Sủng Mị

Chương 567: Q.2 - Chương 567: Trước mặt Đế Hoàng-Quân Chủ chỉ là loài bò sát




Diệp Khuynh Tư và ba con Hồn sủng Thủy Nguyệt, Bàn Mộc Linh, Linh Âm Thiếp phòng ngự yếu hơn lại được chính sinh vật cường đại kia bảo vệ, không có một đạo Phong Nhận hay Phong Liêm nào xuyên qua được bức tường phòng ngự của nó.

Còn dư lại một đuôi đang bảo vệ Cẩn Nhu công chúa và Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ.

Nói cách khác, tất cả mọi người và Hồn sủng đều được bảo hộ an toàn tuyệt đối, lực lượng Hủy Phong không thể địch nổi lại mất đi tác dụng triệt để.

"Đây... đây là chuyện gì ?"

Diệp Hoàn Sinh ngơ ngác nhìn xuống cái đuôi đang quấn lấy mình, loáng thoáng cảm giác tương đối quen thuộc.

Diệp Khuynh Tư cũng đã mở mắt ra, vốn là đã tiếp nhận tử vong nhưng không nghĩ tới còn chưa cảm nhận được đau đớn hay thống khổ, ngược lại nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

"Không có chết?"

Diệp Khuynh Tư thấp giọng lẩm bẩm.

"Phong ấn mở ra rồi !"

Cẩn Nhu công chúa nở nụ cười thê lương.

Thời điểm lực lượng hủy diệt đánh tới, hàng rào phong ấn cũng bị cưỡng bức phá vỡ. Cẩn Nhu công chúa chưa bị cuồng phong cuốn đi đã nhìn thấy được một thân ảnh kiên cường khống chế một con Hồn sủng cường đại nhảy vào trong cơn bão Hủy Phong.

Sau đó chính nó bảo vệ ở huynh muội Diệp gia và tất cả Hồn sủng an toàn thoát khỏi nguy cơ hung hiểm kia.

"Không cần biết ngươi là ai, đến đây tìm chết thì chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Sắc mặt Hạ Nghiễm Hàn vô cùng khó coi. Hắn không ngờ chỉ còn một chút nữa thôi là có thể giết chết ba người kia rồi, thế nhưng giám sát viên đã kịp thời chạy tới nơi này làm cho sự tình phát sinh biến hóa.

Mặc dù Hạ Nghiễm Hàn tức giận nhưng không hề lo sợ, trừ phi là cường giả danh hiệu cấp mười xuất hiện ở nơi này, lấy thực lực của bọn họ coi như là giám sát viên cũng có thể giết người diệt khẩu.

Tần Dạ là kẻ lòng dạ ác động không chỗ cố kỵ, cho dù là giám sát viên hay hộ vệ cũng dám giết. Bởi vì sau lưng hắn là cao tầng Hồn Minh làm chỗ dựa, trên đời này không có bao nhiêu người có năng lực làm khó hắn.

"Vù vù vù vù vù !”

Cơn bão hủy diệt dần dần lắng xuống, Hạ Nghiễm Hàn và Tần Dạ rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ hình dáng gã giám sát viên tự tìm đường chết kia.

Nhưng mà thời điểm bọn họ nhìn thấy rõ ràng dung mạo người kia, cả hai đồng thời lộ vẻ kinh ngạc tột đỉnh.

"Sở... Sở Mộ… phải Sở Mộ không?"

Diệp Hoàn Sinh đứng gần Sở Mộ nhất, cũng là người đầu tiên kêu lên kinh hãi.

Diệp Khuynh Tư đã nhận ra chủ nhân thanh âm là Sở Mộ, lúc này tâm tình của nàng dao động kịch liệt không thể kiềm chế nổi, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Sở Mộ đang che chắn trước mặt mình.

Cẩn Nhu công chúa há cái miệng nhỏ nhắn hồi lâu không nói nên lời, bộ dạng đúng là không dám tin tưởng vào chuyện này.

Sở Mộ còn sống?

Hắn có thể sống sót đi ra từ quân đoàn Thạch Điêu thủ vệ?

Cho dù là Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh hay Cẩn Nhu công chúa, trong đầu tất cả bọn họ sinh ra phản ứng đầu tiên chính là ảo giác.

Nhưng mà Sở Mộ bây giờ đứng ở trước mặt bọn họ vô cùng chân thật, hình như không giống với ảo giác lắm?

Nhìn Sở Mộ còn sống đứng sờ sờ gần đó, ba người bọn họ dâng lên cảm xúc mừng rỡ như điên, kích động nói không ra lời.

"Khặc !”

Bạch Ma Quỷ phát hiện chủ nhân còn sống xuất hiện cũng kêu lên hưng phấn, thi triển kỹ năng Ma Mị Ảnh xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

"Rống rống !"

Chiến Dã nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện thực lực đột nhiên tăng cường mấy phần, vô cùng bá đạo bức lui Hoàng Kim Tà Trùng, nhảy liên tục mấy cái đã hạ xuống bên cạnh Sở Mộ, đưa cái đầu cạ cạ vào người hắn tỏ vẻ mừng rỡ.

"Các ngươi làm rất tốt, kế tiếp giao cho ta và Mạc Tà kết thúc chuyện này."

Sở Mộ mỉm cười vui vẻ, nhẹ giọng nói.

Sở Mộ nói ra lời này làm cho Chiến Dã và Bạch Ma Quỷ ngạc nhiên nhìn lại, lúc này mới phát hiện ngọn lửa trên người Mạc Tà khác hẳn lúc trước. Khí tức cuồng dã, bá đạo thậm chí vượt qua chúng nó, nếu như Mạc Tà không kiềm chế lực lượng sợ rằng chúng nó không thể tiếp cận Sở Mộ dễ dàng như thế.

"Sở Mộ, Mạc Tà của ngươi ..."

Lúc này ba người kia cũng ý thức được sinh vật cường đại tới mức không thèm để ý lực lượng Hủy Phong, xuất thủ bảo vệ mọi người và Hồn sủng lại là Mạc Tà.

Chẳng qua là bọn họ cảm thấy khí tức trên người Mạc Tà vô cùng xa lạ, có thể nó là giống với một sinh vật bá chủ thống trị Mê giới hơn.

Hơn nữa, Mạc Tà bây giờ tỏa ra khí chất của một đời quân vương, uy nghiêm và cường đại không phải Cửu Vĩ Viêm Hồ có thể so sánh được.

Lực lượng cường đại, ngoại hình ưu mỹ, khí chất cuồng dã, cặp mắt tà dị kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ. Bộ lông trên người vẫn là màu bạc tinh khiết, nhưng Đồ Đằng Tội Ấn màu ám đỏ kỳ bí lan tràn ra khắp thân thể nó, chín cái đuôi dài đang lặng lẽ bốc cháy Tội Viêm làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận linh hồn.

Nếu như nói Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ là Hồn sủng quý tộc, vậy thì Mạc Tà lúc này chính là một đời Hồ Vương chỉ riêng khí thế đã khiến cho tất cả sinh vật cam nguyện thần phục.

"Đây … đây có thật... thật sư là Mạc Tà ?"

Diệp Hoàn Sinh cũng sợ ngây người, lắp bắp hồi lâu mới nói xong một câu trọn vẹn.

Từ ngoại hình Hồn sủng đã có thể nhận ra lực lượng mạnh mẽ đến cực hạn, trong đầu hắn mơ hồ hiện ra hai chữ “đế hoàng” nhưng không dám khẳng định. Căn bản rất khó liên lạc chín đoạn trung giai Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ trung đẳng quân chủ với sinh vật cường đại đang đứng ở trước mặt.

Lúc này hai người Hạ Nghiễm Hàn và Tần Dạ nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân cũng sợ hãi ngây dại toàn thân.

Lấy trình độ thực lực và kinh nghiệm của bọn họ hiển nhiên là nhận ra từ sớm. Cấp quân chủ và cấp đế hoàng phát ra khí thế vốn không cùng một cấp bậc, mà đầu Yêu Hồ ở trước mặt kia chèn ép Hồn sủng quân chủ đỉnh phong của bọn họ rụt rè, e ngại không dám cử động một bước. Thậm chí trong đầu không sinh ra nổi ý niệm đối kháng, chúng nó chỉ biết run rẩy chạy trở về bên cạnh chủ nhân.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Điều này vốn không thể …?"

Hạ Nghiễm Hàn rốt cuộc ý thức được một khả năng rất có thể xảy ra, bỗng nhiên há miệng hét lớn một tiếng.

Sở Mộ còn sống chính là sự thật không thể phủ nhận, nhưng mà Hạ Nghiễm Hàn lại nghĩ tới một chuyện tình kinh khủng hơn nữa ...

Hắn chưa kịp mừng rỡ vì Hồn sủng liên tục dị biến còn sống đã phải tiếp nhận một vấn đề khiến cho tinh thần hắn muốn hỏng mất.

Trong đầu hắn tự nhiên hiện ra mấy chữ:

“Chủng tộc dị biến.”

Vào lúc này Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ lại chủng tộc dị biến.

Một lần chủng tộc dị biến sẽ vượt qua một bậc thang đẳng cấp. Cấp nô bộc, cấp chiến tướng, cấp thống lĩnh có lẽ không biểu hiện ra hết ý nghĩa của huyết thống dị biến.

Nhưng mà sau cấp quân chủ, mỗi một lần chủng tộc dị biến chính là tăng cường thực lực gấp mấy mười mấy lần.

Nếu tiếp tục dị biến lên tầng thứ cao hơn nữa chính là tăng vọt mấy chục lần, lực lượng vô cùng vô tận thậm chí vượt qua đẳng cấp Chí Tôn.

"Hạ Nghiễm Hàn, đây là chuyện gì? Không phải ngươi nói Hồn sủng mạnh nhất của hắn tuyệt đối là quân chủ cao đẳng hay sao? Bây giờ đầu Yêu Hồ kia là thứ gì? Chẳng lẽ là cao đẳng quân chủ?"

Hiện tại đầu óc Tần Dạ cũng muốn hỏng mất luôn rồi, trực tiếp nổi điên quát lớn.

Tần Dạ thế nào lại không cảm giác được đây là một con Hồn sủng cấp đế hoàng? Khí tức đế vương đập mặt làm cho tất cả Hồn sủng của hắn nơm nớp lo sợ không dám cử động bất thường.

Tần Dạ xưa nay rất thích cướp đoạt Hồn sủng hoàn mỹ của người khác, nhưng mà hắn không ngu đến nổi đi va chạm với cường giả vượt xa mình. Bởi vì ở trước mặt Hồn sủng cấp đế hoàng, tất cả chủ sủng quân chủ đỉnh phong của hắn quả thực là một đống cặn bã.

Tần Dạ hét lớn một tiếng lại vô tình thức tỉnh Hạ Nghiễm Hàn, cố gắng kiềm chế sợ hãi nói:

"Ánh mắt ngươi mù hả? Chẳng lẽ còn nhìn không ra đây là chủng tộc dị biến? Không cần phải hô to gọi nhỏ phí thời gian vô ích, mau nghĩ biện pháp đối phó đầu Hồn sủng cấp đế hoàng này. Nếu không chúng ta chết chắc !"

"Chủng tộc dị biến? Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?"

Tần Dạ nghe thế nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác cả người hồi lâu.

Phải biết rằng, xác suất chủng tộc dị biến còn thấp hơn cả gặp phải Hồn sủng cấp đế hoàng nơi hoang dã.

Thử nghĩ đến tình cảnh một gã Hồn sủng sư sáng sớm ra cửa chuẩn bị huấn luyện một con Hồn sủng cấp nô bộc, kết quả lại gặp phải một con mười đoạn Hồn sủng cấp đế hoàng hiện ra ở trước mặt mình, lúc đó người kia sẽ có cảm giác ra sao? Tâm tình biến đổi kịch liệt như thế, Tần Dạ làm sao tiếp nhận nổi đây?

Mà tâm tình Hạ Nghiễm Hàn còn thảm hơn cả Tần Dạ, rõ ràng là Sở Mộ ký kết hồn ước với một con Hồn sủng cấp nô bộc, thế nhưng bây giờ lại biến thành mười đoạn Hồn sủng cấp đế hoàng cường hãn vô song. Trước kia Hạ Nghiễm Hàn chỉ cần động một ngón tay cũng có thể cướp đoạt nó, nhưng giờ này khắc này cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng cũng đánh không lại đối phương. Nhất thời trong lòng hắn khí huyết công tâm, mặt mày đỏ gay thở ra từng hơi nặng nhọc.

"Vù vù vù vù !”

Lực lượng Hủy Phong còn sót lại thổi loạn bộ lông trên người Mạc Tà, cặp mắt nó giống như tử thần khóa chặt Hạ Nghiễm Hàn.

Cho dù Hạ Nghiễm Hàn hóa thành tro bụi, Mạc Tà cũng nhận ra được cái tên tàn ác đáng hận này.

Tại Yêu Linh Gia, hắn cho Thiên Đằng Yêu vây khốn Mạc Tà, sau đó dùng ảo giác bức bách Sở Mộ giải trừ hồn ước.

Khi đó Mạc Tà cực kỳ tức giận, hi vọng có được lực lượng cường đại hơn giết chết địch nhân ở trước mặt. Nó chưa bao giờ sinh ra khát vọng truy cầu lực lượng to lớn như thế.

Ban đầu bị khống chế không thể nhúc nhích một bước, Mạc Tà cố gắng kích thích lực lượng tiềm ẩn trong huyết mạch, hi vọng có thể phát sinh chủng tộc dị biến.

Nhưng mà cách đó không lâu nó đã dị biến một lần tại Cổ vực, cho dù khát vọng lực lượng đến mức nào cũng chỉ là hành động vô ích, hoàn toàn không có cách nào tiếp dị biến trong quãng thời gian ngắn như vậy. Nhất là dưới tình huống đề thăng đẳng cấp chiến lực từ cấp quân chủ lên đến đế hoàng.

Hôm nay khát vọng lực lượng cuối cùng đã đến, kẻ thù một lòng muốn tiêu diệt cũng đã xuất hiện.

Chỉ có dùng máu Hạ Nghiễm Hàn mới có thể bình phục oán hận trong lòng Mạc Tà, đặc biệt sau khi hóa thân thành Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân thì lửa giận bốc cháy càng thêm mạnh mẽ.

"Sở Mộ... bọn họ có sáu con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong."

Cẩn Nhu công chúa vội vàng nhắc nhở Sở Mộ.

"Trước mặt đế hoàng, tất cả quân chủ chỉ là loài bò sát."

Sở Mộ cười lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.