Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 14: Chương 14: Hôn lễ (1)




Sáng ngày hôm sau, Diệp Tương Tư thức dậy sớm để trang điểm, xem ra cuộc hôn nhân này chẳng có gì tốt đẹp mà còn phải dậy sớm nữa.

Qua bữa sáng thì nghe tiếng chiêng trống, đây là Hoàng tộc đón dâu dĩ nhiên phải long trọng, sáng sớm trước cửa Diệp phủ đã có rất nhiều người xem đứng náo nhiệt.

Bởi vì gả Diệp Tương Tư nên đồ đạc bên trong Diệp phủ không đặt mua đồ quá tốt, tất cả đều đơn giản hóa.

“Cô nương, người thật là đẹp.” Thu Trúc trang điểm và thay y phục cho Diệp Tương Tư, đời người con gái chỉ có duy nhất một lần như vậy.

Diệp Tương Tư nhìn mình trong gương đồng, mơ hồ có thể thấy gương mặt cô trắng nõn.

Tuy áo cưới rất đẹp, nhưng cô lại gả cho người mà mình không yêu, vẫn là người cổ đại, cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là có ngụ ý gì?

Cô là người hiện đại, dĩ nhiên không có lĩnh chứng nên sẽ không tính là kết hôn, cùng lắm coi như lần này là diễn kịch.

Dù sao cô trở về hiện đại vẫn được coi là cô gái độc thân.

“Cô nương, hôm nay là ngày đại hỉ, người nên vui vẻ mới phải.” Thu Trúc thấy Diệp Tương Tư im lặng, không có chút vui vẻ nào “Cô nương, Vương Gia sẽ đối tốt với người, huống chi còn có Hoàng Thượng chống lưng, theo nô tỳ thấy, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

Chỉ cần là cô nương nhà nàng rời khỏi Diệp phủ này, thì những ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp, không cần lo tiếp tục bị nhà họ Diệp bắt nạt.

“Chỉ mong là vậy!” Diệp Tương Tư thở dài một hơi, cuộc sống sau này khó đây.

“Diệp Tương Tư, chúc mừng nha!” Diệp Uyển Nguyệt đá văng cửa phòng Diệp Tương Tư, một người khách không mời mà đến, hung hăng nhìn Diệp Tương Tư.

Hôm nay Diệp Tương Tư cũng rất là đẹp.

Diệp Tương Tư đứng dậy nhìn Diệp Uyển Nguyệt nói: “Ngươi lại muốn làm cái gì?” Tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày đại hỉ, chắc Diệp Uyển Nguyệt không dám tới đây gây sự đâu!

“Không phải là ta muốn làm gì, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi đã đoạt đi thứ vốn thuộc về ta!” Diệp Uyển Nguyệt bước đến chỗ Diệp Tương Tư, trừng mắt lên nói.

“Đồ của ngươi? Ngươi nói Bắc Thần Vương sao?” Diệp Tương Tư đã sớm nhìn ra Diệp Uyển Nguyệt thích Bắc Thần Vương, người không mù đều có thể nhìn thấy, huống chi nhìn những hành động của Diệp Uyển Nguyệt, Diệp Tương Tư càng thêm chắc chắc, Diệp Uyển Nguyệt đang nói Bắc Thần Vương.

“Ngươi vẫn có thể nói là tự mình biết mình, vốn dĩ cha muốn gả ta cho Bắc Thần Vương, nhưng nửa đường lại xuất hiện ngươi, là ngươi cướp đi Vương Gia vốn thuộc về ta, ta mới là Bắc Thần Vương Phi.” Lúc đầu Diệp Cảnh Minh thực sự muốn gả Diệp Uyển Nguyệt cho Nam Sở Thần, thế nhưng ai biết được Hoàng Thượng lại nhìn trúng Diệp Tương Tư, Diệp Cảnh Minh không dám chống lại hoàng mệnh, không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh.

“Nếu như người thích thì ta nhường cho ngươi là được rồi, dù sao ta cũng không muốn làm cái gì Bắc Thần Vương Phi.” Gả cho một nam nhân không quen biết, Diệp Tương Tư thật sự không thích.

“Nhường? A, bản tiểu thư không cần ngươi nhường, một ngày nào đó, bản tiểu thư sẽ quan minh chính đại đoạt lại.” Diệp Uyển Nguyệt nắm chặt nắm đấm, đại tỷ đã nói, chúng ta là tiểu thư nhà giàu, muốn có được thứ gì thì phải quan minh chính đại đoạt lấy.

Nói xong, Diệp Uyển Nguyệt xoay người rời đi.

Diệp Tương Tư không nói gì, cướp thì cướp đi, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Lúc Diệp Uyển Nguyệt rời đi, Minh Cấp đến.

“Tương Tư.” Minh Cấp mặc chiến bào, lần này hắn cố ý xin Hoàng Thượng để mình đưa Diệp Tương Tư đến Vương phủ.

“Minh Cấp đại ca?”

“Tương Tư, chúc mừng muội! Xem ra sau này ta gặp lại muội thì phải gọi một tiếng vương phi điện hạ rồi.” Minh Cấp nói giỡn.

“Huynh là đại ca của muội, cũng là bằng hữu của muội, gọi muội bằng tên là được rồi, huống chi muội cũng không muốn làm vương phi gì đó đâu.” Diệp Tương Tư cười cười, ở Diệp gia, Minh Cấp là người duy nhất cho cô cảm giác ấm áp của người thân.

“Hôn nhân này là hoàng mệnh, không thể chống lại, càng không được nói là không muốn làm vương phi.”

“Muội biết rồi.” Diệp Tương Tư thật sự coi Minh Cấp là đại ca.

“Tương Tư, cái này cho muội!” Minh Cấp lấy một cây trâm ở bên hông ra đưa cho Diệp Tương Tư.

“Cây trâm này thật là đẹp!” Diệp Tương Tư nhận lấy cây trâm, quan sát một chút, phát hiện cây trâm này làm bằng vàng.

“Ngày hôm qua trong lúc đi tuần, ta thấy cây trâm vàng này ở cửa tiệm kia rất đẹp nên mua về để tặng muội.” Cây trâm này bằng lương một tháng của Minh Cấp.

“Cảm ơn đại ca, có điều cây trâm này muội không thể nhận.” Ở cổ đại, Diệp Tương Tư biết tặng trâm vàng để đính ước, tặng ngọc để tỏ tình, lần này Minh Cấp đưa cô một cây trâm vàng, Diệp Tương Tư cũng đoán được một chút, cũng không biết có phải cô đã nghĩ nhiều quá rồi không.

“Vì sao không thể nhận?” Minh Cấp hỏi.

“Cây trâm này quá quý giá, muội không thể nhận, đại ca hãy để lại tặng cho tân nương của mình đi! Đại tẩu tương lai chắc chắn sẽ rất thích.” Diệp Tương Tư mang cây trâm trả lại cho Minh Cấp, cây trâm này cô không dám nhận, cũng không thể nhận, cô vốn không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nên không thể có tình cảm với bất kì người nào ở cổ đại này được.

“Tương Tư, cây trâm này ta đã tặng cho muội làm lễ thành thân, muội nhất định phải nhận, nếu không đại ca sẽ rất đau lòng. Làm ca ca đưa muội một chút lễ vật cũng không có gì là quá chứ?” Minh Cấp biết trong lòng Diệp Tương Tư đang nghĩ cái gì nên tìm một cái cớ để Diệp Tương Tư nhận.

Minh Cấp rất thích Diệp Tương Tư, từ nhỏ đã thích, lúc trước hắn định sau khi tòng quân xong sẽ nói ra tâm ý của mình cho Diệp Tương Tư biết, nhưng lúc hắn trở về thì biết được Diệp Tương Tư sắp gả cho Bắc Thần Vương.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hắn chỉ có thể lưu lại phần tình cảm này, không nói ra, cũng không để cho Diệp Tương Tư phải buồn.

“Chuyện này...” Diệp Tương Tư đắn đo, cô không biết có nên nhận hay không.

“Nhận lấy đi, coi như đây là chút tâm ý của ca ca.”

“Vậy cũng tốt, cảm ơn đại ca.” Minh Cấp đã nói như vậy rồi, Diệp Tương Tư cũng không thể từ chối nên đành phải nhận.

“Ta đã nhận lệnh của Hoàng Thượng, hộ tống muội an toàn về Vương phủ.” Dọc theo con đường này, Minh Cấp sẽ bảo vệ sự an toàn của Diệp Tương Tư, tuyệt đối không thể để hôn lễ này xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Vậy thì ca ca vất vả rồi.”

“Vậy ta ra ngoài trước, kiệu hoa của Vương Gia đã đến trước cửa rồi.” Minh Cấp rời khỏi phòng Diệp Tương Tư, chỉ cần Diệp Tương Tư hạnh phúc thì hắn đã hài lòng rồi.

Sau đó, Diệp Tương Tư đội khăn che đầu của tân nương lên rồi được Thu Trúc đỡ ra Diệp phủ, hôm nay là ngày đại hỉ của cô, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà không biết tại sao, cô luôn muốn khóc, có thể là do nghi thức thành thân quá long trọng, khiến cho cô cảm giác mình thực sự đang thành thân!

Quả nhiên, lễ thành thân của hoàng tộc lớn hơn rất nhiều so với quý tộc bình thường.

Diệp Tương Tư lên kiệu hoa, sắp cùng Bắc Thần Vương bái đường thành thân rồi.

Minh Cấp cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu hoa của Diệp Tương Tư, thời khắc bảo vệ nữ tử mà mình thích lấy chồng, Minh Cấp rất đau lòng, nhưng cũng thành tâm chúc phúc, cầu phúc cho Diệp Tương Tư.

Y phục Nghê Thường đỏ thẫm, khăn voan thêu Chu Tước bằng chỉ vàng, Diệp Tương Tư ngồi bên trong kiệu hoa, nghe tiếng chiêng trống bên ngoài, cô viết tiểu thuyết cổ đại nhiều như vậy, viết hôn lễ nhiều như vậy, nhưng đây vẫn là lần đâu tiên cô trải nghiệm lễ cưới cổ đại.

Bắc Thần Vương phủ đã sớm bố trí xong, chỉ đang chờ Bắc Thần Vương đưa tân nương về thành thân.

Vương phủ lớn hơn gấp đôi so với Diệp phủ, để trang trí những thứ này đã bỏ ra ba ngày ròng rã làm.

...........

Đón xong tân nương tử cũng đã xế chiều, tiệc cưới trong Vương phủ đã dọn xong, Diệp Tương Tư ở trong tân phòng ròng rã một buổi, cái bụng sớm đã đói meo kêu rột rột, tại sao thành thân xong vẫn không có cơm ăn.

“Chúc mừng Thần nhi cưới được vương phi.” Nam Vô Dạ nâng chén rượu chúc mừng hoàng đệ của mình.

“Chúc mừng Vương Gia ôm mỹ nhân về, sớm đã nghe nói vương phi là một mỹ nhân!” Thái Tử Phi Lâm Khuynh Loan cười nói, bản thân nàng vốn là một mỹ nhân, ở trong hoàng cung này không có một phi tử cung nữ nào sánh bằng nàng.

“Nhị ca, chúc mừng chúc mừng, mấy ngày nữa phải mang nhị tẩu đến hoàng cung để chúng ta nhìn đấy.” Nam Nguyệt Ương cười hì hì nói, nàng rất là tò mò.

“Đó là dĩ nhiên.” Nam Sở Thần uống chén rượu, bây giờ không còn sớm nữa nhưng hắn chưa muốn về tân phòng.

“Trăng đêm nay rất tròn, lại là ngày lành tháng tốt, nhị đệ không mau về với tân nương tử đi!” Lâm Khuynh Loan cười nói, nếu bỏ lỡ ngày lành tháng tốt sẽ không hay lắm.

“Đại tẩu nói đùa, sắc trời còn sớm, bản vương còn muốn bồi mọi người thêm chút nữa.” Rất rõ ràng, Nam Sở Thần không muốn trở về vì căn bản hắn không yêu người vương phi này.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Nam Sở Thần, Liễu Tô Ngưng không tham gia, chỉ trốn lẳng lặng trong phòng cách đó không xa nhìn Nam Sở Thần.

Liễu Tô Ngưng là con gái cao quý của thừa tướng, bây giờ chỉ có thể đứng trong góc nhỏ nhìn Vương Gia mà mình thích cùng nhau lớn lên cưới nữ tử khác.

Nam Sở Thần chú ý đến góc Liễu Tô Ngưng, vốn định bước đến lại bị Lâm Khuynh Loan ngăn cản.

Lâm Khuynh Loan biết Nam Sở Thần và Liễu Tô Ngưng là thanh mai trúc mã, cũng biết Liễu Tô Ngưng thích Nam Sở Thần, thế nhưng bây giờ Nam Sở Thần đã thành thân, trong lòng không được có thêm nữ nhân nào khác, hắn và Liễu Tô Ngưng nhất định phải cắt đứt.

Nam Sở Thần biết ý tứ của Lâm Khuynh Loan, nhìn về góc kia, thấy Liễu Tô Ngưng đã rời đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.