Sủng Mị

Chương 869: Q.2 - Chương 869: Tinh Linh Điệp - Mạn Thiên Hoa Vũ




Thế nhưng không bao lâu sau, Sở Mộ nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ vang lên.

Sở Mộ không cần quay đầu lại cũng biết đó là Diệp Khuynh Tư đã dỗ Trữ Mạn Nhi ngủ say.

"Chuyện gì mà mặt mày đau khổ vậy ?"

Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng nhảy lên trên cành, ngồi bên cạnh Sở Mộ. Một mảnh y phục trượt qua để lộ cặp đùi trắng nõn.

Lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy Diệp Khuynh Tư chính là bị cặp đùi này hấp dẫn lực chú ý. Hiện tại sức kháng cự của hắn đã yếu lắm rồi.

Cành cây rất lớn đầy đủ không gian cho hai người thân mật, Sở Mộ tựa vào thân cây để Diệp Khuynh Tư nghiêng người dựa vào ngực mình. Bàn tay hắn thuận thế đặt lên đùi nàng, không ngừng vuốt ve.

Diệp Khuynh Tư hờn dỗi cản lại không cho bàn tay hắn tác quái, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói:

"Không được quậy !"

Sở Mộ lập tức ho khan một tiếng, trở về bộ dáng quy củ, nghiêm túc. Ban ngày vẫn thường bị dã nha đầu Trữ Mạn Nhi cản trở, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội thân cận, hắn lại bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp.

"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !”

Bỗng nhiên bên trong rừng cây phát ra hàng loạt thanh âm đập cánh, vô số bóng đen bay loạn lên trời.

Bóng đen số lượng rất lớn, hầu như che kín bầu trời đêm đầy sao. Từ vị trí Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư có thể thấy được một đám mây đen trôi ngang qua đầu mình.

Sở Mộ vốn đang tranh thủ cơ hội vuốt ve lưng Diệp Khuynh Tư, nhưng hắn cảm giác được một luồng khí tức cường đại ập đến liền nhíu mày suy nghĩ.

"Hình như sự tình có biến !"

Diệp Khuynh Tư nhìn đám sinh vật dần dần đi xa, mở miệng nói.

"Ừ, chúng nó bay về phía Hướng Vinh thành. Trong thế giới nhân loại rất ít khi thấy được Dực hệ Hồn sủng quần kết thành đội."

Sở Mộ gật đầu nói.

"Chúng ta đi đường hơi lệch phương hướng, nơi này hẳn là rất gần Mê giới."

Diệp Khuynh Tư nói.

Thế giới rộng lớn thứ gì cũng có, trước kia Sở Mộ lịch lãm thường xuyên nhìn thấy quần thể Hồn sủng bay qua. Cảnh tượng đó đến nay vẫn làm cho hắn rung động không dứt, khát vọng cường lực càng thêm mãnh liệt.

Nhưng mà bây giờ Sở Mộ chỉ âm thầm cảm khái, bởi vì chính hắn đã đi được đoạn đường khá dài. Từ lúc rời khỏi Tù đảo, hắn không thể nào nghĩ tới mình lại đứng trên độ cao thế này dõi mắt nhìn xuống vạn vật.

Thế nhưng, chẳng biết tại sao Sở Mộ chợt nhớ tới quân đoàn Thiên Ma Trùng ở Đại Sở thế gia.

"Sở Mộ? Chàng đang nghĩ gì đó ?"

Diệp Khuynh Tư phát hiện Sở Mộ suy nghĩ đến xuất thần, lập tức ghé sát vào tai hắn hỏi nhỏ.

Sở Mộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Diệp Khuynh Tư tò mò áp sát mình, một mùi hương thoang thoảng như lan như sứ phả vào mặt làm hắn bắt đầu động tâm.

Sở Mộ hiển nhiên biết rõ vào lúc này chuyện gì mới là quan trọng nhất. Diệp Khuynh Tư đã chủ động đưa tới, hắn làm sao nguyện ý buông tha? Cánh tay kia bỗng nhiên thu lại làm cho Diệp Khuynh Tư mất thăng bằng nằm ngửa trên ngực hắn. Sau đó lập tức tấn công cái miệng nhỏ nhắn, ướt át.

Diệp Khuynh Tư ban đầu còn muốn giãy dụa tượng trưng mấy cái, vòng eo mảnh khảnh cọ quậy một hồi rồi cũng bỏ qua. Chỉ lát sau nàng cũng động tình, hai cánh tay quấn quanh cổ Sở Mộ.

"Cần đi vào lều?"

Sở Mộ nói khẽ với Diệp Khuynh Tư.

Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu, ngượng ngùng gật đầu:

"Ừ !"

Nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt luôn dễ dàng quên đi hết thảy mọi thứ ở chung quanh.

Bởi vì Sở Mộ không có chú ý ngay lúc này chợt có một đầu Dực hệ Hồn sủng tỏa ra ánh sáng hoa lệ xẹt qua đỉnh đầu của mình.

Cái tên Hướng Vinh thành mang ý nghĩa khuyên nhủ mọi người hãy hưởng thụ vui sướng, liên tục phấn đấu hướng tới vinh quang.

Tòa thành này có phong cách vô cùng đặc biệt, toàn bộ thành thị chính là một rừng hoa đúng nghĩa. Cho dù là đường phố rộng rãi, hay là hẻm nhỏ u tĩnh, đình viện độc lập đều có trồng hàng nghìn hàng vạn chủng thực lực đẹp đẽ, sắc thái lộng lẫy mê người.

Tòa thành này còn có một loại Hồn sủng đặc biệt - Tinh Linh Điệp.

Tinh Linh Điệp là một loại Hồn sủng huyết thống rất đặc thù, chúng nó thật ra chỉ là tiểu sinh mạng đẳng cấp cực thấp, thậm chí không thể tính là Hồn sủng. Chỉ tồn tại ở khu vực chung quanh Hướng Vinh thành.

Tinh Linh Điệp xuất hiện khắp nơi, nhà nhà phố phố nơi nào cũng có. Bề ngoài tương tự bươm bướm nhỏ xinh, hai cánh mỏng manh tinh tế, mỗi khi đến mùa giao phối sẽ thấy chúng nó bay múa ngập trời.

Người dân ngủ ban đêm vẫn để cửa sổ mở rộng, Tinh Linh Điệp bay vào tỏa ra mùi hương giúp cho giấc ngủ thêm sâu. Hơn nữa, còn có thể hiệu quả trị liệu và bồi bổ tinh thần mỏi mệt. Ta thành này nhờ có chúng nó nên sức khỏe người dân rất tốt, ngay cả lão nhân cũng sinh long hoạt hổ, bước đi như bay, không thấy người nào ho khan, thở gấp.

Tinh Linh Điệp chia ra làm hai loại, một là ra đời ở trong đình viện được chủ nhân phụng dưỡng, mặc dù không có ký kết hồn ước vẫn sống chung với đám con nít cùng nhau trưởng thành. Loại thứ hai là Tinh Linh Điệp ra đời trong khu vực lân cận tòa thành, chúng nó chính là màu sắc tô điểm cho thành thị càng thêm rực rỡ.

"Ca ca, nơi này thật là đẹp, giống như đi vào thế giới thần tiên vậy."

Trữ Mạn Nhi hưng phấn chạy nhảy tung tăng trên đường phố, cười lên vui sướng đùa giỡn với đàn Tinh Linh Điệp.

Diệp Khuynh Tư khoác cánh tay Sở Mộ đi theo sau, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu thơ ngây không buồn không lo kia.

"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !"

“Vù vù vù !”

Hàng loạt tiếng vỗ cánh vang lên, một đàn bươm bướm đủ màu sắc nhẹ nhàng bay múa. Trữ Mạn Nhi đứng gần hồ nước, để cho một đầu Tinh Linh Điệp hạ xuống lòng bàn tay mình.

Sau đó nàng vui vẻ nhảy múa với đàn bướm, vũ điệu sinh động, vui tươi làm cho người dân ở gần đó chú ý. Chốc lát sau, tựa như có một lực hấp dẫn vô hình lôi cuốn vô số Tinh Linh Điệp bay tới gia nhập vào vũ điệu, không ngừng đảo quanh Trữ Mạn Nhi.

Trong khoảnh khắc này Trữ Mạn Nhi trở thành tiêu điểm, chú ý các thiếu niên nhìn thiếu nữ ưu nhã như si như say. Ngay cả nữ tử cũng bị hình ảnh xinh đẹp kia hấp dẫn không muốn dời tầm mắt.

"Thiếu nữ này có thể hấp dẫn Tinh Linh Điệp."

"Thật là đẹp !"

Tinh Linh Điệp chính là sinh vật đặc biệt trong tòa thành, chúng nó thanh nhã và cao ngạo. Tuy rằng sống chung với nhân loại, nhưng rất ít khi chủ động tiếp cận người lạ.

Mà tòa thành này còn có một quy định sắt, đó là giết chết một con Tinh Linh Điệp định tội giống như giết một người. Vì thế, dưới tình huống bình thường sẽ không có ai quấy rầy chúng nó.

Tinh Linh Điệp mang lại cho tòa thành sức sống mạnh mẽ, giúp cho người dân giải tỏa mệt nhọc thường ngày. Vì thế chúng nó cũng được ưu ái nhiều hơn những sinh vật khác. Chỉ có Hoa sư, Dược sư, Linh sư mới có khả năng hấp dẫn Tinh Linh Điệp vây quanh.

Trữ Mạn Nhi không cần sử dụng hương phấn thu hút Tinh Linh Điệp. Bởi vì bản thân nàng đã có năng lực đặc thù, tâm tính lương thiện, thuần khiết phù hợp với Tinh Linh Điệp. Chúng nó mặc nhiên coi nàng là công chúa, không ngừng bay tới triều bái.

"Ngươi nhặt được nha đầu này đúng là đặc biệt."

Diệp Khuynh Tư cười khanh khách nhìn sang Sở Mộ, lại phát hiện hắn xuất thần nhìn Mạn Nhi khiêu vũ. Nàng lặng lẽ hạ cánh tay xuống ngắt hắn một cái, coi như là nhắc nhở hắn hồi hồn.

Thân thể Sở Mộ trải qua thiên chuy bách luyện, cộng thêm một lần lột xác đã không còn là nhân loại nữa rồi. Tiểu nữ nhân cử động nhỏ vốn không thể gây thương tổn cho hắn, ánh mắt hắn vẫn ngó chừng Mạn Nhi xuất thần.

Diệp Khuynh Tư tức giận thở phì phò, nhưng không có biện pháp nào xử lý hắn.

Khu vực lân cận Trữ Mạn Nhi tụ tập Tinh Linh Điệp càng lúc càng nhiều. Từ lúc ban đầu chỉ là mấy đàn bướm trên đường phố, ngõ hẻm gần đó, không tới vài phút đã thu hút toàn bộ Tinh Linh Điệp bay múa tràn ngập nội thành. Cảnh tượng tráng lệ xưa nay hiếm có.

"Các ngươi mau nhìn !"

Bỗng nhiên có người nào đó chỉ lên bầu trời, mở miệng hét lớn.

Lúc này tất cả mọi người mới đột nhiên phát hiện bầu trời cả tòa thành đã bị đám mây đủ màu sắc che kín, Tinh Linh Điệp từ bốn phương tám hướng điên cuồng bay về phía nội thành.

"Rất nhiều… rất nhiều Tinh Linh Điệp a…aaa ! "

Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, không ai tin nổi cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt mình.

Trước giờ người có thể hấp dẫn nhiều Tinh Linh Điệp chỉ có Hoa Hoàng Sư và Đế Cơ tôn quý. Thế mà lúc này một tiểu thiếu nữ thần bí lại thu hút được nhiều Tinh Linh Điệp như thế. Trong lúc nhất thời mọi người rất là tò mò về lai lịch của nàng.

"Ca ca, ngươi mau nhìn, chúng nó rất thích chơi với ta nha !"

Trữ Mạn Nhi nở nụ cười vui sướng, nhẹ nhàng bay tới khoe với Sở Mộ.

Sở Mộ biết rõ năng lực của Trữ Mạn Nhi, ngay cả sinh vật hung sát như Bạch Yểm Ma còn dốc toàn lực bảo vệ nàng, không cần phải nói đến Tinh Linh Điệp đơn thuần. Nàng chính là vạn vật sủng nhi, cũng là người con của tự nhiên được trời cao ân sủng.

"Phốc phốc phốc phốc phốc !"

Bỗng nhiên, ngay khi Trữ Mạn Nhi đến gần Sở Mộ, tất cả Tinh Linh Điệp giống như bị thứ gì đó kinh sợ vội vàng vỗ cánh tản đi.

Trữ Mạn Nhi ngạc nhiên nhìn chúng nó bay đi, đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện đàn Tinh Linh Điệp dần dần tan rã, biến mất ở trong phố phường, ngõ hẻm.

"Tinh Linh Điệp là sinh vật nhạy cảm, chúng nó có thể cảm ứng được tâm linh nhân loại. Nếu gặp phải người có nội tâm tà ác sẽ bị kinh sợ. Bên cạnh tiểu huynh đệ ngươi là một vị mỹ nhân khí chất bất phàm, thiếu nữ này thiên sinh lệ chất. Chẳng qua là chúng nó đến gần ngươi lập tức bị tà ác xua tan… đáng tiếc đáng tiếc !"

Lúc này một người nam tử trung niên ở gần đó chậm rãi nói.

Vị nam tử trung niên này hẳn là lớn tuổi, tóc mai đã hai màu muối tiêu, thân thể nhìn như cường tráng nhưng ẩn giấu không ít tật bệnh. Chỉ có cặp mắt hắn bị mảnh vải đen quấn kín, hẳn là một người mù lòa.

"Ca ca thật đáng ghét !"

Trữ Mạn Nhi oán giận trách cứ, thật vất vả mới gọi được Tinh Linh Điệp nhiều như vậy tới chơi. Kết quả vừa chạy tới chỗ hắn đã bị hù dọa bay đi sạch rồi.

Sở Mộ đứng ở nơi đó, cười khổ gãi gãi đầu.

“”Thật ra mình đâu có làm gì ?”

"Lão tiên sinh, ngươi hiểu rất rõ Tinh Linh Điệp sao?"

Sở Mộ là một vị Hồn sủng sư hiển nhiên hứng thú đối với các loại Hồn sủng. Hơn nữa, hắn còn nhớ tới thời điểm ngồi cạnh Diệp Khuynh Tư nhìn thấy vô số Tinh Linh Điệp bay qua. Trong đó cũng có không ít Tinh Linh Điệp cao cấp.

"Ha hả, ta ở chỗ này ở rất nhiều năm rồi. Người trẻ tuổi, ngươi hẳn là thành viên Yểm Ma cung?"

Lão nam tử cười nói.

Sở Mộ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm. Chỉ một câu nói nhắc đến Yểm Ma cung đã chứng minh hắn biết Sở Mộ có Hồn sủng Bạch Yểm Ma.

"Lão tiên sinh nhãn lực rất tốt !"

Sở Mộ cũng không phủ nhận, dù sao bản thân hắn cũng là thành viên Yểm Ma cung hàng thật giá thật.

"Tòa thành này không hoan nghênh thành viên Yểm Ma cung, đừng có gây chuyện thị phi.”

Lão tiên sinh nói xong liền xoay người rời khỏi, nhanh chóng hòa mình vào dòng người đông nghịt.

Lão tiên sinh rời đi không bao lâu, Diệp Khuynh Tư mới thấp giọng hỏi:

"Lão tiên sinh kia đã mù rồi, tại sao còn đi lại thuận tiện như thế?"

"Hồn niệm hắn còn cao hơn ta, đó là một vị cao nhân ẩn thế. Mới vừa rồi hẳn là bị Trữ Mạn Nhi gây chú ý."

Sở Mộ nói.

"À? Mới tới nơi này đã gặp cường giả ?"

Diệp Khuynh Tư kinh ngạc nói.

"Tòa thành này hẳn là có không ít cao nhân lánh đời, bọn họ đã dành cả đời theo đuổi lực lượng, về già sẽ an tâm ở chỗ này hưởng thụ an nhàn. Hoặc là ký thác hi vọng vào đời sau, cố gắng làm một vài việc tốt trước khi lìa đời."

Sở Mộ nói.

Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ, hồi lâu sau mới nói:

"Thanh niên huyết khi phương cương, còn trẻ như vậy lại ra vẻ chững chạc hơn người. Làm ta nghe lạ cả tai !"

Sở Mộ chân thành gật đầu:

"Ừ, huyết khí đúng là phương cương không chịu nổi."

Diệp Khuynh Tư lúc đầu còn không hiểu ý tứ Sở Mộ, nhưng khi nàng nhận thấy ánh mắt hắn và nụ cười giảo hoạt xấu xa mới hiểu ra hắn muốn châm chọc mình.

Diệp Khuynh Tư ngại ngùng cúi đầu, cánh tay dùng sức vặn khối thịt mềm nơi hông hắn một vòng, thấp giọng mắng:

"Lưu manh, khó trách nhiều Tinh Linh Điệp như vậy cũng bị ngươi bị xua tan rồi. Đâu chỉ là tâm linh tà ác, tư tưởng cũng cực độ tối tăm."

Diệp Khuynh Tư đến bây giờ mới phát hiện người này đùa bỡn lưu manh cũng cao siêu hơn người. Những người không biết còn cho rằng hắn là hạng người nghiêm trang, đứng đắn, tuyệt đối không biết nói năng hoa lá cành dụ dỗ nữ hài tử.

"Không phát hiện ta chỉ tà ác với một mình nàng thôi sao ?"

Sở Mộ rất thích đùa giỡn Diệp Khuynh Tư, mỗi lần nhìn thấy nàng oán giận lộ ra thần thái yêu kiều, hắn lại có cảm giác thành tựu.

"Hừ, ai biết được?"

Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là không ăn chiêu này của Sở Mộ, chợt nghĩ tới điều gì đó bỗng nhiên thở phì phò nói:

"Ta và Mạn Nhi đi dạo một chút, không cho phép ngươi theo !"

"Ừ, đi đi !"

Sở Mộ cũng biết Diệp Khuynh Tư không phải thật sự giận hắn. Mà là nữ tử đi dạo phố vốn không thích hợp nam nhân đi theo, trừ phi hắn muốn đảm nhiệm vai trò khuân vác.

Có Bạch Nhị, Bạch Tứ đi theo hộ vệ cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn rồi. Dù sao nơi này cũng là thành thị nhân loại, cao thủ cấp đế hoàng rất ít khi chủ động gây chuyện bên trong thành.

Nếu đụng phải một ít phiền toái nhỏ, vậy thì đám người kia lại càng đau khổ rồi. Tiểu nha đầu Trữ Mạn Nhi vốn rất am hiểu trêu chọc người, bản lĩnh hành hạ tâm lý cũng là số một số hai.

Tòa thành này là không có ba thế lực lớn, Sở Mộ biết Diệp Khuynh Tư muốn luyện chế linh vật nên đi tìm thuê một gian Dược viện. Sau đó ngồi ở trong phòng suy nghĩ kế hoạch tăng cường thực lực Ma Thụ chiến sĩ.

"Nơi này khá tốt, theo con đường chính có thể đến trung tâm thành, ngồi trên lầu các sẽ nhìn thấy quảng trường phồn hoa, bên trong viện còn có một đàn Tinh Linh Điệp. Chúng nó tản ra mùi hương có hiệu quả đặc thù giúp cho thân thể suy yếu mau hồi phục, thần thanh khí sảng. Ý, bình thường có không ít Tinh Linh Điệp bay tới bay lui, tại sao đột nhiên biến sạch rồi? À, hẳn là đi thu thập phấn hoa."

Lão nô bộc đang tường thuật ưu điểm trang viện bỗng nhiên gãi đầu lúng túng.

Lão lúng túng là vì đàn Tinh Linh Điệp trước giờ vẫn sống chung hòa thuận, không biết tại sao lại đột ngột bay đi xa. Tình huống này lão rất ít khi chứng kiến.

"Ừ, nơi này là được rồi. Đây là tiền thuê, bình thường không có việc gì đừng tới quấy rầy."

Sở Mộ ném một túi cho lão nô bộc.

Lão nô bộc không nghĩ tới thanh niên này sảng khoái như vậy, nhanh chóng cất tiền vào người rồi thi lễ rời khỏi.

Gian đình viện này khá lớn, hậu viện còn có một khu vườn dược liệu, vị trí tọa lạc cũng ổn. Xem ra Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi sẽ không có ý kiến, về phần Tinh Linh Điệp hiển nhiên là do Sở Mộ ‘nội tâm tà ác’ rồi.

"Ô ô ô !"

Mạc Tà từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống chạy một vòng quanh đình viện, tựa hồ không phát hiện cái gì thú vị lại nhảy tót lên vai hắn ngáp dài.

"Chúng ta đến Liệp sủng hội xem thử !"

Sở Mộ mỉm cười nói với Mạc Tà.

"Ô ô ô !"

Mạc Tà gật đầu đồng ý.

Liệp sủng hội và Linh Giáo giống nhau, cả hai đều là tổ chức trung lập. Phần lớn cao thủ chỉ tiếp nhận chức vụ tạm thời trong Liệp sủng hội, về phần lập trường là do bọn họ tự mình định đoạt.

Sở Mộ trực tiếp đi đến gian phòng dành cho cao tầng Liệp sủng hội.

Nơi này dù sao cũng là Giới thành cấp mười, cấp bậc nhiệm vụ săn thú hẳn là không thấp.

Sở Mộ tiến đến một tấm bảng lớn bên vách tường liền phát hiện đúng là có nhiệm vụ cấp Hồn Hoàng. Chẳng qua là trên đó không có tin tức làm cho Sở Mộ cảm thấy hứng thú.

Mục đích chủ yếu của hắn là muốn tăng cường thực lực Ma Thụ chiến sĩ, tin tức nơi này nửa thật nửa giả. Sở Mộ không muốn hao phí thời gian truy tìm cái gọi là ấu sủng cấp đế hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.