Sủng Mị

Chương 1321: Q.2 - Chương 1321: Phong Ưng tuyên thệ, thề sống chế thủ hộ!




Phía bắc Tịch Tĩnh Lâm.

Trong không trung trống vắng có khí lưu chuyển qua cấp tốc, làm không gian rung động.

Nương tựa vào Tam Nhãn Phong Ưng khống chế gió, tốc độ phi hành không ngừng nhanh hơn, bản thân mang theo Trữ Mạn Nhi bỏ chạy vào sâu trong rừng.

Nhưng mà Khang Nhược Đổng đã sớm ngờ tới điểm này, dường như đang thiết hạ mai phục.

Trên bầu trời, không ngờ xuyên qua Liêm Đao Vũ Yêu và tạo thành trở ngại với Tam Nhãn Phong Ưng, mặc dù tốc độ của Tam Nhãn Phong Ưng thật nhanh, có thể là liên tục lọt vào ngăn cản, cuối cùng vẫn không thể cải biến phương hướng chạy trốn, dù sao thoáng dừng lại thì bọn người Khang Nhược Đổng không lập tức đuổi theo.

- Nghệ...

Tam Nhãn Phong Ưng phát ra tiếng kêu tức giận.

Liêm Đao Vũ Yêu lập tức xuất hiện, ánh mắt đảo qua bầu trời bốn phía, chẳng biết lúc nào đã có đại lượng Liêm Đao Vũ Yêu tụ tập.

- Lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không để cho người ta có cơ hội chạy thoát.

Khang Nhược Đổng đuổi theo Tam Nhãn Phong Ưng cười nói.

Khang Nhược Đổng lần này mang theo gần một ngàn người, thực lực đều phi thường mạnh mẽ, dù sao lần này quan hệ tới hạt giống Thế Chủ Thụ, tuy chủ tử của Khang Nhược Đổng không thể tự mình tới đây, lại hoàn toàn có thể phái đại lượng thủ hạ tinh anh.

- Ta không có đường đi.

Trữ Mạn Nhi thấp giọng nói ra.

Số lượng địch nhân quá nhiều, dùng tốc độ tụ tập của hắn dùng không bao lâu đã biến thành thiên la địa võng, tốc độ phi hành của Tam Nhãn Phong Ưng thật nhanh, kỹ nghệ lại cao siêu cũng khó mà thoát ra ngoài được.

- Nghệ...

Tam Nhãn Phong Ưng cũng không có buông tha cho, nó quay đầu nhìn qua Khang Nhược Đổng sau lưng càng ngày càng chặt.

Bỗng nhiên Tam Nhãn Phong Ưng triển khai cánh bay một đường vòng cung trên cao, hoàn toàn quay lại hướng cũ, muốn trực tiếp đánh tới trước mặt bọn người Khang Nhược Đổng!

Khang Nhược Đổng khống chế Phong Vũ Yêu tiếp cận cấp Bất Hủ, thực lực nếu so với chuẩn cấp Bất Hủ Tam Nhãn Phong Ưng thì yếu hơn một ít.

Khang Nhược Đổng phát hiện Tam Nhãn Phong Ưng không đường có thể trốn muốn đối kháng chính diện với mình, vì vậy lập tức cho Phong Vũ Yêu tiến vào trạng thái chiến đấu, đồng thời lại cho Độc Nha thú cấp Bất Hủ Độc tùy thời đấu chính diện với Tam Nhãn Phong Ưng!

Thủ hạ của Khang Nhược Đổng cũng không nghĩ tới Tam Nhãn Phong Ưng sẽ đánh ngược lại như vậy.

Sinh vật cấp Bất Hủ đúng là cường đại, nhất là Tam Nhãn Phong Ưng dùng phong bạo đánh tới. Những lưỡng đao gió của nó làm dám hồn sủng sư Liêm Đao Vũ Yêu vô cùng chật vật.

- Bày trận xong rồi!

Khang Nhược Đổng lại cho thủ hạ tiến vào trạng thái chiến đấu.

Liêm Đao Vũ Yêu hình thành trạng thái bao vây, thời điểm này Tam Nhãn Phong Ưng đã khí thế cuồn cuộn đánh úp lại!

- Vù vù vù vù vù vù...

Bên tai có phong bạo gào thét, khí lưu táo bạo mạnh mẽ ập tới, xen lẫn mây đen đục ngầu. Trong lúc nhất thời bầu trời gợn sóng.

Tam Nhãn Phong Ưng thống trị gió lốc, thân thể của nó xuyên qua phong bạo, tất cả Liêm Đao Vũ Yêu đều bị phong bạo trùng kích, chúng rất khó tạo thành công kích hữu hiệu với Tam Nhãn Phong Ưng.

Tam Nhãn Phong Ưng cũng không phải muốn ngạnh kháng với Khang Nhược Đổng cùng thủ hạ của hắn, nó phát hiện tất cả Liêm Đao Vũ Yêu bị khí thế phong bạo của mình trấn nhiếp thì Tam Nhãn Phong Ưng lập tức lựa chọn khí lưu đảo qua, xảo diệu lách qua trận hình Liêm Đao Vũ Yêu. Chạy thẳng về hướng ngược lại.

Khang Nhược Đổng lập tức tựu ý thức được Tam Nhãn Phong Ưng cố ý mở con đường riêng, mệnh lệnh Phong Vũ Yêu và Độc Nha thú đồng thời phát động công kích vào Tam Nhãn Phong Ưng...

...

Tam Nhãn Phong Ưng lần này mạo hiểm tại con đường riêng tạm thời bỏ qua bọn người Khang Nhược Đổng.

Sở dĩ nó không lựa chọn phương hướng cũ chính là lo lắng con đường này sẽ bị Khang Nhược Đổng thiết lập mai phục, mà Khang Nhược Đổng cũng sẽ vây đuổi con đường này, nếu ngay hướng của Khang Nhược Đổng thì chắc chắn sẽ không thiết lập quá nhiều mai phục.

- Phong ưng bá bá, ngươi không sao chớ?

Trữ Mạn Nhi mở to mắt, vẻ mặt áy náy và lo lắng nhìn qua miệng vết thương trên người Tam Nhãn Phong Ưng.

Tam Nhãn Phong Ưng tạo ra con đường riêng và né tránh thiên la địa võng do Khang Nhược Đổng thiết hạ. Thế nhưng mà Khang Nhược Đổng cũng không phải dễ chơi, lúc này xông qua làm cho Tam Nhãn Phong Ưng không có chút phòng ngự trúng công kích của Vũ Yêu sau cùng Độc Nha thú.

Sau công kích của Phong Vũ Yêu thì phần lưng Tam Nhãn Phong Ưng xuất hiện vết thương máu thịt mơ hồ. Sâu thấy xương.

Mà răng nanh khủng bố của Độc Nha thú lại đánh vào phần bụng của nó, máu tươi đang chảy ra như suối từ đó, rơi vào trong Tịch Tĩnh Lâm.

- Nghệ ~~~~~~

Tam Nhãn Phong Ưng phát ra tiếng kêu.

Loại tổn thương này nó chịu đựng được.

Lần nào mạo hiểm tạo ra con đường riêng là chính xác, Khang Nhược Đổng ở mặt trước thiết lập rất nhiều bẫy rập, càng đi về phía bắc sẽ lâm vào nhiều vòng vây, mà hướng về Tịch Tĩnh Lâm càng ít thủ hạ của Khang Nhược Đổng.

...

- Tam Nhãn Phong Ưng, đừng cho ta bắt được ngươi, bắt được thì ta sẽ cạo sống ngươi!

Đôi má lồi xương của Khang Nhược Đổng lay động, vẻ mặt tức giận nói ra.

- Đại nhân, con Tam Nhãn Phong Ưng đã bị thương. Tốc độ phi hành sẽ càng ngày càng chậm, nó chỉ giãy chết mà thôi.

Thủ lĩnh Vũ Yêu nói ra.

- Hừ, ngươi biết cái gì. Con Tam Nhãn Phong Ưng kia nhất định trốn không thoát, nhưng mà hiện tại nó bay ngược trở về chẳng khác nào hướng về Thần Tông Hứa Khoan và Yêu Thú Cung Hoắc Lỗi, nếu như nữ nhân kia rơi vào tay hai người kia thì hạt giống Thế Chủ Thụ sẽ không có!

Khang Nhược Đổng nói ra.

- Cái này... Có lẽ bọn chúng không phản ứng nhanh như vậy đâu.

Thủ lĩnh Vũ Yêu nói ra.

- Mặc kệ lúc nào đuổi tới, cho người lập tức bao vây bên trong Tịch Tĩnh Lâm đi.

Khang Nhược Đổng gào thét.

Hiện tại tâm tình của Khang Nhược Đổng rất xấu.

Lúc trước hắn từ Tịch Tĩnh Lâm một đường đuổi theo nha đầu kia, vượt qua không biết bao nhiêu đường xá dài đặc, tổn thất không biết bao nhiêu thủ hạ cường lực, cuối cùng vẫn để nha đầu kia bỏ chạy.

Lần này tuyệt đối không cho nàng bỏ chạy, càng không thể đem đồ tới tay dâng cho người khác.

...

Tam Nhãn Phong Ưng bay qua trở ngại cuối cùng.

Dần dần Tam Nhãn Phong Ưng đã mang theo Trữ Mạn Nhi bay trở về phiến thổ địa hoang vu của Thế Chủ Thụ.

Lần này bay trở về Trữ Mạn Nhi lại nhìn thấy một màn tan nát cõi lòng.

Vốn còn trống rỗng nhưng hiện giờ có rất nhiều thi thể.

Lông vũ, cánh gãy, máu tươi và thi thể không trọn vẹn có ở khắp nơi.

Trên phiến thổ địa này không có cỏ, thỉnh thoảng xoáy có gió mang theo mùi máu tươi, thổi lông vũ tàn phá bay lên cao cao.

- Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy...

Trữ Mạn Nhi ngơ ngác nhìn mặt đất.

Thủ hạ của Khang Nhược Đổng có lẽ đã truy đuổi về hướng của Tam Nhãn Phong Ưng lúc nãy, theo lý thuyết phong ưng nhất tộc có lẽ đã không còn là mục tiêu chủ yếu của Liêm Đao Vũ Yêu nữa.

Thế nhưng mà vì cái gì phong ưng nhất tộc vẫn chết. Nhiều phong ưng nhất tộc như vậy lại chết toàn bộ, phơi xác ở nơi này.

- Nghệ...

Tam Nhãn Phong Ưng ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời gáy gọi.

Một tiếng này gáy gọi mang theo bi tịch quanh quẩn trong Tịch Tĩnh Lâm, làm cho Trữ Mạn Nhi lập tức rơi lệ không ngớt!

Giờ khắc này Trữ Mạn Nhi thật sự muốn nhảy xuống đất, đem mình ngã phân thân toái cốt đi, như vậy sẽ không cần ai thủ hộ cả.

...

- Những phong ưng vướng bận này còn dám ngăn cản trước mặt của chúng ta!

Yêu Thú Cung Hoắc Lỗi khinh thường giẫm lên đầu sọ của một con phong ưng.

Hoắc Lỗi và hơn mười người thủ hạ thực lực đều không tầm thường, hiện giờ bọn họ đang thanh lý phong ưng khác.

Cũng không biết vì cái gì những phong ưng này không có con nào sợ chết. Rõ ràng đã chết hơn phân nửa chỉ còn lại mấy ngàn con vẫn dám quay quanh cường giả như bọn họ.

- Hoắc Lỗi, chỗ đó có phong ưng hình thể to lớn kìa.

Thần Tông Hứa chủ quan chỉ vào bầu trời xa xa.

- Ah, vậy nhất định là phong ưng ương rồi, nhìn qua hình như là cấp Bất Hủ... Ân? Không đúng, trên lưng Tam Nhãn Phong Ưng còn có một người.

Hoắc Lỗi nói ra.

Thần Tông Hứa chủ quan lập tức dùng hồn niệm nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên người của con phong ưng vương kia còn có một thiếu nữ.

- Chẳng lẽ chính là thiếu nữ cất giấu hạt giống Thế Chủ Thụ sao?

Thần Tông Hứa chủ quan lúc này chấn động. Con mắt sáng lên.

Trữ thị thế triêu tới bây giờ còn không biết Trữ Mạn Nhi có khả năng là người có được hạt giống Thế Chủ Thụ, kể cả khi Trịnh Vũ đem tin tức tiết lộ ra ngoài thì một đám thủ hộ gia còn không phải chạy thục mạng ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm hay sao. Mà những người hộ tống cũng rời khỏi thiếu nữ có quan hệ đặc thù với Thế Chủ Thụ.

Bọn họ từ ngàn dặm xa xôi tới đây cũng chỉ vì thiếu nữ này.

- Chúng ta giết qua đi.

Hoắc Lỗi có chút kích động nói ra.

Hạt giống Thế Chủ Thụ đang ở trên người thiếu nữ này, không có người nào không điên cuồng.

Hứa chủ quan của Thần Tông động tác còn nhanh hơn Hoắc Lỗi rất nhiều, đã rất nhanh triệu hồi một con Quang Minh Chi Nộ.

Con Quang Minh Chi Nộ này có thánh quang mạnh hơn của Hạ thượng quan nhiều, mà trên lưng Quang Minh Chi Nộ này lại xuất hiện một đôi cánh chim, Quang Minh Chi Nộ vỗ cánh bay lên, Thần Tông Hứa Khoan bay thẳng về phía Tam Nhãn Phong Ưng.

Hoắc Lỗi chậm nửa nhịp, trong lòng của hắn phi thường sốt ruột, cho dù hiện tại Yêu Thú Cung cùng Thần Tông là hợp tác, nhưng mà chỉ có một hạt giống Thế Chủ Thụ mà thôi. Ở trên tay của ai thì người đó độc lĩnh.

...

Trên Tam Nhãn Phong Ưng, Trữ Mạn Nhi ngồi trên lưng đã sớm khóc ròng rồi.

Giờ này khắc này nàng đã không còn dũng khí để chết nữa.

Nàng đã đánh mát lực lượng truyền thừa của Thế Chủ Thụ, trên tay nàng căn bản không có hạt giống Thế Chủ Thụ, nhưng mà đám người tham lam kia cũng không chịu buông tha cho nàng. Càng trốn thì càng nhiều thủ hộ giả phải chết.

Cuối cùng có một ngày tất cả những thủ hộ giả như thân nhân của nàng sẽ bị giết chết, như vậy nàng sống còn có ý nghĩa gì?

Nàng lúc này sắc mặt tiều tụy không còn chút máu, thân thể gầy gò gió thổi có thể bay, đôi mắt tràn ngập nước và đầy bất lực.

- Phong ưng bá bá, thả ta đi xuống đi...

Trữ Mạn Nhi nói ra.

Tam Nhãn Phong Ưng đã nhìn thấy một đám xâm nhập khác, nó vốn tưởng rằng mở con đường riêng sẽ chạy thoát khỏi bàn tay của đám người Khang Nhược Đổng, nhưng mà nó không ngờ vẫn còn nhân loại khác xâm nhập vào đây, hơn nữa trắng trợn đồ sát tộc nhân của mình.

Quay đầu lại nhìn qua đám nhân loại trên Vũ Yêu đuổi tới gần, Tam Nhãn Phong Ưng biết rõ mình không còn đường lui nữa.

Thân tểh Tam Nhãn Phong Ưng chậm rãi hạ thấp, nó hạ xuống dưới Thế Chủ Thụ khô mục.

Tam Nhãn Phong Ưng chậm rãi cúi đầu xuống, cho Trữ Mạn Nhi nhảy xuống.

Trữ Mạn Nhi trợt xuống, đứng trên bộ gỗ khô mục của Thế Chủ Thụ .

- Phong ưng bá bá, mang theo tộc nhân của ngươi rời đi đi, mọi người đã giúp ta rất nhiều rồi...

Trữ Mạn Nhi đem thân thể tựa vào đầu Tam Nhãn Phong Ưng, dùng tay vuốt ve lông vũ mềm mại của nó, giống như chào từ biệt thân nhân.

Tam Nhãn Phong Ưng chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng hưởng thụ nàng vuốt ve nhu hòa.

Một lát sau Tam Nhãn Phong Ưng ngẩng đầu lên, giương rộng đôi cánh đầy lực lượng của mình.

Tam Nhãn Phong Ưng vỗ cánh bay đi, cơ hồ lập tức bay lên tán cây Thế Chủ Thụ đã khô mục.

Trữ Mạn Nhi ngưỡng cao đầu ngơ ngác nhìn qua bóng lưng Tam Nhãn Phong Ưng bay đi.

- Thủ hộ giả cuối cùng, các ngươi nhất định phải hảo hảo sống sót trong Tịch Tĩnh Lâm này...

Trữ Mạn Nhi lặng lẽ nhớ kỹ.

Nói xong câu đó Trữ Mạn Nhi đã nhắm mắt lại, một mình một người đứng dưới Thế Chủ Thụ cực lớn.

...

- Nghệ...

Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng gáy vương giả của Tam Nhãn Phong Ưng, âm thanh uy nghiêm mà cao ngạo.

Trữ Mạn Nhi nghe được âm thanh này thì mở to mắt nhìn lên bầu trời.

- Nghệ... Nghệ...

Cả phiến thiên không lập tức vang vọng tiếng gáy cao ngạo của phong ưng, giống như nó đang tuyên thệ thủ hộ tới chết.

Bốn ngàn phong ưng tụ tập trên bầu trời như những chấm đen, tụ tập trên thân Thế Chủ Thụ.

Trong lúc nhất thời toàn bộ phong ưng còn thừa quay chung quanh Thế Chủ Thụ, lông vũ của chúng tạo thành hình ảnh tráng lệ, kiên quyết thủ hộ Trữ Mạn Nhi cùng Thế Chủ Thụ!

Nhìn qua phong ưng rậm rạp trên bầu trờiTrữ Mạn Nhi như gặp phải sét đánh toàn thân run run.

Thủ hộ giả cuối cùng không có rời đi...

Chúng muốn thề sống chết ăn thua với kẻ thù!

- Phong ưng bá bá, không nên như vậy.

- Các ngươi không thể lại vì ta mà chết...

- Van cầu các ngươi đều đi thôi, van cầu các ngươi... Van cầu các ngươi... Van cầu các ngươi...

Thiếu nữ khóc gào lên khi nghe âm thanh tuyên thệ của hơn bốn ngàn phong ưng đang kêu gào.

Cho dù nàng khóc hô tê tâm liệt phế như thế nào, thủy chung vẫn không làm phong ưng rời đi.

Cuối cùng nàng chỉ có thể ngồi dưới tán cây dùng nước mắt rửa mặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.