Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 363: Chương 363: Nhất định là hắn đã đoán sai.....




Con mắt sắc của Liên Nhược chợt lóe, cánh môi nhỏ bé từ từ nhấp.

“Không có.” Nàng rũ mắt xuống, giọng nói căng thẳng vô cùng, cúi đầu nói.

“Nếu không có, vì sao không muốn đi theo ta?” Cố Thuyên một bước cũng không nhường.

Liên Nhược bị hắn chặn lời, có thể là có chút thẹn quá thành giận, lúc này cũng trầm giọng xuống: “Lời này của Cố đại nhân thật buồn cười, trong lòng Liên Nhược có người hay không, cùng Liên Nhược theo Cố đại nhân xuất cung không có quan hệ gì?”

Ngụ ý, coi như trong lòng nàng không có ai, cũng không nhất định phải tiếp nhận hắn.

Nói thật ra, gần đây Cố Thuyên vẫn luôn xuân phong hả hê, có lẽ là bản thân tương đối thông minh, lại được đế vương thưởng thức, trên đường sĩ đồ không có bất kỳ nhấp nhô, kể từ khi Mạc Uyên thiếu gia “Chết”, trực tiếp thăng lên chức Tông lệnh Tông nhân phủ.

Liên Nhược mới bắt đầu nói cũng không sai, trong kinh thành không biết bao nhiêu danh môn khuê tú cũng nhìn chằm chằm muốn gả vào Cố gia đâu, hắn muốn cô nương nào mà không được? Nhưng cố tình, hắn lại không động lòng với bất kỳ một ai trong đó.

Cho nên giờ phút này nghe Liên Nhược cự tuyệt hắn như vậy, sắc mặt của Cố Thuyên cũng có chút khó coi.

Hít một hơi thật dài, mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, nói: “Liên Nhược, mặc kệ người trong lòng ngươi là ai, ngươi đã phủ nhận chuyện này, vậy cũng chỉ có hai loại có thể. Một là như lời ngươi nói, quả thật không có, coi như là ta hiểu lầm. Loại thứ hai, còn lại là ngươi không cách nào thừa nhận, có lẽ là người kia không có ý với ngươi, có lẽ là hắn chưa từng chú ý đến ngươi, thậm chí ngay cả trong lòng ngươi có hắn hắn cũng không biết.”

Cố Thuyên cảm thấy, đừng xem Liên Nhược chỉ là một cung nữ, nhưng nam nhân có thể vào được mắt nàng, nhất định là nhân trung long phượng.

“Cái này đã nói lên, người nọ đối với ngươi mà nói, là một tồn tại khó có thể thực hiện, không phải sao?”

Trong đầu thật nhanh thoáng qua một ít suy nghĩ, nhưng khi Cố Thuyên phản ứng kịp mình suy nghĩ gì, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

Không thể nào!

Nhất định là hắn đã đoán sai.....

Hắn nắm quả đấm, đột nhiên đi về phía trước một bước, lần này, không tiếp tục cho Liên Nhược bất kỳ cơ hội lùi bước, bàn tay trực tiếp đè ở đôi vai gầy yếu của nàng, cố định cả người nàng, đe dọa nhìn mắt nàng.

“Mặc kệ là loại nào, Liên Nhược, đi theo ta đi. Nếu không thể thực hiện, cần gì bắt buộc mình nhất định phải tiếp tục thích, hà cớ gì không cho mình thêm một cơ hội, một cơ hội theo đuổi hạnh phúc?”

“Cố Thuyên.....” Liên Nhược ngẩng đầu lên.

Chân mày tú nhuận từ từ nhíu lại, đáy mắt sâu thẳm thoáng qua một tia giãy giụa và bi ai.

“Nếu có cơ hội theo đuổi hạnh phúc, ai không đồng ý? Nhưng có vài người ở chung một chỗ nhất định là không thể nào hạnh phúc, tỷ như ngươi ta mà nói, thì không phải là có thể để cho ta hạnh phúc, ngươi hiểu không?”

Giọng nói rất chậm, giọng điệu rất thấp, âm thanh rất nhẹ, nhưng không cho thương lượng chút nào.

Lần đầu tiên Cố Thuyên biết, thì ra là một nữ tử nhu nhược như nước như vậy, nói ra lời cự tuyệt lại làm cho không người nào cãi lại được.

Liền lời “Ngươi không phải là hạnh phúc của ta” như vậy nói ra, hắn còn có thể nói gì?

Nàng đã chặn kín mọi con đường của hắn.

Cố Thuyên từ từ thu tay lại, hồi lâu, mới hoảng hốt cười một tiếng.

“Được rồi, Liên Nhược cô cô. Đã như vậy, Cố Thuyên cũng không phải là người làm người khác khó chịu.”

Giọng hắn lập tức lạnh nhạt lại khiến Liên Nhược có chút ngạc nhiên, không khỏi hoài nghi, đây mới thật là người một giây trước còn thề nói với nàng sẽ cho nàng hạnh phúc sao?

Nhưng sự thật chính là như thế.

Một giây kế tiếp, Cố Thuyên đã vân đạm phong khinh xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.