Sủng Mị

Chương 1307: Q.2 - Chương 1307: Thiên Giới bia, kim đồng hồ thời không.




Thiên Giới bia cách Lâm Thành còn một đoạn, Sở Mộ xuất phát đã dùng tốc độ nhanh nhất của Dạ đi tới đó.

Thời gian chừng một ngày Sở Mộ dần dần nhìn thấy hoang vu chi địa.

Chẳng biết tại sao chung quanh Thiên Giới bia không có một ngọn cỏ, thê lương cát vàng và gió đìu hiu, không ai phân rõ phương hướng.

Bầu trời màu da cam thật cao, mặt trời như quả cao treo trên cao, bên dưới có một kim đồng hồ chỉ thời gian.

Cát vàng, trường ảnh, thân ảnh Dạ thần tuấn, tốc độ nó không ngừng nhanh hơn, trong khoảng khắc đã tới dưới Thiên Giới bia.

Thiên Giới bia to lớn hùng vĩ, ngẩng đầu nhìn qua không thấy đỉnh ở đâu cả.

Vô số văn tự cổ xưa khắc lên thân của Thiên Giới bia, thời điểm dừng lại nhìn qua thì trong cảm giác sẽ có vô số hình ảnh qua lại, diễn dịch ra một đoạn truyền thuyết vô cùng kinh tâm động phách...

Nhảy khỏi lưng của Dạ, Sở Mộ đứng dưới Thiên Giới bia, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào bia đá cổ xưa này.

Chẳng biết tại sao trong mắt Sở Mộ thì Thiên Giới bia giống như một lão giả, trong nó lắng đọng rất nhiều câu chuyện, luôn dùng một loại ý cảnh ý vị thâm trường nhắc nhở người khác, lại không nói cho người ta biết toàn bộ câu chuyện.

Sở Mộ quên Thiên Giới bia, nó cũng như bia khóc lặng lẽ, sau đó tại lại làm ý thức của hắn mê mang đi, chậm rãi tự nói với mình những chuyện đã qua.

Mỗi một tòa Thiên Giới bia Sở Mộ đều có cảm giác mờ mịt, kể cả là tòa Thiên Giới bia này.

Sở Mộ ngửa đầu, lẳng lặng dừng ở đó, vẫn không nhúc nhích nhìn bia đá.

- Vù vù vù hô ~~~~~~~~~

Cát vàng phiêu diêu, từng đợt cát mỏng bay lên, thổi loạn vạt áo và tóc của Sở Mộ.

Sau giờ ngọ mặt trời bắt đầu hạ xuống, chậm rãi xuất hiện sau lưng của Sở Mộ, kéo dài thân ảnh của Sở Mộ. Càng kéo dài bóng dáng của Thiên Giới bia, chậm rãi bóng người và bia hợp lại...

Kim đồng hồ thời không dường như dừng lại, cát vàng, đại địa, bóng người chồng lên bia ảnh. Một khung cảnh như tranh vẽ hiên lên trên vùng đất này.

Bỗng nhiên thế giới trở nên trầm tĩnh, chỉ có cát vàng gào thét bên tai.

Thời điểm Sở Mộ mở mắt thì nhìn thấy thân ảnh Thiên Giới bia cô độc đứng trong cát vàng, chung quanh trống trải.

Nhưng mà Sở Mộ suy nghĩ thì có âm thanh như ma lực hấp dẫn hắn chú ý, Sở Mộ có cảm giác như mình đứng ở thời không khác, nhìn thấy từng hình ảnh xảy ra.

Sở Mộ không có vì chuyển đổi thời không mà kinh ngạc.

Không gian chung quanh vặn vẹo, cát vàng vẫn bay đầy trời, Thiên Giới bia vẫn đứng vững, nhưng mà trên vùng đất này xuất hiện nhiều thân ảnh cường đại.

- Chúng ta truy đuổi thật vất vả, nhưng mà cuối cùng vẫn đuổi kịp.

Một âm thanh truyền tới.

Sở Mộ có thể nhìn thấy một con Độc Nha thú, răng nanh của Độc Nha thú này hoàn toàn bạo lộ ra ngoài. Hình thành một đường cong kinh người, cũng hiển lộ chất độc đáng sợ.

Toàn thân của Độc Nha thú có đường vân màu đỏ rậm rạp như máu, chúng là độc tố mạnh mẽ của Độc Nha thú, hoàn toàn giống như một đám trùng độc. Thỉnh thoảng giãy dụa thân hình.

Thổ địa dưới chân bị ăn mòn, Độc Nha thú này cường đại hơn bốn con mà Sở Mộ gặp được lúc trước, thậm chí Sở Mộ cảm giác bây giờ mình triệu hoán toàn bộ hồn sủng ra chỉ sợ cũng chưa hẳn là đối thủ của Độc Nha thú này!

Đây là Độc Nha thú cấp Bất Hủ! !

Trên lưng Độc Nha thú có nam tử quắn khăn đen đang đứng. Xương gò má của nam tử này lồi ra, con mắt của hắn thụt sâu vào hốc mắt làm cho người ta có cảm giác âm trầm.

Vừa nói câu đó chính là nam tử quắn khăn đen này.

Lúc này ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vị trí của Sở Mộ, Sở Mộ biết rõ bản thân mình không thuộc thời không này cho nên quay đầu nhìn lại.

Hơn năm mươi hồn sủng chủng tộc khác nhau đang đứng thành trận hình phòng ngự quanh Thiên Giới bia. Mỗi một con hồn sủng có ánh mắt kiên định, chúng phòng ngừa địch nhân và bảo hộ thứ gì đó.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua, Sở Mộ nhìn thấy một tiểu thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tiểu thiếu nữ này được một nhân sư dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy.

Sở Mộ chưa từng nhìn thấy sinh vật nhân sư. Nó có thân hình cường tráng như Cự Nhân Tộc, đầu lâu của nó là hùng sư, có một cổ khí tức vương giả rung sợ chúng nhân.

Nó là một trong những thủ hộ giả của Trữ Mạn Nhi, Sở Mộ có thể phi thường xác định.

Trên người nhân sư xuất hiện nhiều vết thương, những vết thương này không ngừng rỉ máu, từ trình độ thối rửa của vẩy thì hẳn là đã chịu đựng thương tổn khá lâu, lại bởi vì độc tố, ám thực, chuyển biến xấu đi, trường kỳ không xử lý mới thành như thế này.

Có thể suy đoán được nhân sư này trải qua chiến đấu thật lâu rồi.

Cánh tay tràn ngập lực phá hoại của nó đang ôm tiểu thiếu nữ, tiểu thiếu nữ đang khiếp đám dán vào người nhân sư, cặp mắt linh động tràn ngập sợ hãi và bất an.

- Chúng ta sẽ chết sao?

Tiểu thiếu nữ ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt nhân sư nghiêm túc mà cương nghị, nó nửa quỳ xuống, ánh mắt lăng lệ ác liệt thời điểm nhìn qua tiểu thiếu nữ trở nên dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa.

Hình ảnh hiện ra như ẩn như hiện, nhìn bốn phía Thiên Giới thì Sở Mộ phát hiện năm mươi sinh vật này chạy ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm đã bị đám người áo đen kia vây quanh, liếc nhìn quét qua thì chung quanh kín người, hơn năm mươi hồn sủng này không có đường lui.

Số lượng địch nhân nhiều hơn năm mươi hồn sủng này vài chục lần.

Hơn một ngàn hồn sủng chiếm cứ thổ địa trống trải của Thiên Giới bia, có chút hồn sủng có một ít hồn sủng sư đang đứng, những hồn sủng sư này mang theo ánh mắt tham lam nhìn qua.

Bọn chúng từ Tịch Tĩnh Lâm xa xôi đuổi tới nơi này chính là muốn hạt giống Thế Chủ Thụ, hiện tại hạt giống Thế Chủ Thụ đã ở trước măt, chỉ cần thanh lý năm mươi hồn sủng vướng bận kia thì bọn họ sẽ có được lực lượng coi rẻ thế nhân.

- Các ngươi biết rõ nên làm như thế nào, đi thôi, giết chết một đám con thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm ta sẽ trả thù lao rất cao cho các ngươi.

Nam tử mang khăn đen cười rộ lên, làn da trên mặt như dán sát vào xương gò má.

Hơn một ngàn hồn sủng sư nhân loại thét lên hưng phấn, tràng diện này Sở Mộ vô cùng kinh hãi.

Sở Mộ nhìn thấy chính là hư không, nhưng mà khí thế hùng hổ dọa người này thật sự như cuồng phong áp tới.

Cấp Đế Hoàng, cấp chúa tể, cấp Bất Hủ, yêu linh trời sinh tốc độ siêu việt, lực lượng bá đạo của cuồng thú, lực phá hoại kinh người của hỏa hệ, lôi hệ nguyên tố, những hồn sủng cường đại này xuyên qua bên cạnh Sở Mộ, hóa thành một hồi chiến tranh hủy diệt.

Âm thanh gầm gừ và đại địa chấn động truyền ra không dứt bên tai Sở Mộ, hơn một ngàn hồn sủng đánh tới có lực phá hoại dữ dội.

Bốn phương tám hướng đều có hồn sủng tới gần, đám sinh vật Tịch Tĩnh Lâm vẫn đứng ở vị trí của mình, ánh mắt nhìn chăm chú lên cát vàng đang xoáy lên kia.

- Rống rống! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Nhân sư ngửa mặt lên trời rống một tiếng, mệnh lệnh cho năm mươi thủ hạ bên cạnh dùng mạng ứng chiến.

Cát vàng bao phủ chung quanh Sở Mộ, tầm mắt của Sở Mộ bị che đậy hoàn toàn, chỉ có thể trong một sát na cuối cùng nhìn thấy tiểu thiếu nữ nhắm mắt lại, lạnh run trốn trong ngực của nhân sư không dám nhìn.

Hò hét, gào rú, gào thét, kêu thảm thiết...

Cát vàng càng ngày càng đậm, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy sinh vật cường đại nhảy ra khỏi bão cát, ngẫu nhiên cũng có nhìn thấy thân ảnh sinh vật cường đại ngã xuống.

Bỗng nhiên tất cả dừng lại.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi dưới chân của Sở Mộ, chúng hội tụ thành một dòng suối, máu tươi nóng hổi chảy ra khắp thổ địa chung quanh miêu tả tình cảnh đáng sợ ở nơi này.

Nhân sư hãm sâu vào trong địch nhân, mặc dù lực lượng cường đại và khí thế kinh người, cuối cùng vẫn không chịu nổi mấy trăm cấp chúa tể vây công.

Vết thương trên người từ từ dày đặc, Sở Mộ hiện tại đứng trước một đầu thương thú ngã xuống, thương thú này nằm cách hắn ba mét.

Ba mét này không ngừng có cát vàng xoáy lên, thương thú suy yếu ngẩng đầu lên, dường như nó trông thấy Sở Mộ ở thời không khác.

Nó ngửa đầu nhìn chằm chằm vào vị trí của Sở Mộ, nhìn chằm chằm vào, từ ánh mắt của nó Sở Mộ đọc được rất nhiều thứ.

Sở Mộ xúc động trong lòng, ánh mắt của thương thú làm Sở Mộ khó có thể quên.

Nó không cam lòng, không cam lòng mình cứ như vậy ngã xuống, nó hiện giờ ảo não, ảo não tại sao mình nhỏ yếu như vậy, nó đang cầu xin, cầu xin chính mình không biết là gì ra mặt cứu vớt.

Đây là hư ảnh nhưng lại rất chân thật.

Cảm xúc của Sở Mộ chấn động kịch liệt từ khi bắt đầu chiến đấu, hắn thậm chí cảm giác những chuyện này như đang xảy ra chân thật vào bây giờ, Sở Mộ muốn triệu hoán hồn sủng của mình, muốn hóa thân thành ma, muốn giết sạch đám gia hỏa tham lam này không lưu kẻ nào cả.

Chỉ tiếc chuyện này vĩnh viễn không cải biến được, nội tâm của Sở Mộ kịch liệt, cảm xúc tức giận, cũng chỉ có thể yên lặng mà nhìn thôi, nhìn qua trận chiến này tiếp diễn, nhìn qua những thủ hộ giả kia lần lượt ngã xuống, nhìn qua tiểu thiếu nữ rơi lệ không ngớt.

Sở Mộ nhắm mắt lại, đột nhiên trong đầu nhớ lại một câu của Ly lão nhân: mỗi người chắc chắn sẽ có một vật đáng giá dùng tánh mạng đi bảo vệ.

Sau khi trông thấy màn này thì Sở Mộ hiểu được câu nói của Ly lão nhân, kể cả hồn sủng hay nhân loại đều như thế, đáng giá dùng tánh mạng đi bảo vệ, mặc dù là ngã xuống thì hối hận tại sao lực lượng của mình nhỏ yếu như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.