Sủng Mị

Chương 1163: Q.2 - Chương 1163: U linh công chúa




Có chừng hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả trực tiếp biến thành thi thể trên không trung, sau đó hóa thành bùn nhão khi va chạm với mặt đất.

Yêu linh bị miễu sát, một màn này căn bản không phải Vạn Mạnh cùng Lâm Ly hai người muốn nhìn, bọn họ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn qua Ma Linh chúa tể kia, nhìn bóng mờ suy yếu và biến mất...

- Nó... Nó chạy không thoát, Quang Chi Võng vẫn còn, nó chạy không thoát, mau phái người đuổi theo.

Vạn Mạnh lập tức kêu to lên! !

Ở trong trạng thái u linh nên Ma Linh cơ hồ lập tức biến mất!

Sau một hồi Tinh Thần Hải Khiếu đáng sợ kia thì hơn hai mươi yêu linh cấp chúa tể bị đánh nát tinh thần thành mảnh nhỏ, ở trong tòa thành lưu lại hơn hai mươi cổ thi thể, tràng diện này làm toàn bộ cường giả cấp chúa tể hoảng sợ không thôi!

Còn lại hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả không còn dũng khí tìm kiếm nữa, bọn họ ngẩn ngơ ngay tại chỗ nhìn qua đồng bạn của mình xụi lơ nằm trên mặt đất, cảnh tượng tử vong này làm cho mọi người ai cũng phải chấn kinh!

Lâm Ly cùng Vạn Mạnh tức giận gào thét ở cách đó không xa lắm, bọn họ sai sử Hắc Hạt Thú Liệp Giả lập tức đi tìm kiếm Ma Linh chúa tể.

- Nghe đi, bắt Ma Linh là cấp trên bảo chúng ta phối họp với các ngươi mà thôi, nhưng các ngươi cũng đừng cho rằng mình là chủ tử mà hô to gọi nhỏ với chúng ta.

Ánh mắt lĩnh độ lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào hai thương nhân kia, dùng tinh thần chi âm nói với bọn họ.

Tâm tình của lĩnh đội hiện giờ sa sút tới cực điểm, dù sao chết hơn hai mươi tên Hắc Hạt Thú Liệp Giả đều là hắn bồi dưỡng cả, trơ mắt nhìn qua bọn họ giết chết thì loại cảm giác này giống như cắt vào trong tim, hết lần này tới lần khác hai tên thương nhân hám lợi kia lại hô to gọi nhỏ với bọn họ.

Sắc mặt Vạn Mạnh cùng Lâm Ly trầm xuống một ít, bọn họ nói chuyện cũng không phải là ngữ khí ra lệnh nha.

Vẫn là Vạn Mạnh phản ứng nhanh, vội mở miệng nói:

- Nghiêm lĩnh đội, ngươi trước nên gọi thủ hạ trở về đi, chỗ của ta còn có một ít thuốc chữa thương tinh thần...

- Không cần, bọn họ đã chết, Quang Chi Võng vẫn còn, Ma Linh vừa rồi ở trong trạng thái suy yếu liều mạng đánh cược một lần, tình huống của nó bây giờ cũng rất kém cỏi, chúng ta sẽ bắt được nó.

Nghiêm lĩnh đội nói ra.

- Vậy vất vả rồi, làm phiền.

Vạn Mạnh dối trá nói ra.

Nghiêm lĩnh đội biết rõ thằng này rất dối trá, nhưng mà chuyện do Thần Tông bàn giao thì hắn phải tận lực hoàn thành, cho dù những đội viên tổn thất một nửa thì hắn cũng không thể bởi vì cảm xúc của mình mà ảnh hưởng tới công việc được.

- Bản thân Ma Linh đã bị trọng thương, hẳn là trốn đi không xa đâu. Tiếp tục bắt đầu kiểm tra, không được bỏ qua bất cư nơi nào mà nó có thể ẩn thân cả!

Nghiêm lĩnh đội lãnh khốc phân phó các thủ hạ của mình

- Lĩnh đội, vậy bọn họ thì sao?

Một gã đội viên trẻ tuổi lòng còn sợ hãi nhìn qua thi thể đồng bọn cách đó không xa, thấp giọng nói ra.

- Trước khi hoàn thành nhiệm vụ thì các ngươi không có thời gian thương tiếc bọn họ đâu.

Nghiêm đội trưởng nói ra.

Những người khác không dám nhiều lời, nhanh chóng phân tán ra, bắt đầu dùng chiếc nhẫn của mình tiến hành điều tra.

...

Sở Mộ đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vị trí Ma Linh cấp Đế Hoàng nát bấy kia.

Con Ma Linh cấp Đế Hoàng này là do Bạch Ngữ bắt trở về, hắn đã trực tiếp thả con Ma Linh này ra ngoài, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới con Ma Linh này lại quên mình trực tiếp xông vào trong yêu đồ trợ giúp thủ lĩnh của mình, trực tiếp bị nghiền thành phấn vụn, một màn này làm cho bọn họ đau lòng và chua xót...

- Ninh ninh ninh...

Tiểu Ma Linh của Diệp Khuynh Tư lúc này phát ra tiếng khóc như tiểu nữ hài. Con đại Ma Linh chính là ca ca của nó, trước kia vì bảo vệ nó nên đại Ma Linh lợi dụng thân mình làm mồi dẫn dắ những người khác rời đi, làm cho tiểu Ma Linh thành công đào thoát.

Nhưng vào lúc này đại Ma Linh lại hi sinh, ngay cả thi thể cũng không lưu lại chút nào, tiêu tán trên hư không.

Diệp Khuynh Tư muốn ôm lấy tiểu Ma Linh an ủi nó, nhưng mà Diệp Khuynh Tư không cách nào chạm được vào người của nó cả. Chỉ có thể ngồi xổm xuống nhu hòa dùng lời lẽ an ủi nó mà thôi.

Tiểu Ma Linh thút thít nỉ non làm cho bọn người Sở Mộ cảm thấy không tư vị trong lòng. Bất kể thế nào thì gây ra bi kịch này cũng có trách nhiệm của bọn họ.

- Ô ô ô ô...

Thời điểm này tiểu Mạc Tà đem miệng nhỏ tiến đến bên tai của Sở Mộ phát ra tiếng kêu nhẹ, ánh mắt xác thực nhìn chằm chằm vào trong Tiêu phủ.

Sở Mộ sững sờ, mở miệng nói:

- Ngươi nói Ma Linh chúa tể đã chạy vào trong Tiêu phủ rồi?

Bạch Ngữ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc. Lúc này tiểu Mạc Tà dứt khoát nhảy khỏi vai của Sở Mộ xuống đất, lắc lư cái đuôi xù lông chạy vào trong Tiêu phủ. Tự cấp dẫn đường cho mọi người.

Bọn người Sở Mộ cũng vội vàng theo sau.

Trước kia là Mạc Tà phát giác được Ma Linh xuất hiện bên người bọn họ, cảm giác của Mạc Tà chắc có lẽ không có sai.

Thân ảnh lung linh và màu bạc chạy trong hành lang tiểu viện. Rất nhanh đã chạy vào trong hầm băng.

Bốn người càng đi thì càng khiếp sợ nhiều hơn, bởi vì tiểu Mạc Tà dẫn bọn họ đi tới chỗ hầm băng của Cẩn Nhu.

- Ô ô ô..

Tiểu Mạc Tà quay đầu lại trao đổi với bốn người, nhẹ nhõm đẩy cánh cửa nặng nề ra, theo cầu thang chui vào trong hầm băng.

Bọn người Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy vào trong hầm băng.

Bọn họ cũng không ngờ Ma Linh chúa tể lại ẩn nấp trong địa phương này, cả nội thành có lẽ còn nơi thích hợp cho nó hơn nha.

Bốn người vào trong hầm băng, cả hầm băng trừ rét lạnh thấu xương cũng không còn lại gì, bọn họ cũng không thấy bóng dáng Ma Linh chúa tể.

Nhưng mà tiểu Mạc Tà biểu hiện mà nhìn thì Ma Linh chúa tể nấp trong hầm băng này, con mắt màu bạc của nó nhìn khắp cả hầm băng..

Tất cả mọi người không nói gì, ánh mắt tập trung vào tiểu Mạc Tà đang tìm kiếm Ma Linh, tiểu Mạc Tà di động tìm kiếm vài lần.

Hồi lâu tiểu Mạc Tà dường như không có phát hiện gì, đành phải nhảy lên vai của Sở Mộ, phát ra âm thanh bất mãn nỉ non.

Sở Mộ xoa xoa lỗ tai của nó, liếc mắt nhìn qua những người khác, nói:

- Mạc Tà cảm thấy nó ở trong hầm băng này nhưng Mạc Tà tìm không thấy nó nấp ở đâu..

Sở Mộ nói chưa hết lời thì nhìn thấy mọi người không chú ý tới mình, làm cho Sở Mộ kinh ngạc phát hiện chính ba người khác không có nhìn qua mình, ánh mắt của bọn họ nhìn qua chỗ khác!

Sở Mộ quay đầu đi, đầu tiên ánh mắt nhìn vào công chúa đang nằm trên giường băng, nhưng mà không phát hiện dấu hiệu nào của Ma Linh.

Sở Mộ khó hiểu nhìn qua ba người bọn họ, mở miệng nói:

- Như thế nào?

- Ngươi... Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện Cẩn Nhu công chúa nàng...

Diệp Khuynh Tư chỉ vào Cẩn Nhu công chúa, âm thanh đè xuống rất thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.