Sủng Mị

Chương 1007: Q.2 - Chương 1007: Đã nói hết di ngôn chưa? (P2)




- Các ngươi không có gì hơn cái này cả.

Ngô Quảng nhảy lên người Băng Thương Chi Vương. Khống chế nó hạ xuống mặt đất, từ trên cao nhìn bao quát Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.

Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Băng Thương Chi Vương, cũng không quan tâm tới tên này.

- Ngươi mới vừa nói là cái gì. Cuộc quyết đấu của chúng ta liên quan tơi việc Hồn Minh phát động tổng công kích?

Sở Mộ dùng tinh thần chi âm trao đổi với Mục Thanh Y trao.

Tinh thần trao đổi nói còn nhanh hơn miệng nhiều lắm, thường thường chỉ bằng một ý nghĩ là nói xong toàn bộ rồi.

Mục Thanh Y là từ một vị trưởng lão biết được tin tức này, nàng vốn tưởng rằng Sở Mộ cũng được cho biết, lập tức đem tình huống đại khái nói cho Sở Mộ nghe.

Sở Mộ nhíu mày, tuy ánh mắt của hắn nhìn qua Thái Nga Cự Nhân và Bạch Ma Quỷ, nhưng trong lòng suy nghĩ độ tin cậy của tin tức này.

- Sở Phương Trần, ta nói rồi, về sau có Ngô Quảng ở nơi nào thì ngươi phải đi đường vòng.

Ngô Quảng trên lưng Băng Thương Chi Vương cười rộ lên. Trào phúng Sở Mộ.

- Đương nhiên, ta sẽ tận lực dẫn theo Diệp Khuynh Tư xuất hiện ở đó, khi đó ngươi nên cách xa nữ nhân của ta một chút, ngươi không nên đi quấn lấy nàng làm gì.

Âm thanh Ngô Quảng lại truyền ra lần nữa.

Lúc này âm thanh của hắn còn bén nhọc và cay nghiệt hơn nhiều, có thể nói là người toàn trường nghe được toàn bộ!

Khiêu khích trần trụi như vậy, tất cả người quan chiến đều xôn xao lên, ánh mắt đồng loạt rơi vào người Diệp Khuynh Tư.

- Nha. Ah, thiếu chút nữa quên còn có Mục tiểu thư, hai vị này đều là mỹ nhân khó có được, tại sao lọt vào trong tay của phế vật như ngươi chứ. Vốn ta có ý định giết ngươi hôm nay. Nhưng ta cẩn thận tưởng tượng, giết ngươi không mang lại bao nhiêu vui thứ. Ta muốn đem ngươi biến thành phế nhân, sau đó ôm nữ nhân của ngươi giẫm vào mặt của ngươi, ha ha ha ha!

Ngô Quảng nói lời này truyền ra ngoài, rơi vào trong tai của mọi người.

Sau khi nghe những lời này toàn trường càng nổ tung, thiên tử Ngô Quảng cùng Sở Phương Trần không có huyết hải thâm thù, không ngờ trước mặt bao người nói ra lời này!

- Ngô Quảng này quá cuồng vọng!

Đằng Lãng vô cùng tức giận kêu lên.

- Thật sự muốn xé nát cái miệng của hắn!

Bàng Duyệt cũng cắn răng nói.

- Đệ muội yên tâm, thằng này tuyệt đối không có kết cục tốt, hắn dám đến thì Tam đại cung điện chúng ta tuyệt đối băm vằm hắn.

Đằng Lãng hung hăng nói ra.

Trên mặt Diệp Khuynh Tư cảm xúc không có bao nhiêu biến hóa, vẫn bảo trì bộ dáng nhàn nhã như trước, chuyện này làm các thành viên Tam đại cung điện thầm than trong lòng, vị hôn thê của Sở Phương Trần cũng quá tỉnh táo và bình tĩnh a? Người khác nghe ác ngữ như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi a!

Diệp Khuynh Tư đi theo Diệp Hoàn Sinh vào Nam ra Bắc, nghe những lời như vậy quá nhiều, cho nên nàng sớm đem những lời ác ngữ của đối phương như tiếng chó sủa loạn.

Đương nhiên trọng yếu nhất một điểm là Diệp Khuynh Tư phi thường tinh tường Ngô Quảng nói lời này không hoàn toàn đúng cuồng vọng tự đại, mục đích chính thức của hắn là chọc giận Sở Mộ, làm cho Sở Mộ xúc động tiếp tục chiến đấu, như vậy hắn có cơ hội giết chết Sở Mộ thậm chí Mục Thanh Y.

Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ nhất định sẽ nghĩ tới điểm này, cho nên ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Đối với ác ngữ như thế, Sở Mộ không làm ra biểu hiện gì làm cho người ta tức sùi bọt mép, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng!

Sở Mộ nhìn qua Ngô Quảng hồi lâu, nói ra một câu lạnh như băng.

- Đã nói hết di ngôn chưa?

Di ngôn! !

Chỉ hai chữ ngắn ngủi này làm toàn trường lặng ngắt như tờ, càng làm cho cơ mặt Ngô Quảng run rẩy lên.

Di ngôn?

Sở Phương Trần muốn làm gì, hắn muốn giết chết thiên tử Ngô Quảng sao?

Không nói thiên tử Ngô Quảng có thể giết được hay không, hắn có được thực lực cường đại, hiện nay trừ minh chủ ra thì không tìm được người nào chống lại hắn cả, Sở Phương Trần lại nói ra thiên tử Ngô Quảng này nói những lời đó là di ngôn?

- Sở Phương Trần, không nên vọng động...

Mục Thanh Y nhìn qua nam tử lạnh lùng như băng kia, ẩn ẩn cảm giác được sát khí đang khuếch tán ra ngoài.

Nàng bắt lấy tay Sở Mộ, chăm chú lắc đầu!

Một khi Ngân Sắc Ma Nhân xuất hiện thì tất nhiên sẽ nhắc lên sóng to gió lớn trong lĩnh vực nhân loại, Sở Phương Trần tuyệt đối không thể hóa thân thành ma trước mặt mọi người!

- Hắn đang cố ý chọc giận ngươi thôi, nếu chúng ta tái chiến tiếp thì hắn sẽ có lý do giết ta và ngươi!

Mục Thanh Y nói ra.

- Ta biết rõ.

Sở Mộ gật gật đầu.

- Vậy ngươi còn...

Mục Thanh Y muốn nói lại thôi.

- Đã hắn muốn chiến, hắn muốn chết, ta cũng như hắn mong muốn.

Sở Mộ lãnh đạm nói ra!

Mục Thanh Y nghe Sở Mộ nói lời này càng thêm sốt ruột.

Bạch Hổ đã thu hồi lại, Băng Thương Chi Vương căn bản không cách nào đối phó, trận chiến đấu này không có bất cứ phần thắng nào, trừ phi thằng này hóa thân thành Ngân Sắc Ma Nhân...

- Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng, ngươi có muốn báo thù cho Ti Dạ Chi Hoàng không?

Sở Mộ tỉnh táo nhìn Mục Thanh Y nói ra.

- Bây giờ không phải là thời gian báo thù...

- Có thể làm được sao?

Sở Mộ không có cho Mục Thanh Y nói thêm gì nữa, tiếp tục hỏi một câu.

Mục Thanh Y sững sờ nhìn qua ánh mắt kiên định của Sở Mộ, giống như căn bản không có ý định cải biến suy nghĩ.

- Có thể, nhưng mà...

Mục Thanh Y gật gật đầu. Đối phó một Hùng Mạt Mạch Lăng tuyệt đối dư xài!

- Vậy là đủ, ngươi kế tiếp chỉ cần báo thù cho Ti Dạ Chi Hoàng là được, hồn sủng của Ngô Quảng ta đi đối phó.

Sở Mộ nói ra.

- Ngươi thật muốn biến thành ma nhân trước mặt nhiều người như vậy sao...

Mục Thanh Y biết rõ mình không cách nào cải biến suy nghĩ của nam nhân này. Chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Sở Mộ nghiêm túc và tươi cười nhìn qua nàng, nói:

- Ta là một gã hồn sủng sư.

Nói xong Sở Mộ xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú vị trí thành Vạn Tượng. Ánh mắt lập tức phát sinh biến hóa!

Mục Thanh Y không rõ cử động của Sở Mộ, thuận thế nhìn qua hướng Sở Mộ đang nhìn, đột nhiên phát hiện ở ngọn núi do người tạo thành kia có một đạo thân ảnh ô sắc thần tuấn đang phóng qua sơn mạch, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện lao xuống nơi này.

- Đó là...

Ánh mắt Mục Thanh Y không biết nên giải quyết như thế nào.

Đó là một con Ô Sắc Chiến Hổ, ngoại hình phi thường tương tự Bạch Hổ, cảm giác được thân thể khí phách uy vũ, có chỗ khác biệt chính là toàn thân bao phủ trong lân giáp màu đen, góc cạnh rõ ràng, hàn quang rạng rỡ!

Lực lượng, cuồng dã, cương nghị!

Đây chính là cảm giác mà hắc hổ mang lại cho Mục Thanh Y!

Tốc độ Ô Sắc Chiến Hổ này thật nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trong đám người Tam đại cung điện, sau đó nhảy lên nhẹ nhõm xuyên qua tất cả mọi người, vậy mà trực tiếp vọt tới kết giới.

- Phanh ~~~~~~~~

Kết giới này bị chiến hổ đánh nát dễ dàng, dường như bất cứ lực lượng nào cũng không ngăn cản được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.