Sủng Mị

Chương 1508: Q.2 - Chương 1508: Tân Nguyệt Địa nguy nan




"Chúng ta sẽ mộ binh cao thủ từ các thế lực, sau đó phái tới trấn thủ Tịch Tĩnh Lâm. Những người được gọi tên hi vọng không nên cự tuyệt. Mọi người đồng ý không?"

Trữ gia chủ lại nói.

Ánh mắt Trữ gia chủ lại quét một vòng qua tất cả mọi người.

Một vị gia chủ hoàng tộc đã nói trên căn bản là không thể phản bác, nhất là chuyện tình liên quan đến nhân loại tồn vong. Nếu không đồng ý chẳng phải là muốn phản nghịch cả chủng tộc hay sao?

Không có người nào nói nửa câu, tuy rằng ở trong đại sảnh toàn là vương giả, cường giả đứng đầu các thế lực, nhưng bọn họ thật sự không dám chống đối hoàng tộc an bài.

"Ta phản đối !"

Bỗng nhiên một thanh âm nam tử truyền ra.

Thanh âm khiến cho cả đại sảnh yên tĩnh ngay lập tức, tất cả mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại tìm xem người nào dám cả gan lên tiếng phản đối gia chủ hoàng tộc.

Tiêu Tuyết Ngang không quan tâm đến ánh mắt những người khác, thái độ vô cùng bình tĩnh nói với Trữ gia chủ:

"Ai gây ra lỗi lầm thì người đó phải gánh chịu, những người khác không cần thiết chịu trách nhiệm vì một đám người tham lam làm xằng làm bậy."

Nói xong câu đó, Tiêu Tuyết Ngang cố ý nhìn thoáng qua mấy vị lãnh tụ ngồi ở đối diện.

"Ta cũng không thích đi chùi đít dùm cho người khác."

Vào lúc này, Trữ thị vương triều Trữ vương cũng nói chen vào một câu.

Đồng dạng là thành viên Trữ Thị thế triều, nhưng Trữ vương xưa nay không thích Trữ gia chủ vẫn nghiêng về phía hoàng tộc, tuy rằng cùng họ Trữ nhưng cả hai vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, hễ có cơ hội sẽ lập tức đả kích người kia. Điều này làm cho mọi người lấy làm kỳ quái không biết tại sao hai đại nhân vật này tồn tại mâu thuẫn lớn như thế.

"Lỗi của người khác lại bắt tất cả mọi người cùng chịu trách nhiệm, Trữ gia chủ, chuyện này hình như không thích hợp lắm?"

Lão tông chủ Huyền Môn tiên tông mỉm cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại một câu.

Ở thời điểm này, dám lên tiếng nói chuyện cũng chỉ có mấy vị nhân vật cấp lãnh tụ này.

Thần sắc Trữ gia chủ không có thay đổi gì nhiều, ánh mắt hắn khẽ đảo qua mấy vị gia chủ khác.

Mấy người kia khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã có người ý kiến về chuyện này, vậy thì tạm thời gác sang một bên. Hiện tại không thể nào tiếp tục giải quyết theo kế hoạch được rồi.

"Được rồi, chuyện này để đó, sau này sẽ bàn lại."

Trữ gia chủ gật đầu nói.

"Phía đông Ô Bàn đại địa đang bộc phát trùng dịch, nhân số thương vong đã gần vạn người rồi. Loại ôn dịch Trùng tộc kiểu này đã xuất hiện mười năm trước, bây giờ đang không ngừng càn quét khu vực phía đông Ô Bàn đại địa. Rất nhiều tòa thành, địa vực, địa giới đã bị nhiễm bệnh, số lượng người bệnh gia tăng nhanh chóng mặt. Mấy vị Vương chủ đã liên kết với Huyền Môn tiên tông xuất quân cứu viện nhưng không thể giải quyết nổi. Cho đến bây giờ vẫn chưa có tìm ra biện pháp xử lý tốt, tạm thời chỉ có thể phái quân đoàn ngăn chặn đường biên giới, không cho ôn dịch tiếp tục lan rộng."

Ô Bàn trùng dịch là tai nạn khủng khiếp cách mười năm bộc phát một lần. Đây là bệnh dịch do Trùng hệ Hồn sủng gây ra, nếu như để chúng nó tồn tại quá lâu, tạo cơ hội cho chúng nó ẩn núp và lây lan sẽ không ngừng phát triển mở rộng phạm vi ảnh hưởng. Đến lúc đó cho dù nhân loại phía ra bao nhiêu cường giả cũng khó lòng giải quyết triệt để.

Trong lịch sử đã từng xuất hiện loại hình ôn dịch kiểu này, xử lý không tốt rất có thể sẽ khiến cho số lượng nhân loại trực tiếp giảm xuống một mảng lớn. Mà Ô Bàn trùng dịch chính là đang có khuynh hướng này.

"Phái quân đoàn quét dọn? Hình như quá vô nhân đạo rồi? Không sợ nhân tâm biến đổi sao?"

Nữ chưởng môn Thần Tông hỏi ngược lại.

"Vậy Thần Tông có phương pháp giải quyết tốt hơn không?"

Trữ gia chủ hỏi.

Nữ chưởng môn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Sau đó, có lẽ nữ chưởng môn nghĩ tới điều gì, ánh mắt nàng nhìn thoáng qua vị trí mấy thế lực độc lập.

Nàng đứng dậy hơi khom người hành lễ, mở miệng nói:

"Nguyệt cung Du thánh nữ vốn nổi danh về năng lực chữa trị thương thế và hồi phục tinh thần. Đặc biệt là kỹ năng Hoa hệ chúc phúc lại càng hữu dụng, có lẽ nàng đủ khả năng hóa giải trận ôn dịch này?"

"À?"

Trữ gia chủ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang Du thánh nữ.

Du thánh nữ đeo khăn che mặt, thần thái an tĩnh như thường. Dung mạo và khí chất tựa như một đóa Tuyết Liên trên đỉnh Thái Sơn.

Nữ chưởng môn ngỏ ý tiến cử, tất cả mọi người lập tức chú ý đến Du thánh nữ. Thời điểm bọn họ thấy nàng, không ít người cũng phải than thầm, không nghĩ tới hội nghị này lại xuất hiện một nữ tử đặc biệt như thế, nàng xinh đẹp đến mức khó thể dùng từ ngữ để hình dung. Mặc dù nàng đeo khăn che mặt vẫn làm cho tinh thần mọi người âm thầm chao đảo, nam nhân thì hâm mộ, si mê, nữ nhân cũng không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ.

"Nguyệt cung Du thánh nữ đúng không? Ngươi có phương pháp hóa giải ôn dịch?"

Trữ gia chủ đánh giá Du thánh nữ một lần, sau đó mở miệng dò hỏi.

Du thánh nữ mỉm cười lạnh nhạt, trên mặt không hề biểu lộ thái độ gì.

"Ta không biết nhiều về sự tình ở Ô Bàn đại địa, nhưng vấn đề trùng dịch đúng là có thể thử một lần."

Du thánh nữ lựa lời uyển chuyển nói, không muốn cho người ta nhận ra thái độ của mình.

"Cô nương, ngươi có mấy thành nắm chắc?"

Trữ vương xoay người lại hỏi, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

"Tạm thời không có loại ôn dịch nào ta không thể giải quyết."

Du thánh nữ mỉm cười nói.

"Thật không?"

Trong lòng Trữ vương cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này.

"Trữ vương, Du thánh nữ đã hóa giải hơn 20 lần ôn dịch đủ cấp độ tại Tranh Minh đại địa, cứu sống hàng trăm triệu con dân của chúng ta. Mỗi khi đến ngày lễ, số người đi tới bái lạy, cảm tạ sắp hàng từ đại môn Nguyệt cung đến tận công thành. Bản lĩnh Thánh nữ thật sự cao cường, ngươi có thể yên tâm."

Vào lúc này, lão tông chủ Huyền Môn tiên tông vuốt chòm râu bạc trắng, cười lên ha hả.

"Ừ, vậy thì tốt. Sau khi hội nghị kết thúc làm phiền Du thánh nữ đi Ô Bàn đại địa một chuyến."

Trữ vương cũng mỉm cười ôn hòa, thái độ cũng khiêm nhường hơn vài phần.

Trữ vương đã tự mình muốn mời, đây chính là vinh quang cực cao. Trong phúc chốc, địa vị Nguyệt cung Du thánh nữ gia tăng một mảng lớn. Ánh mắt mọi người nhìn vào nàng tràn đầy hâm mộ.

Ngày đầu tiên thương nghị rất nhiều chuyện, phần lớn là những đại sự ảnh hưởng đến nhân loại phát triển.

Liễu Băng Lam lần đầu tiên tham dự hội nghị cảm thấy kinh ngạc rất lớn. Bởi vì mỗi lần Trữ gia chủ nói ra một chuyện cũng có nghĩa là một vùng lãnh thổ nào đó đang bị tai nạn uy hiếp.

Nơi đó có rất nhiều người vô tội, nhưng bởi vì phòng ngừa và không muốn liên lụy những người khác. Đôi khi bọn họ phải xử lý sạch sẽ không để cho nguy hiểm lan rộng.

Từ đó có thể tưởng tượng được Ô Bàn trùng dịch đúng là một đợt tai nạn khủng khiếp. Nếu như xử lý không cẩn thận sẽ có thêm hàng vạn hàng triệu người tử vong.

Cuối cùng các vị gia chủ quyết định phái quân đoàn tiến vào khu vực ôn dịch của Ô Bàn đại lục, tiến hành một lần diệt tuyệt ngăn cản ôn dịch từ trong trứng nước.

Ôn dịch có khả năng lây lan rất nhanh, bọn họ bắt buộc phải hành động càng nhanh càng tốt.

Băng Lam tâm tính thiện lương, liên tưởng đến cảnh tượng quân đội tàn nhẫn giết chết người dân vô tội. Nội tâm nàng thật sự hi vọng Vũ Sa sẽ có biện pháp giải quyết ôn dịch, cứu vớt vô số tính mạng trong cơn nguy khốn.

Sau khi các vị gia chủ tường thuật lại một số vấn đề xảy ra vào hai mươi năm trước, đồng thời lưu lại tai hoạ ngầm cho đến ngày nay.

Ví dụ như Thực Nhân ma vương trên núi Phi San, cứ cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện bên trong lãnh thổ nhân loại. Mỗi ngày nó lại tàn sát một tòa thành, lấy thân thể người sống làm thức ăn, hành vi tàn ác cực kỳ đáng sợ.

Chuyện này phát sinh từ hơn trăm năm trước, trong lịch sử Tranh Minh đại địa cũng có ghi lại sự kiện máu tanh này. Nhưng mà cho đến hiện tại, đám cường giả nhân loại vẫn không có biện pháp giải quyết Thực Nhân ma vương.

Một nguyên nhân là vì thực lực Thực Nhân ma vương quá mức cường đại, ngoài ra nó còn có thân pháp xuất quỷ nhập thần, hầu như không có phương pháp vây bắt và truy sát. Hai năm trước, sự kiện Thực Nhân ma vương lại phát sinh một lần nữa, cơ hồ oanh động cả Tranh Minh đại địa, làm cho lòng người bàng hoàng ăn ngủ không yên.

"Đúng là không nghĩ tới, lúc trước bọn họ truyền ra tin tức nói là Tai Hoang. Ai ngờ được lại là một đầu Thực Nhân ma vương vẫn luôn tiềm phục trong lãnh thổ nhân loại."

Một gã đại biểu lãnh thổ tự do ngồi cạnh Liễu Băng Lam nói nhỏ.

Liễu Băng Lam cũng nghe nói qua chuyện này, lúc đó mọi người truyền ra tin tức chỉ là Tai Hoang bộc phát. Hẳn là đám cao tầng muốn che giấu tin tức, chỉ có những người có tư cách tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn biết được biết chân tướng sự tình.

"Bây giờ chúng ta bàn về sự tình lãnh thổ phương bắc."

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc mở miệng nói.

"Vị nào quản lý lãnh thổ phương bắc?"

Lão gia chủ hỏi.

Trong lòng Băng Lam hơi nghi ngờ, mặc dù lãnh thổ phương bắc chiếm diện tích rất lớn. Nhưng có lý do gì để nó xuất hiện trong buổi hội nghị Lưỡng Khôn sơn?

Băng Lam đứng lên hành lễ, sau đó nói với lão gia chủ lãnh thổ phương bắc thuộc về Tân Nguyệt Địa quản lý.

Lúc trước lãnh thổ phương bắc là khối bảo địa bị các thế lực tại Tranh Minh đại địa điên cuồng tranh đoạt, cuối cùng mới quyết định lấy cuộc thi nhân tài kiệt xuất để tìm ra người nắm quyền chân chính.

Sở Mộ là quán quân cuộc thi nhân tài kiệt xuất, vì thế lãnh thổ phương bắc thuộc quyền quản lý của Tân Nguyệt Địa.

"Lãnh thổ phương bắc tiếp giáp với thế giới Hoa tộc. Hoa tộc đã phái sứ giả tới nói rằng một số Hoa hệ á tộc ở đó đang ở vào trạng thái tử vong kỳ lạ. Bọn họ quy nguyên nhân tội lỗi lên người nhân loại chúng ta, còn tỏ thái độ muốn trả thù chúng ta. Cho nên lãnh thổ phương bắc phải thành lập quan ải phòng ngự, trải qua hai đại hoàng tộc thương nghị, chúng ta sẽ thu hồi lãnh thổ phương bắc, sau đó phân phối các thế lực lớn tiến hành xây dựng các pháo đài phòng ngự ở biên cảnh."

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc chậm rãi nói.

Lão gia chủ nói lời này ngữ khí vô cùng cứng rắn, tựa như ra lệnh vậy, căn bản không cho người khác có cơ hội phản đối.

Sau khi Băng Lam nghe xong nhất thời cảm thấy tức giận chí cực.

Lãnh thổ phương bắc bây giờ đã nằm trong tay Tân Nguyệt Địa, xem như là lãnh thổ tư nhân. Các thế lực khác chỉ có thể lấy hình thức thuê mướn hoặc trao đổi tài nguyên để có chỗ xây dựng môn phái và trạm dịch. Lão gia chủ nói như thế rõ ràng là muốn giành lại quyền sở hữu, chuyện này có khác gì cưỡng đoạt đâu?

"Đại biểu Tân Nguyệt Địa, không có ý kiến khác thì ký tên vào văn kiện này."

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc nói.

Đây là phương pháp cưỡng bức không cho Liễu Băng Lam có cơ hội nói chuyện.

Băng Lam thấy được Hỏa phu nhân, phái chủ Phong phái, Vương Khoan, Nguyễn Lôi cùng với rất nhiều thế lực bài xích Tân Nguyệt Địa nở nụ cười sung sướng khi người gặp họa.

Có lẽ đám người kia đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.

"Lãnh thổ phương bắc là lãnh địa tư nhân của chúng ta. Tại sao lại phân cách cho thế lực khác? Ta không đồng ý."

Giọng nói Băng Lam rất kiên quyết.

"Ta lúc nãy đã nói qua, thế giới Hoa tộc đang muốn trả thù chúng ta, sứ giả Hoa tộc đã cảnh báo trước. Lãnh thổ phương bắc là địa phương phòng ngự chủ yếu, cần phải chuẩn bị đầy đủ trước khi chiến tranh bộc phát. Lần này trưng dụng là vì suy nghĩ đến tính mạng vô số dân chúng ở khu vực phía bắc Tranh Minh đại địa."

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc nói.

"Trưng dụng? Đây rõ ràng là muốn cướp đoạt."

Băng Lam lạnh lùng nói.

Băng Lam biết rằng bọn họ muốn trắng trợn cướp đoạt lãnh thổ phương bắc.

Cũng có nghĩa là trực tiếp cắt mất một khối lãnh thổ trên bản đồ Tân Nguyệt Địa.

"Băng Lam, chú ý giọng nói của ngươi. Ngươi phải biết mình đang nói chuyện với ai !"

Hỏa phu nhân mở miệng rất đúng lúc.

"Có một chuyện ngươi phải rõ ràng, những sự tình bàn bạc trong hội nghị Lưỡng Khôn sơn không tồn tại khái niệm cá nhân hay là thế lực. Chúng ta không thể bởi vì lợi ích của Tân Nguyệt Địa các ngươi để cho tính mạng vô số dân chúng Tranh Minh đại địa lâm nguy. Chúng ta cho phép ngươi không đồng ý, nhưng mọi người sẽ cùng nhau biểu quyết."

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc bình thản nói.

Trong lòng Băng Lam trầm xuống.

Để mọi người biểu quyết?

Tân Nguyệt Địa bây giờ không còn bao nhiêu đồng minh, cho dù chưa có tiến hành biểu quyết, nàng cũng biết kết quả cuối cùng là gì.

Chuyện này đã trở thành định cục, Liễu Băng Lam đã thấy được ánh mắt chế nhạo của Hỏa phu nhân. Có lẽ nàng đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

Băng Lam còn muốn nói, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Thời điểm biểu quyết, hơn hai trăm người đãcó một trăm bảy mươi người đồng ý với lão gia chủ.

Nhìn thấy đám người này hăng hái biểu quyết, Liễu Băng Lam đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, vô lực.

Lúc trước nàng đã nhận ra đám người kia âm thầm trao đổi, trong lời nói có ý nhằm vào Tân Nguyệt Địa. Nhưng nàng không ngờ sự tình lãnh thổ phương bắc lại xuất hiện trong hội nghị Lưỡng Khôn sơn, lại còn là cưỡng bức đoạt quyền.

"Lão gia chủ, ta có ý kiến phản đối."

Ngay khi biểu quyết đang nghiêng về một phía, rốt cuộc cũng có người lên tiếng phản đối.

"Hẳn là thêm một cái niên hạn, qua thời hạn đó cũng nên trả lại lãnh thổ cho người ta."

Thanh âm gã nam tử kia lại vang lên.

Băng Lam quay đầu nhìn sang liền phát hiện người nói chuyện chính là Tiêu Tuyết Ngang, tổng phán quan Thần Tông.

"Tiêu phán quan, ngươi phản đối sao? Thân là phán quan Thần Tông, chẳng lẽ ngươi hi vọng nhìn thấy con dân Tranh Minh đại địa gặp hoạ?"

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc nói.

"Đúng là chuẩn bị chiến tranh trước mới tốt. Nhưng ta nghĩ nên thêm vào thời gian mộ binh, sau đó sẽ trả lại lãnh thổ đầy đủ cho người ta."

Tiêu Tuyết Ngang bình tĩnh nói lại lần nữa.

"Niên hạn? Nhưng chúng ta làm thế nào biết được Hoa tộc sẽ bộc phát chiến tranh trong bao lâu?"

Vào lúc này, Huyền Môn tiên tông Cổ Tây Sa cười lạnh nói.

"Khi đó phòng ngự đã tạo thành, ai quản lý cũng giống nhau thôi! Tại sao không trả cho người sở hữu?"

Tiêu Tuyết Ngang trầm giọng nói.

"Ta cũng cảm thấy hẳn là thêm vào niên hạn. Thế lực bị mộ binh đã cống hiến lãnh thổ hỗ trợ giải quyết tai họa ngầm, đó là ưu điểm đáng trân trọng. Chúng ta cũng nên đối xử bình đẳng, sau khi giải quyết tai hoạ ngầm tự nhiên là vật quy nguyên chủ."

Lão gia chủ tóc mai trắng cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.

Đây là câu nói đầu tiên của lão gia chủ này.

Lúc trước hắn chỉ im lặng biểu quyết, ngoài ra thời gian còn lại đều lấy tư thái bàng quan ngồi xem.

"Đào gia chủ nói có lý."

"Ừ, ta cũng cảm thấy vốn nên như thế !"

Lão gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc thấy không ít người đồng tình với Tiêu phán quan và Đào gia chủ, cho nên hắn suy nghĩ một lát rồi nói:

"Vậy thì thêm vào niên hạn. Sau khi ký tên, ta sẽ cho người sửa đổi văn bản rồi chuyển đến đại biểu Tân Nguyệt Địa. Vậy chuyện này cứ định như vậy đi !"

Băng Lam biết mình không có quyền nói chuyện trong hội nghị này, chỉ có thể duy trì trầm mặc.

"Nữ Tôn, ta chỉ giúp được tới đó thôi !"

Tiêu Tuyết Ngang quay đầu lại nhìn thoáng qua Băng Lam, dùng tinh thần âm nói với nàng.

"Vô cùng cảm tạ !"

Ánh mắt Băng Lam nhìn hắn lộ vẻ cảm kích.

Tiêu Tuyết Ngang lúc này đứng ra đúng là giúp cho Tân Nguyệt Địa một ân tình lớn lao. Nếu không lãnh thổ phương bắc nguyên bản thuộc về Tân Nguyệt Địa bỗng nhiên chuyển sang tay người khác, lại còn là cưỡng đoạt vĩnh viễn . Điều này chính là đả kích trầm trọng đối với Tân Nguyệt Địa.

Mặt khác, Tiêu Tuyết Ngang có thể đứng ra trợ giúp Tân Nguyệt Địa ở thời điểm đại cục đã định, vì thế hắn sẽ phải đắc tội với một số người.

Chuyện này đã được định đoạt, Băng Lam lo lắng cũng vô dụng. Lúc này nàng mới phát hiện ánh mắt Vũ Sa đang nhìn mình, tựa hồ muốn nói gì đó.

"Đây chỉ là một làn sóng nhỏ mà thôi, ngày mai thương lượng sẽ có sự tình trọng đại hơn. Nếu ta không đoán sai, bọn họ sẽ lộ ra thế công kinh khủng hơn nữa."

Vũ Sa dùng tinh thần âm nói với Băng Lam.

"Chuyện gì?"

Tinh thần Băng Lam khẽ run lên. Còn có sự tình đáng sợ hơn nữa sao?

"Bây giờ ta đã đoán được người nào cố ý gây khó khăn cho Tân Nguyệt Địa, nhưng ta không biết hắn muốn dùng biện pháp gì đối phó chúng ta. Hôm nay có một trăm bảy mươi người biểu quyết, ta không có cách nào vãn hồi thế cục. Thật ra những người phe ta cũng bỏ phiếu tán thành."

Vũ Sa chậm rãi nói.

"Phe ngươi có bao nhiêu người?"

Băng Lam vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi một câu.

Số phiếu chính là đại biểu trực quan nhất quyết định Tân Nguyệt Địa có bao nhiêu đồng minh và địch nhân, tình huống nghiêng về một phía đã chứng minh Tân Nguyệt Địa đang rơi vào nguy cơ to lớn.

"Không nhiều lắm, đợi đến hội nghị ngày mai lại nói tiếp. Lần này đối phương thế công hung mãnh, nếu như tình huống ngày mai không ổn, toàn bộ người của ta sẽ chọn phiếu tán thành. Ngươi cũng không cần giãy dụa vô ích, dạo gần đây Tân Nguyệt Địa bộc lộ quá mức chói mắt, nhưng thực lực chân chính không bằng những thế lực lớn. Cái nào cho được thì cho, cái nào cần bảo toàn thì bảo toàn."

Vũ Sa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.