Sủng Phu

Chương 15: Chương 15: Tình địch




Editor: demcodon

Sau khi xác định quan hệ với A Thập thì Hoắc An Lăng gặp ai cũng vui vẻ. Bất quá hắn không có thói quen nói chuyện của mình khắp nơi lung tung, cho nên làm cho người khác cho rằng hắn nghĩ đến mùa hạ bận rộn đã xong mới cười.

Ngược lại là có mấy người phát hiện một chút, nói thí dụ như tiểu Thúy. Đại khái là nàng thật sự rất thích Hoắc An Lăng, cho nên lúc cảm thấy được Hoắc An Lăng thay đổi thì trước tiên có một loại cảm giác nguy cơ. Bất quá bởi vì nàng chỉ là tiểu cô nương nông thôn cho nên cũng nói không nên lời gì.

Sau đó nàng mượn cớ mấy lần đến nhà tặng đồ cho Hoắc An Lăng nhưng mà nhiều lần đều gặp A Thập ở nhà. Cho dù chỉ số thông minh của A Thập thật sự không khác gì tiểu hài tử nhưng mà nàng cũng không muốn một người khác ở dưới tình huống này làm cho qua.

Đến mấy lần sau, trong nhà vừa vặn có một họ hàng xa thành thân nên cả nhà bọn họ cũng phải đi đến thị trấn kế bên uống rượu mừng. Cho nên tiểu Thúy cũng chỉ có thể mang theo tràn ngập lo lắng và ẩn ẩn bất an đi.

Một người khác còn lại là Kỷ phu tử. Bất quá Kỷ phu tử so với tiểu Thúy duy trì bình thản hơn nhiều, chỉ là dùng ánh mắt ngụ ý thâm sâu nhìn Hoắc An Lăng một khoảng thời gian rồi thanh thản ổn định mà đi dạy học của hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh nếm qua mấy lần dưa hấu, sau một cơn mưa to thời tiết dần dần mát xuống. Rất nhanh là mùa thu đến.

Bởi vì trong nhà có thêm “vị hôn thê” cần chăm sóc cho nên tất cả công việc Hoắc An Lăng càng cố gắng. Ngoại trừ bình thường chăm sóc trong ruộng lúa hắn còn hợp tác với một tửu lâu ở trên thị trấn —— chủ yếu là bán thực đơn cho đối phương.

Quả thật ở cổ đại này mọi người đối với món ăn đều rất nghiên cứu, nhưng mà Hoắc An Lăng nhìn thấy nước Cảnh này còn kém hơn cổ đại Trung Quốc rất nhiều.

Đại khái bởi vì hiện tại các quốc gia tranh đấu gay gắt không ít, cho nên về phương diện món ăn tiến bộ không nhiều lắm. demcodon- Bất quá cũng bởi vì tất cả trình độ hiện tại của nước Cảnh đại khái phần lớn không kém thời Xuân Thu, Chiến Quốc hoặc là thời Ngũ Đại Thập Quốc trong trí nhớ của Hoắc An Lăng. Dù sao đối với dân chúng nhỏ bình thường như Hoắc An Lăng như mà nói ít nhất cho hắn rất nhiều cơ hội kiếm tiền.

Hoắc An Lăng là nhóm đầu tiên trong thôn chấm dứt mùa thu hoạch. Sau khi gặt hái lương thực và rau quả về Hoắc An Lăng ở nhà ngốc với A Thập mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn qua mùa đông —— nên phơi nắng thì phơi nắng, nên ngâm thì ngâm, nên ướp dưa muối thì ướp dưa muối.

Hoắc An Lăng lấy quả táo rừng từ trên núi hái xuống rửa sạch sẽ sau đó dùng chén sứ đựng vào bưng cho A Thập ăn, tiếp đó hắn cầm lấy mâm trúc một bên phơi khô một đống hạt đậu.

A Thập vừa ăn quả táo vừa phân loại sắp xếp lại dưa leo, khoai lang, bí đao, cà, đậu rồng Hoắc An Lăng mới thu hoạch từ trong ruộng về.

Bởi vì mấy loại rau quả đều rất dễ dàng phân biệt cho nên A Thập rất nhanh làm xong. Y rất có cảm giác thành tựu nhìn xem mấy chồng ra quả “sắp xếp ngay ngắn” kia, A Thập rất sung sướng mà cầm quả táo đi đến chỗ Hoắc An Lăng cầu khen ngợi.

“Làm không tệ đó A Thập.” Hoắc An Lăng há miệng ăn một quả táo A Thập đút cho, thuận tiện còn rất quái lạ mà liếm liếm ngón tay A Thập.

Bất quá A Thập căn bản không biết loại hành vi bây giờ của Hoắc An Lăng gọi là “gợi tình”, y chỉ là cảm giác đầu ngón tay thấm ướt có chút ngứa. Cho nên y cười khanh khách rút ngón tay về: “A Lăng, ta còn chưa có rửa tay đấy.”

Hoắc An Lăng vừa mới chuẩn bị học nhân vật nam chính trong phim truyền hình và trong tiểu thuyết “cười xấu xa” thì khóe miệng lại cứng ngắc.

“Đúng rồi, A Thập, thích ăn củ sen không?” Hoắc An Lăng xấu hổ sờ sờ mũi mà chuyển chủ đề khác —— chẳng lẽ hắn phải giải thích cho A Thập hiện tại giống như là tiểu hài tử biết trọng điểm không phải “tay có rửa sạch hay không” ư?

“Củ sen?” Lực chú ý của A Thập quả nhiên bị dời đi, y chớp đôi mắt sáng ngời nhìn Hoắc An Lăng —— y biết rõ A Lăng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà nói đến vấn đề đó. Mà lúc này A Lăng nói như vậy nhất định là bởi vì thứ đó ăn rất ngon!

Nghĩ đến Hoắc An Lăng làm cho y đủ loại thức ăn nên A Thập chỉ cảm thấy nước miếng tuôn ào ào: “Ăn ngon không? Có đắng hay không?”

Y chỉ là muốn hỏi trước bằng không thì nếu như A Lăng cảm thấy ăn ngon mà mình cảm thấy không thể ăn sẽ không tốt. Giống như đã từng làm món “canh xương mát” gì đó, A Lăng rõ ràng cũng không tự nói với mình trong này rõ ràng có khổ qua làm hại mình cho rằng thứ hầm vàng vàng kia là cái gì ăn ngon, há miệng to ra cắn một cái...

A Lăng còn cố tình nói mùa hè ăn cái này rất tốt, cuối cùng còn dùng miệng của hắn chặn miệng của mình bắt buộc mình phải nuốt xuống —— thật sự là rất xấu!

Hoắc An Lăng nhìn thấy dáng vẻ của A Thập đã biết rõ y đang suy nghĩ gì. Đơn giản là hơn một tháng trước mình liên tục dụ dỗ lừa gạt mà làm cho A Thập ăn một bữa dùng một lượng lớn khổ qua đun nhừ nấu canh. Nhưng mà ai kêu y đoạn thời gian trước luôn tham ăn mấy món chiên dầu nóng người chứ?

Ít nhất so với thuốc nấu đen như mực thì khổ qua ăn ngon hơn nhiều chứ?

“Yên tâm đi, củ sen ăn rất ngon, một chút cũng không đắng, ngươi còn nhớ rõ lần trước đi ngang qua ruộng nước nhà Vương đại bá nhìn thấy một ao lớn có hoa sen lá xanh không? Củ sen kia sống ở dưới hoa sen đó.”

Trong thôn chỉ có một nhà Vương đại bá gieo trồng củ sen, ngoại trừ bọn họ để nhà ăn còn bán cho người trong thôn và trên thị trấn.

“Woa… chính là hoa rất đẹp, rất đẹp đó hả?” A Thập còn nhớ rõ dáng vẻ hoa sen màu hồng phấn và nụ hoa kia, so với y nhìn thấy hoa cúc dại còn có cây bồ công anh gì đó còn lớn hơn, cũng muốn nhìn ngắm lâu hơn.

Lúc đang nhìn thấy hoa sen nở rộ thì A Thập còn cảm thấy mình trước kia có lẽ nhìn thấy qua hoa sen còn nhiều hơn nhà Vương đại bá nữa. Thậm chí lúc y nhắm mắt lại thì dường như còn có thể “trông thấy” một hồ lớn hoa sen vô biên vô tận.

Nhưng sau khi y giống như bình thường cùng chơi đùa với bọn Ngưu oa nhi, Đại Mao Đầu, Thạch Đản, tiểu Hổ. Sau khi nói cho bọn họ thì tất cả đều cười mình, nói mình là nhìn thấy hoa sen nhà Vương đại bá cho nên nhìn mà thèm —— hàng năm đều có mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện vụng trộm đi hái hoa sen chơi. Dù sao hoa kia hình bầu dục, hoa sen trắng trắng hồng hồng từng cánh giống như là từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ đáng yêu.

Cuối cùng A Thập phồng lên mặt bánh bao chạy vào trong lòng Hoắc An Lăng cầu an ủi cầu vuốt ve. Hoắc An Lăng vẫn phải cười ha ha xin Vương đại bá cho phép hái một đóa hoa sen nở rộ cho A Thập cầm chơi mới yên tĩnh.

Đương nhiên Hoắc An Lăng cũng không có quên dạy dỗ một chút những tên tiểu tử khi dễ A Thập kia —— hừ hừ hừ, hắn đã sớm nhìn thấy A Thập lớn lên xinh đẹp lại dễ bị lừa nên đám tiểu sắc lang này không vừa mắt, vừa vặn mượn cơ hội này dạy dỗ A Thập không nên chơi với những tiểu tử điên kia!

“Ừ, năm nay củ sen của Vương đại bá thu hoạch rất tốt, bởi vì là người trong thôn cho nên được bán rẻ một chút. Cho nên ta muốn hỏi A Thập có thích hay không, để đến lúc đó quyết định mua bao nhiêu.” Hoắc An Lăng hôn hôn chóp mũi của A Thập vừa cười vừa nói.

Bởi vì chính hắn cũng không hiểu cách bảo quản củ sen cho nên không thể mua quá nhiều. Nếu không hư thì thật là đáng tiếc, nhưng mà lại không thể mua ít đi. Dù sao chính hắn cũng rất thích củ sen. Bất luận là rau trộn, rau xào hay là nấu canh thì củ sen đều là vô cùng ngon.

“Ta muốn ăn, ta muốn ăn…” A Thập vui vẻ gật đầu liên tục, y cao thấp không hơn Hoắc An Lăng bao nhiêu nên y chạy qua hôn lên trên môi Hoắc An Lăng “bẹp” một cái. Sau đó cầm quả táo tiếp tục trở lại ngồi ở ghế đẩu vừa rồi.

Hoắc An Lăng bật cười sờ sờ môi của mình, chuẩn bị buổi tối sờ sờ người A Thập lại. -demcodon

A Thập không biết mình buổi tối sẽ bị sàm sỡ nên nhét miếng táo cuối cùng vào trong miệng rồi uống qua chén nước. Sau đó hào hứng bừng bừng nhặt lên những bông hoa rơi xuống trên phiến đá hoặc là trên y phục của mình—— thơm quá à, chờ khi nhặt xong thì bỏ vào trong cái bao rồi cột lại.

Hở, về phần tại sao sẽ nghĩ như vậy đại khái là mình loáng thoáng cảm thấy mình trước kia giống như đã ngửi qua mùi hương này. Sau đó... sau đó là cái gì A Thập cũng nghĩ không ra, có điều chuyện này y bất luận là kẻ nào cũng không có nói, tránh cho người khác lại cười nhạo y, y mới không phải ngốc nghếch như vậy. Hừ, A Lăng nói mình thông minh nhất, hắn thích nhất chính là mình!

Trong nhà Hoắc An Lăng có một cây quế rất lớn. Trong sân năm trước mới trồng cây sơn tra nhưng năm nay vẫn chưa ra quả. Cây quế này đã sống tươi tốt ở đây rất nhiều năm trước khi Hoắc An Lăng đến ở đây.

Thời tiết này đúng là mùa hoa quế đua nhau nở. Mặc dù Hoắc An Lăng không hiểu đây là loại cây quế gì nhưng mà cũng không trở ngại hắn thích hoa quế, không phải thích với phương diện xinh đẹp hay mùi hương, mà là phương diện ăn uống.

Nghĩ đến bởi vì ở loại địa phương nhỏ này A Thập ngoại trừ một ngày ba bữa đều không có điểm tâm nhỏ ăn, Hoắc An Lăng cũng cảm thấy rất áy náy. Dù sao hoa quế cũng sẽ không kết ra quả, không ăn cũng rơi trên mặt đất lãng phí, mình kỳ thật coi như là cần kiệm tiết kiệm chứ nhỉ?

Bất quá Hoắc An Lăng chưa nghĩ tới làm bánh hoa quế, thịt kho tàu với hoa quế, hoa quế nấu bánh dày. Suy nghĩ còn chưa kịp áp dụng đã bị một vị khách không mời mà đến đã cắt đứt.

Bởi vì buổi trưa ngày hôm sau có người đến tìm hắn. Đó chính là tiểu Thúy từ họ hàng xa trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.