Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 380: Chương 380: Sự khác lạ của nàng, làm người ta không thể bỏ qua




Lúc Quân Mặc Ảnh trở lại, ở trong sân thấy được mĩ nhân sạp màu đỏ.

Vậy mà hôm nay, người nằm phía trên không giống như trước, mang theo một nụ cười nhạt nhẽo lười biếng nằm, mà là ngồi tựa vào một chỗ, trong ngực ôm con tiểu hồ ly, ôm rất chặt.

Ánh mắt của nàng có chút mê mang và đờ đẫn, tựa như một người gần chết đuối, nắm trong căn bè gỗ duy nhất trên đại dương. Mà con hồ ly kia, chính là bè gỗ bây giờ của nàng, là ấm áp nàng tán gẫu lấy an ủi, cho nên mới không muốn buông tay như vậy.

Cái tư thế kia, Quân Mặc Ảnh thậm chí hoài nghi, một giây kế tiếp nàng sẽ trực tiếp siết chết tiểu hồ ly.

Nhíu mày, hắn bước nhẹ nhàng đi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng, vươn tay, muốn sờ đầu của nàng như bình thường.

Trong hoảng hốt, thân thể Phượng Thiển khẽ cứng lại.

Lúc tay nam nhân sắp chạm vào nàng thì đột nhiên nàng rụt lại về phía sau, tránh khỏi bàn tay khớp xương rõ ràng kia, tay thon dài như ngọc, đôi bàn tay đã ôm lấy nàng biết bao đêm.

Quân Mặc Ảnh ngẩn người.

Trầm ngâm chốc lát, tiếp theo cười nói: “Thế nào, trẫm không trở lại dùng cơm với nàng nên mất hứng?”

Vừa nói chuyện, hắn trực tiếp ngồi xuống bên người nàng, một lần nữa đưa tay, lúc này nhưng không cho nàng bất kỳ cơ hội chạy thoát, liền trực tiếp bọc người ở trong ngực, vuốt đầu của nàng.

Phượng Thiển buông tiểu hồ ly trong ngực ra, mặc cho nó nhảy xuống từ trên người mình, chạy nhanh, cuối cùng từ từ biến mất ở trong tầm mắt.

Vểnh môi, nụ cười của nàng có chút nhợt nhạt: “Quân Mặc Ảnh, ta mới vừa ôm tiểu hồ ly, ngươi không chê ta bẩn sao?”

Trong ấn tượng, nam nhân này luôn ghét bỏ con hồ ly nhỏ kia.

Từ ngày thứ nhất mang tiểu hồ ly cho nàng, hắn liền không chịu để nàng ôm tiểu hồ ly, nói là lông xù, bẩn thỉu.

Nhưng bây giờ, hắn lại quên nàng mới ôm tiểu hồ ly, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.

Không sợ “Lông xù bẩn thỉu” trên người nàng cọ lên người hắn sao?

Rõ là.....

Quân Mặc Ảnh cảm giác hôm nay vật nhỏ có loại cảm giác kỳ quái bắt đầu từ khi hắn đi vào viện, cứ như vậy cảm thấy.

Nếu ngày thường ngẩn người, lúc nhìn thấy hắn, nàng sẽ thu hồi suy nghĩ, vui sướng cười với hắn.

Nhưng hôm nay.....

Mấy phân suy yếu, mấy phần vô lực này, trong ánh mắt còn lộ ra mê mang và hoảng hốt, càng làm cho người ta đau lòng.

Quân Mặc Ảnh cúi đầu thở dài một tiếng, hôn trán nàng một cái, nói: “Không bẩn, trẫm không ngại.”

Phượng Thiển khẽ nhếch đầu lông mày, khóe miệng giương cao, đôi mắt lấp lánh ánh sao nhìn xa xa lại dính mấy phần buồn bã và thưa thớt.

“Sáng sớm ta còn đi câu cá, sau lại lấy tay bắt cá, tất cả đều bôi ở trên người.” Nàng lại nói.

Quân Mặc Ảnh cúi đầu “Ừ” một tiếng, tràn đầy từ tính, hai tay của hắn lại hoàn toàn không buông ra, cằm tựa vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng lưu luyến.

“Không có gì đáng ngại, bẩn nữa cũng không cần gấp, trẫm không ngại.”

“Nhưng ta sợ.”

Phượng Thiển giơ tay lên chống lồng ngực hắn, nhìn: “Ta sợ làm bẩn y phục của ngươi, cho nên ngươi đừng ôm ta, có được không?”

Thỉnh cầu như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

“Thiển Thiển, rốt cuộc là sao, hả?” Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm.

Sự khác lạ của nàng, khiến người ta không thể bỏ qua, càng không có biện pháp làm bộ như không nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.