Tiểu Mạn quay đầu nhìn lại, phát hiện là khuê mật của mình Lý Vi Vi (khuê mật: bạn nữ thân thiết, đôi lúc là bạn thân ở chung phòng ktx).

Lý Vi Vi đang nở nụ cười giảo hoạt, phảng phất như phát hiện bí mật gì đó, cặp mắt liên tục quét Nhan Tiểu Mạn từ trên xuống dưới.

“Vi Vi, thế nào?” Nhan Tiểu Mạn bị Lý Vi Vi nhìn chằm chằm mà hơi cảm thấy run rẩy.

Lý Vi Vi hài hước cười nói: “Hì hì! Tiểu Mạn, cậu và Lâm Nhàn có phải... Ừ, tôi hiểu mà!”

“Không có chuyện đó!” Nhan Tiểu Mạn vội vàng phủ nhận.

“Biết ngay cậu sẽ chối bay chối biến, nhưng mà tôi thấy hết rồi. Cậu không cần chối, trên xe điện hai người chàng chàng thiếp thiếp thế cơ mà.” Lý Vi Vi nháy mắt ra hiệu.

“Thật không phải, tôi bị lỡ xe buýt nên mới nhờ hắn thuận đường chở đến đây mà thôi.”

Nghe xong Nhan Tiểu Mạn giải thích, quần chúng ăn dưa như Lý Vi Vi hơi thất vọng (quần chúng ăn dưa: đám bà tám ấy).

Aizzz, cứ tưởng sẽ có chuyện hay...

Lý Vi Vi nhìn theo phương hướng Lâm Nhàn rời đi, thâm ý nói: “Kỳ thật tôi phát hiện Lâm Nhàn rất soái, làn da vô cùng tốt, hơn nữa cười lên rất ấm áp.”

Dáng dấp soái, làn da tốt, Nhan Tiểu Mạn thừa nhận.

Nhưng nụ cười ấm áp?

Cô âm thầm bĩu bĩu môi, trong lòng tự nhủ, tên khốn này, mình hận không thể một ngụm cắn chết hắn.

...

“Lão Lâm, bên này.”

Lâm Nhàn vừa tới địa điểm tập lái xe liền nhìn thấy Vương Tử Hiên đang đứng dưới mái hiên vẫy tay.

Vương Tử Hiên là bạn ngồi cùng bàn với Lâm Nhàn, đồng thời là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn.

Mái hiên vốn chẳng che được mấy, thằng này sắp bị phơi thành cá ướp muối, mồ hôi trên mặt túa ra như tắm. Bởi vậy vừa nhìn thấy Lâm Nhàn mang theo cây dù, Vương Tử Hiên lập tức chạy tới hưởng ké bóng mát, vừa lau mồ hôi vừa thở dốc: “Cmn, hôm nay quá mẹ nó nóng, tao đứng ở đây mười mấy phút, cảm giác sắp trúng gió đến nơi rồi.”

“Ai bảo mày không mang theo dù!”

“Mẹ tao có dặn mang dù, nhưng tao cảm thấy đàn ông mà mang theo ô thì giống gay quá.” Vương Tử Hiên đưa bình cô ca lạnh qua, hỏi: “Hôm nay sao mày tới muộn như vậy? Huấn luyện viên chờ lâu rồi kia.”

Lâm Nhàn thuận miệng giải thích: “Trên đường gặp được Nhan Tiểu Mạn, cô ấy nhờ tao chở đến đây luôn cho nên mới trễ chút xíu.”

“Được đó lão Lâm, Nhan giáo hoa chủ động để mày chở đi, có phải có cảm tình rồi không?”

Tâm bát quái chẳng riêng gì nữ mà nam cũng có. Hiện tại trong mắt Vương Tử Hiên đang thiêu đốt ngọn lửa bát quái hừng hực (bát quái: nhiều chuyện, bà tám ấy mà).

Lâm Nhàn cười không có trả lời, hỏi ngược lại: “Mày và Trương Mộng Dao trò chuyện thế nào?”

“Trò chuyện vẫn tốt!”

Vương Tử Hiên gãi gãi đầu, đổi giọng một chút, giọng nói hơi mất tự nhiên: “Chỉ là tao cảm giác hơi xui xẻo.”

“Sao thế?” Lâm Nhàn hiếu kỳ.

“Mỗi lần tao tìm Trương Mộng Dao trò chuyện đều không đúng thời điểm, không phải lúc cô ấy đang tắm thì trùng hợp chuẩn bị đi ngủ, mày nói xem có xúi quẩy hay không?”

Biểu lộ của Vương Tử Hiên rất nghiêm túc, Lâm Nhàn không khỏi trầm tư...

Rốt cuộc là ai cho con hàng này dũng khí nói bốn chữ ‘Trò chuyện vẫn tốt’?

Trầm mặc thật lâu, Lâm Nhàn vỗ vai Vương Tử Hiên, nặng nề bảo: “Tiểu Vương, tao cảm thấy Trương Mộng Dao không quá thích hợp với mày.”

Bởi vì hai người là bạn từ thời cởi truồng tắm mưa, Lâm Nhàn cảm thấy mình tất yếu phải khuyên Vương Tử Hiên, không thể để con hàng này càng chạy càng xa trên con đường liếm chó nữa.

“Vẫn tốt chứ, tao cảm thấy rất phù hợp.” Vương Tử Hiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lâm Nhàn thầm hối hận, lúc trước không nên đáp ứng Vương Tử Hiên, giúp hắn hỏi số QQ của Trương Mộng Dao.

Bằng không thì hắn đã không liếm chó...

“Tốt thật sao? Vậy cố lên!”

Lâm Nhàn thấy Vương Tử Hiên thích thú, cho nên không tiện nói nhiều nữa.

Đàn ông mà, nên trải qua một chút khó khăn mới có thể chậm rãi trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.