Sủng Mị

Chương 1041: Q.2 - Chương 1041: Người phản bội




- Ta... Ta không có nghe lầm chứ. Ngươi vừa nói là thành Vạn Tượng?

Huống trưởng lão lớn tiếng hỏi!

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu.

Nếu không tận mắt nhìn thấy biến cố xảy ra, Diệp Khuynh Tư cũng không thể tin được phía tây thành Vạn Tượng đề phòng sâm nghiêm như vậy trong thời gian ngắn biến thành lãnh thổ của Hồn Minh!

- Cứ điểm có một vạn hồn sủng sư, tường thành ba vạn nguyên tố hồn sủng sư, trạm canh gác bên ngoài có năm vạn, quân đoàn mười vạn phân biệt đóng ở các nơi, trung thành, nội thành càng có cao thủ như mây, cho dù cương giả Hùng vị xuất hiện cùng lúc đều bị nguyên lão, trưởng lão, thánh vệ đánh thành bụi phấn, tây thành Vạn Tượng phòng thủ kiên cố, tuyệt đối không thể rơi vào tay giặc, tuyệt đối không thể nào!

An thánh vệ có chút thẹn quá hoá giận nói ra.

Loại chuyện này không thể nói đùa, những người tuổi trẻ này rốt cuộc là bị cái gì! An thánh vệ vô cùng tức giận.

Mấy vị trưởng lão khác cũng có suy nghĩ này, lập tức quát tháo lên!

- Đúng, đổi lại là ta cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà các ngươi bây giờ dùng hồn niệm dò xét cờ xí phía tây thành Vạn Tượng thì biết thôi.

Diệp Hoàn Sinh chỉ vào đằng sau nói ra.

Mọi người cũng không tranh luận, lập tức dùng hồn niệm nhìn lại...

Cờ xí thuộc về Tam đại cung điện cờ đều là màu vàng, Hồn Điện lấy Thất Đồ Thánh Sủng làm cờ xí, Yểm Ma Cung có cờ xí Yểm Ma, Hồn Sủng Cung có cờ xí vương miện giản lược, thường ngày những cờ xí này treo trên ngọn hải đăng canh giác của thành thị...

Nhưng mà thời điểm bọn họ dùng hồn niệm quét qua, cả tây thành đã không nhìn thấy bao nhiêu cờ xí này!

Thậm chí Triêu Lãnh Xuyên còn trông thấy trong Tam đại cung điện thì cờ xí cao nhất của Hồn Điện lúc này đang chậm rãi được kéo xuống!

Cờ xí bị kéo xuống đó cũng không phải ý nghĩa màn đêm buông xuống, mà là tuyên bố cờ xí này không còn đại biểu thế lực đó nữa!

Nhưng mà chuyện này có thể sao! Trong một tháng ngắn ngủi không ngừng liên hệ với chủ thành, Tam đại cung điện chiếm cứ ưu thế lại mất đi thành Vạn Tượng! !

- Thành Vạn Tượng... Thành Vạn Tượng thực... Thực sự rơi vào tay giặc?

Toàn thân Triêu Lãnh Xuyên giống như mất đi linh hồn, nhìn ra xa không phải là cờ xí của cung điện.

Trưởng lão cùng thánh vệ thì ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu đều nói không được câu nào.

Một tháng trước bọn họ áp giải chủ tướng địch nhân, giẫm phải bọ pháp thắng lợi quay về thành Vạn Tượng.

Thế nhưng mà một tháng sau thành Vạn Tượng lại không thuộc bọn họ, thiên hôn địa ám! !

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ly lão nhân cũng liếc mắt nhìn qua.

Ly lão nhân với tư cách quân sư, trong hai năm gần đây âm thầm đọ sức với nữ nhân chạy trốn vô số lần, rất nhiều lần cũng bố trí quân cờ làm cho Tam đại cung điện lấy được ưu thế.

Thế nhưng mà hắn nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới nữ nhân này lại cướp thành Vạn Tượng! Hơn nữa chỉ trong thời gian một tháng!

- Chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta bây giờ nên rời đi trước.

Diệp Khuynh Tư biết rõ đại thế đã mất, dùng lực lượng bọn họ tuyệt đối không thể chống lại Hồn Minh.

- Rời đi? Thành Vạn Tượng rơi vào tay giặc, nguyên lão khác, trưởng lão, người nhà của chúng ta đều chúng ta ở trong thành thị, ngươi bảo chúng ta làm sao rời đi?

Huống trưởng lão lập tức gầm hét lên!

Đột nhiên xuất hiện kinh biến làm cho bọn họ không cách nào kiềm chế cảm xúc, càng làm bọn họ khó tiếp nhận là bọn họ bây giờ còn không biết thành thị rơi vào tay giặc như thế nào!

- Đồ Tôn, nữ tôn còn các nguyên lão khác thế nào?

Ly lão nhân vội vàng hỏi.

- Nữ tôn và các nguyên lão khác thực lực khá mạnh nên lui vào trong thánh địa, cố thủ cửa đá, tạm thời không có nguy hiểm, những người khác...

Trầm Nguyệt nói tới đây nước mắt lại rơi xuống, rất hiển nhiên những người khác trong lời của nàng, khẳng định còn có người nhà của mình.

- Thánh điện dưới mặt đất là chỗ tị nạn cuối cùng, chỗ đó có trận đồ có thể chống lại kẻ thù ở bên ngoài, vô cùng chặc chẽ.

Thánh vệ trường nói ra!

- Năng lượng tinh hạch của thánh điện dưới mặt đất cũng chỉ có thể duy trì thời gian hai tháng mà thôi.

Ly lão nhân trầm thấp nói ra.

- Phụ thân của ta...

Triêu Lãnh Xuyên vội vàng hỏi.

Hướng đại nguyên lão trường kỳ tọa trấn thành Vạn Tượng. Thực lực tổng hợp của hắn không yếu hơn Triêu Lãnh Xuyên bao nhiêu, bởi vì hồn sủng của bọn họ đều là Vô Địch Đế Hoàng!

Nói đến Triêu đại nguyên lão, ba người Diệp Khuynh Tư đều trầm mặc, tầm mắt buông xuống.

- Rốt cuộc là như thế nào!

Triêu Lãnh Xuyên thấy ba người không nói lời nào, trái tim nhảy mạnh lên, âm thanh bình tĩnh hỏi.

- Thời điểm Đại nguyên lão hắn bảo vệ mọi người lui vào trong thánh điện...

Diệp Khuynh Tư cùng âm thanh trầm thấp nói ra.

Cho dù Diệp Khuynh Tư không nói ra câu đằng sau, Triêu thái tử đã hiểu lời của nàng. Toàn thân của hắn như bị sét đánh, hồn phi phách lạc!

Triêu đại nguyên lão hi sinh! Lo lắng đáng sợ nhất hiện ra trong lòng của mọi người!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc thành Vạn Tượng đã xảy ra cái gì, vì cái gì tất cả lại đột ngột như vậy?

Chúng cường giả và thế lực tam đại cung điện ở đâu, vì sao quân đoàn khong có tác dụng nào!

- Triêu thái tử, hiện tại có hứng thú nghe lời của ta ngày đó hay không?

Không biết yên lặng bao lâu, âm thanh của Hạ Chỉ Hiền chậm rãi truyền đến.

Nghe được tin phụ thân của mình đã chết, Triêu Lãnh Xuyên đã sớm tức sùi bọt mép, hắn xoay người đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Chỉ Hiền!

Lúc này Triêu Lãnh Xuyên làm gì có tâm tư nghe lời của nữ nhân này. Thành Vạn Tượng rơi vào tay giặc, tin tức phụ thân qua đời, hai tin tức này là địa chấn trong lòng của hắn!

Triêu Lãnh Xuyên đi vài bước tới trước mặt Hạ Chỉ Hiền, bóp chặt yết hầu của nàng nhắc lên, nổi giận quát:

- Ngươi câm miệng cho ta, hiện tại ta giết ngươi, đền mạng cho phụ thân của ta.

Hạ Chỉ Hiền với hành vi mất đi lý trí của Triêu Lãnh Xuyên không có chút biểu hiện nào, vẫn bảo trì bộ dáng tươi cười.

Triêu Lãnh Xuyên càng tức giận hung hăng ném nàng lên mặt đất, hai mắt đỏ bừng ra lệnh cho Vạn Triêu Thú giết Hạ Chỉ Hiền!

- Triêu thái tử, ngươi có thể hiểu rõ ràng ngươi bây giờ đang tự tay giết chết thân nhân của mình đấy.

Hạ Chỉ Hiền không sợ hãi chút nào nhìn qua Vạn Triêu Thú, bình tĩnh mở miệng nói ra.

- Giết nàng.

Triêu Lãnh Xuyên bị chọc giận triệt để!

- Thái tử, tỉnh táo một chút.

Thời điểm này Diệp Khuynh Tư xuất hiện trước mặt Hạ Chỉ Hiền, ngăn cản hành vi Triêu Lãnh Xuyên.

- Ngươi... Ngươi vì cái gì ngăn cản ta!

Triêu Lãnh Xuyên căn bản không cách nào khống chế cảm xúc, không giết nữ nhân này thì hắn làm sao có mặt mũi đi gặp phụ thân của hắn?

- Những người khác ở đại đô không có việc gì, kể cả mẫu thân của ngươi, muội muội, Hùng Thủ Viên Tuế đang giam lỏng toàn bộ. Định dùng bọn họ đổi lấy nhân viên quan trọng ở các thành thị quan trọng bị Tam đại cung điện bắt lấy. Cho nên bọn họ tạm thời không nghĩ hiểm tới tính mạng.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Thời điểm Diệp Khuynh Tư nói xong thì Hạ Chỉ Hiền đã chậm rãi đứng dậy. Chậm rãi sửa sang vạt áo của mình, phủi bụi đất trên người. Ngữ khí có chút lạnh nói ra:

- Triêu thái tử, ta rất thưởng thức người mạnh mẽ như ngươi, ta trở lại Hồn Minh vốn có thể đặc xá cho người nhà của ngươi, nhưng hành vi vừa rồi của ngươi làm nội tâm của ta có oán khí, không nghĩ qua có thể đặc xá ít hơn một chút...

Triêu Lãnh Xuyên nghe lời này càng tức giận hơn, mặt tím mặt nổi gân xanh lên.

Hắn xiết chặc nắm đấm, toàn thân đều run rẩy, con mắt muốn phun ra lửa.

Diệp Khuynh Tư đưa mắt nhìn sang Diệp Hoàn Sinh, ý bảo hắn chuẩn bị ngăn cản hành vi tức giận của Triêu Lãnh Xuyên.

Nhưng mà Triêu Lãnh Xuyên vẫn đứng tại chỗ, không có làm tiếp hành động gì, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Hạ Chỉ Hiền.

- Rất tốt, ngươi thành thục một ít.

Hạ Chỉ Hiền miễn cưỡng tươi cười lên, tiếp tục mở miệng nói:

- Các ngươi yên tâm đi, Đế Cơ điện hạ nhân từ, tuyệt đối không tổn thương thân nhân gì của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi chống cự, điện hạ nhân từ chỉ sợ cũng không thể cải biến được thủ đoạn mạnh mẽ của minh chủ, muốn liên thủ với Hùng Thủ cứng rắn thống nhất thiên hạ cùng vạn vật.

- Đừng có giả mù sa mưa, tất cả những chuyện này là âm mưu của nữ nhân kia bày ra. Ngươi có thể câm miệng, nếu không ta sẽ dùng độc dược bỏ vào trong miệng của ngươi, cho ngươi nhận thức tư vị độc trùng mỗi ngày sẽ tiến ra vào miệng của mình, tiến vào trong tràng vị của ngươi!

Diệp Khuynh Tư lạnh như băng nói ra.

- Ngươi dám!

Hạ Chỉ Hiền hừ lạnh một tiếng.

- Ta không có thân nhân trong tay ngươi, cho dù có thì ngươi dám tổn thương bọn họ một sợi tóc gáy, ta sẽ làm cho ngươi trong tương lai ngay cả hít thở không khí cũng phải cẩn thận thật nhiều.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Hạ Chỉ Hiền trợn mắt nhìn qua, ngực bụng phập phồng, cuối cùng nàng vẫn không nói thêm cái gì.

Linh Sư xác thực có thể chăm sóc người bị thương, nhưng bọn họ cũng có thể giết người trong vô hình, Hạ Chỉ Hiền đã sớm nghe nói Diệp Khuynh Tư dùng linh thuật cứu sống rất nhiều cường giả Tam đại cung điện vốn hẳn phải chết, hơn nữa rất có thể là người có tạo nghệ linh thuật cực cao, chọc giận nữ nhân này quá nguy hiểm.

- Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đã, chuyện xảy ra trong tháng này sẽ chậm rãi nói với mọi người.

Diệp Khuynh Tư nhìn bọn họ nói ra.

Triêu Lãnh Xuyên đã khống chế cảm xúc của mình, hắn nhìn qua thành thị có cờ xí không thuộc về thế lực của mình một cái, nhìn những người khác nói:

- Chúng ta đi.

Mọi người vừa định rời đi, bỗng nhiên cách đó không xa xuất hiện một sinh vật hình thể thật dài, lúc này đang bay tới!

Đó là một con long xà có chín đôi cánh, hình thể khổng lồ kinh người, ngao du bầu trời có lực chấn nhiếp cực lớn, làm cho người ta kinh hãi khó hiểu.

- Cửu Dực Long Xà, đó là...

Huống trưởng lão mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn qua sinh vật kia.

- Là Lê Hồng, là tiền nhiệm Thiên Hạ Vương Lê Hồng!

Thánh vệ trường mừng rỡ nói ra!

Rốt cuộc người mạnh nhất của Tam đại cung điện cũng xuất hiện, đối với bọn họ liên tục nghênh đón tin dữ thì không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Triêu Lãnh Xuyên càng tỏ vẻ kích động, lúc ban đầu Triêu Lãnh Xuyên ở thành Thiên Hạ thì được Thiên Hạ Vương Lê Hồng chỉ điểm!

Thân ảnh cao lớn này đối với Triêu Lãnh Xuyên mà nói không thể nghi ngờ là cường giả đáng kính trọng nhất!

Hơn nữa Triêu Lãnh Xuyên cũng lấy Lê Hồng là đối tượng sùng kính và là mục tiêu phải vượt qua, bây giờ nhìn thấy nam tử này xuất hiện, tuyệt vọng trong nội tâm đã biến mất.

Triêu Lãnh Xuyên và mấy người khác đang mừng rỡ thì Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh cùng với Trầm Nguyệt lại biến sắc.

- Nhanh rời đi!

Diệp Hoàn Sinh nhảy lên Tinh Dã Ma Câu, hét lớn một tiếng!

- Làm cái gì? Hắn là Lê Hồng đại nhân, là nhân vật linh hồn của Tam đại cung điện chúng ta!

Huống trưởng lão lập tức nói ra.

- Cái gì nhân vật linh hồn, thằng này là phản đồ không bằng heo chó, Đồ Tôn Kha Ẩm bị hắn đánh trọng thương! Hắn nhất định là phát giác được chúng ta trốn đi, đang đuổi theo chúng ta tới đây!

Diệp Hoàn Sinh chửi ầm lên!

Triêu Lãnh Xuyên lại một lần nữa ngây người, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn qua nam tử khống chế Cửu Dực Long Xà bay tới!

Tiền nhiệm Thiên Hạ Cảnh Vương, cung chủ Hồn Sủng Cung, không ngờ hắn là phản đồ!

Tin tức này giống như sét đánh trời quang làm cho Triêu Lãnh Xuyên cảm giác mình đứng không vững!

...

- Mấy vị nên an phận đứng ở thành Vạn Tượng đi, sau khi dẹp loạn thì các ngươi sẽ được đặc xá, đùa bỡn thủ đoạn như vậy không khác gì tự chui đầu vào lưới.

Âm thanh này từ trên bầu trời vọng xuống, ngữ khí cao ngạo đạm mạc!

- Lê Hồng, ta thật sự hổ thẹn thay tổ tiên và hậu bối của ngươi, đường đường là Vương lại phản bội trận doanh của mình!

Diệp Hoàn Sinh thẹn quá hoá giận mắng lên.

- Lời này không cần nói nhiều, bằng không ngươi sẽ rước họa vào thân.

Lê Hồng nhàn nhạt nói ra.

- Lê thúc...

Triêu Lãnh Xuyên ngẩng đầu nhìn qua nam tử quen thuộc này chất vấn.

- Ngươi thật sự phản bội Tam đại cung điện!

Người này chính là mục tiêu phấn đấu và vượt qua của hắn từ khi bắt đầu mười lăm tuổi, Triêu Lãnh Xuyên hy vọng hắn có thể chối bỏ đáp án này, tự nói với mình hắn vì cứu những người khác mà tạm thời thuận theo!

- Ah, Lãnh Xuyên cũng ở đây...

Lê Hồng đưa mắt nhìn qua Triêu thái tử, ánh mắt xuất hiện một ít biến hóa, nhưng rất nhanh lại dùng ngữ khí bình thản nói:

- Cái gì phản bội? Không nói tới nha, chỉ là đứng ở mặt đối lập mà thôi.

Triêu Lãnh Xuyên nhì qua Lê Hồng, nghe lời này thì hắn cười rộ lên...

Đứng ở mặt đối lập?

Thì ra phản bội cũng có thể nói tốt như vậy, có thể nói băng quơ nhẹ nhàng như thế.

- Các ngươi đi trước đi.

Rốt cục Triêu Lãnh Xuyên nói ra mấy chữ này.

Nói xong hắn bước lên phía trước, nhìn qua nam tử hắn từng sùng kính này, ánh mắt từ cuồng nhiệt lúc ban đầu biến thành lạnh như băng!

- Thái tử, chúng ta ngăn chặn phản đồ này, thái tử ngài là hy vọng của Tam đại cung điện chúng ta, ngài nên rời đi trước...

Huống trưởng lão đỏ mặt nói ra.

Tất cả thánh vệ có chức trách bảo vệ thái tử, lập tức tất cả thành viên động thân mà ra, đứng ở bên cạnh thái tử.

- Các ngươi là đối thủ của hắn sao? Đừng nói nhảm, đi mau!

Triêu Lãnh Xuyên cũng không thể quay đầu nói ra!

Thánh vệ cùng các trưởng lão lập tức mặt mũi tràn đầy cứng ngắc, trong nội tâm không thể tin nổi lời này là do Triêu thái tử nói ra!

Nhưng mà Triêu Lãnh Xuyên nói không sai, đối mặt cường giả cấp chúa tể thì bọn họ xác thực yếu ớt tới cực điểm, chỉ sợ không cần vài phút là bị giết toàn bộ.

- Chúng ta rời đi.

Diệp Khuynh Tư không có nói thêm nữa, túm lấy Hạ Chỉ Hiền nhảy lên Tử Sam Mộng Thú, bay thẳng phía tây rời đi.

Diệp Hoàn Sinh lại bảo Trầm Nguyệt lên ngựa, theo sát sau lưng Diệp Khuynh Tư.

Loại địch nhân này không phải hắn có thể đối địch được, ở tại chỗ này chỉ hi sinh vô ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.