Sủng Mị

Chương 780: Q.2 - Chương 780: Băng Sa liệt cốc (thượng,hạ)






"Ừ, ta ngưỡng mộ nàng đã lâu rồi."

Sở Mộ cũng giả vờ nói chen vào một câu.

Sau đó Sở Mộ đi theo Đằng Lãng nghênh đón Thiên Cơ vào thành, các cường giả ba thế lực lớn xếp hàng thật dài nối đuôi nhau trở về Hồn Điện.

Dọc đường đi, Sở Mộ không ngừng suy nghĩ đủ thứ chuyện, âm thầm cảm thấy nhức đầu vì sự tình Đằng Lãng tiết lộ lúc nãy.

Đầu tiên, Minh chủ Hồn Minh khẳng định biết Mạc Tà liên tục dị biến là Hồn sủng của mình. Một khi hắn biết mình còn sống, cái vị Minh chủ ‘tuyệt đối vô địch trong thế giới nhân loại’ sẽ lập tức tự mình xuất thủ. Cho dù có Thất Đồ Thánh Vương trấn trụ hắn, nhưng hắn sẽ phái ra một đám cường giả Hồn Minh truy sát, rất có thể tồn tại một, hai người trong Tứ Hùng. Khi đó Hồn Điện vì bảo vệ mình nhất định sẽ xuất động bảy đại Thánh Vương, ngay sau đó Yểm Ma lão tổ cũng chui ra quan tài, Hồn sủng cung lật lá bài tẩy… vân vân và vân vân…

Chỉ cần hắn xuất hiện công khai thân phận, tất cả thế lực lớn nhỏ trong thế giới nhân sẽ lập tức lâm vào hỗn chiến. Nếu như ba thế lực lớn thắng còn đỡ, tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng thua một cái thiết tưởng hậu quả không chịu nổi.

Bây giờ ba thế lực lớn và Hồn Minh còn đang giằng co ám chiến, trạng thái không tốt cũng không xấu. Sở Mộ thấy mình tạm thời không nên xuất hiện mới tốt, chờ tăng cường thực lực Hồn sủng có đầy đủ tư cách đối kháng Hồn Minh rồi lại tính sau.

Thời điểm bình thường cứ việc giả trang Ma nhân xuất thủ, mười đầu Bạch Yểm Ma kia chính là đả thủ đắc lực nhất của hắn.

Ma nhân đã được Thiên Cơ xác định là vương giả Bạch Yểm Ma ở nam Cấm Vực, lúc này chỉ có nàng và Mạch Lăng tới gây phiền phức. Chỉ cần hắn không làm chuyện gì quá giới hạn, đoán chừng Thiên Cơ có tức nổ phổi cũng không làm gì được hắn.

Sở Mộ trước tiên phải tìm ra một người nào đó đáng tin cậy, sau đó thông báo cho mẫu thân Băng Lam và nguyên lão biết mình vẫn còn sống. Hẳn là một năm qua, hai người bọn họ vô cùng đau khổ khi nghĩ đến hắn.

Sở Mộ hỏi thăm một hồi mới biết được Băng Lam và nguyên lão tạm thời lưu lại Thiên Hạ thành. Do Thiên Hạ thành là đối tượng bị uy hiếp lớn nhất, cho nên nơi đó phải có đầy đủ lực lượng phòng thủ, không được phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Nhân lực và tài nguyên của Vạn Tượng Cảnh cực kỳ khổng lồ, nơi đây chính là địa phương giao chiến thường xuyên nhất của hai thế lực. Mặc dù Thiên Hạ Cảnh không thể so sánh nhưng vẫn cung cấp đầy đủ nhu cầu cho ba thế lực lớn, đây là điểm mấu chốt ổn định lực lượng trong quá trình giằng co với Hồn Minh.

Sở Mộ viết một bức thư, dùng đạo cụ đặc thù lưu lại một đạo hồn niệm tường thuật vài chuyện trọng yếu. Liễu Băng Lam là mẫu thân của hắn, thời điểm nghe thấy thanh âm này nhất định sẽ đoán được người nào viết bức thư này. Chỉ cần nàng biết nhi tử mình còn sống là tốt rồi, những chuyện tình sau đó cứ để cho nàng tự quyết định.

"Sở Phương Trần huynh đệ, theo ta đi gặp Thiên Cơ điện hạ nào! Ngươi ngưỡng mộ nàng bao lâu rồi hả ?"

Đằng Lãng biết Thiên Cơ không có ý định tấn công Tuyết thành lập tức biến chuyển thái độ, giọng nói bắt đầu hòa hoãn trở lại.

Nếu bỏ qua lập trường song phương đối địch, Thiên Cơ quả thật là tồn tại đáng để người ta khâm phục. Ngay cả nhân tài kiệt xuất như thiếu chủ thứ ba Đằng Lãng cũng thua kém quá xa, chỉ cần nắm được cơ hội hắn sẽ tranh thủ tiếp xúc tạo ra chút ít giao tình với nàng.

"Chuyện này à? Được rồi..."

Sở Mộ nghe thế cũng chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.

Vốn là hắn chỉ thuận miệng nói một câu xem như sắm vai một người thanh niên bình thường mà thôi. Không nghĩ tới cái tên Đằng Lãng này lại nhiệt tình như vậy, tự mình chạy đi bái kiến Thiên Cơ không nói, lại còn lôi kéo hắn theo nữa chứ.

Mặc dù Sở Mộ ma hóa biến đổi triệt để từ trong ra ngoài, khí chất tà dị khác xa với hình tượng Sở Mộ chân thật. Nhưng hắn không dám khẳng định nữ nhân kia có nhận ra sơ hở gì không, dù sao nàng đã từng chiến đấu với Ma nhân, ít nhất cũng đã thấy rõ ràng diện mạo của hắn.

Đằng Lãng lôi kéo Sở Mộ chủ yếu là muốn kết giao bằng hữu, Đằng Lãng là Hồn Hoàng nhưng không có cách nào nhìn thấu cảnh giới hồn niệm của Sở Mộ. Vì thế hắn suy đoán thực lực Sở Mộ không hề tầm thường, Đằng Lãng tính tình phóng khoáng, ưa thích kết giao hiển nhiên nguyện ý tiếp xúc giúp cho quan hệ giữa hai người thân mật hơn một chút.

"Ta thật ra xuất thân từ Tuyết thành, thỉnh thoảng mới đi tới địa phương khác lịch lãm, phần lớn thời gian đều chuyển quanh các vùng phụ cận Tuyết thành. Ngươi lúc nãy nói mình có Băng hệ Hồn sủng muốn lịch lãm đúng không? Đằng lão ca ta đây chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, Tuyết Ma quật và Băng Sa liệt cốc là hai cái Mê giới siêu cấp. Ta nói mình quen thuộc nơi đó đứng thứ hai thì không ai dám nói mình thứ nhất, bao gồm đám lão gia hỏa kia cũng không được."

Đằng Lãng nói rất nhanh, dọc theo đường đi cung cấp cho Sở Mộ rất nhiều tin tức về Tuyết thành.

Thông thường ở trong những địa giới cao cấp sẽ có một số Mê giới đẳng cấp tương ứng.

Tòa thành phát triển không thể rời bỏ lãnh địa, Mê giới, Cấm Vực là địa phương chủ yếu cung cấp tài nguyên cho lĩnh vực Hồn sủng sư. Tuyết thành là Giới thành cấp mười, Tuyết Ma quật và Băng Sa liệt cốc là nguồn cung ứng tài nguyên quan trọng đối với Tuyết thành, hai địa phương này là lãnh thổ địa cực của thế giới nhân loại, không khí rét lạnh quanh năm chính là thiên đường của Băng hệ Hồn sủng.

"Lần trước ta tiến sâu vào Băng Sa liệt cốc gặp phải một đám Hồn sủng cao đẳng đế hoàng. Đáng tiếc Hồn sủng của ta còn cách cao đẳng đế hoàng một bước ngắn nhưng nhảy mãi không qua. Tuy rằng năm đầu trung đẳng đế hoàng cũng có hi vọng đánh thắng một con, nhưng ta sợ liều mạng cường sát một con cao đẳng đế hoàng chọc giận chúng nó, cuối cùng vẫn không dám động thủ …"

Đằng Lãng thấy Sở Mộ có vẻ hứng thú liền tường thuật tình huống của Băng Sa liệt cốc.

Băng Sa liệt cốc là nơi dành riêng cho cường giả Hồn Hoàng lịch lãm, còn khu vực sâu hơn ngàn dặm cực kỳ nguy hiểm, ngay cả trưởng lão, nguyên lão cũng chưa chắc toàn mạng trở về.

Tuy Đằng Lãng không ngừng nói chuyện, giảng giải đủ thứ trên trời dưới đất, thật ra hắn vẫn một mực quan sát vẻ mặt Sở Mộ. Đến khi nhắc tới Hồn sủng trung đẳng đế hoàng, cao đẳng đế hoàng lại thấy Sở Mộ bình thản như thường, Đằng Lãng âm thầm cho ra kết luận người thanh niên này sâu không lường được. Thế là hắn dự định mời Sở Mộ xâm nhập Băng Sa liệt cốc một chuyến.

Thời điểm Sở Mộ điều dưỡng trong cỗ quan tài băng thì Ngưng cũng được hưởng chỗ tốt rất lớn, bây giờ thực lực nó đã đạt tới trung đẳng đế hoàng.

Nhưng trung đẳng đế hoàng khẳng định không đủ dùng đối với Sở Mộ, vì thế hắn muốn tăng cường thực lực Ngưng tới cao đẳng đế hoàng. Hiện tại đã có Đằng Lãng quen thuộc hoàn cảnh dẫn đường, Sở Mộ cũng không ngại đồng hành với hắn.

Băng Sa liệt cốc rộng lớn như vậy, nếu không có người dẫn đường rất khó tìm thấy linh vật cần thiết. Cho dù Sở Mộ tiến hành Bán Ma hóa giết thẳng vào trong cũng không có bao nhiêu tác dụng, thậm chí còn lãng phí thời gian và công sức vô ích.

Dĩ nhiên, linh vật Băng thuộc tính không phải là vấn đề quá lớn. Sở Mộ chủ yếu muốn tìm một nơi để cho Băng Không Tinh Linh tận tình chiến đấu, thực lực cao cường tới đâu nhưng kinh nghiệm không đủ vẫn chỉ là tồn tại nhỏ yếu.

"Cứ định như vậy đi, chờ Thiên Cơ rời khỏi chúng ta lập tức lịch lãm Băng Sa liệt cốc một chuyến."

Đằng Lãng cười phá lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Sở Mộ.

"Ừ, không thành vấn đề! Chúng ta rốt cuộc có gặp Thiên Cơ không? Chờ đợi bên ngoài cũng lâu rồi, nếu nàng không muốn gặp chúng ta thì trở về chuẩn bị sớm một chút. Ngày mai lập tức lên đường !"

Sở Mộ hơi chột dạ, tìm cách thay đổi ý định của Đằng Lãng.

Ánh mắt Đằng Lãng trợn trừng lộ vẻ quái dị, nhìn sang Sở Mộ như nhìn quái vật, mở miệng nói:

"Ngươi cho rằng Thiên Cơ là thế gia đại tiểu thư muốn gặp là gặp sao? Chủ yếu còn phải nhìn tâm tình của nàng, thương thế đã hồi phục chưa! Ngươi kiên nhẫn kém như thế làm sao thành đại sự? Trước kia có không ít người vì muốn gặp Thiên Cơ chờ chực bên ngoài điện một, hai năm là chuyện bình thường. Chúng ta mới chờ bao lâu… "

"Hai vị, điện hạ mời !"

Đằng Lãng còn chưa nói hết lời, một Cơ nữ nhỏ tuổi nhất bỗng nhiên xuất hiện ra hiệu cho bọn họ đi theo mình.

Nói xong câu đó, nàng trực tiếp xoay người đi ra ngoài sảnh, cũng không quản hai người có theo hay không, bước chân không nhanh không chậm đi về phía hậu điện.

"Đám nữ nhân thuộc hạ Thiên Cơ đúng là … người nào người nấy đều kiêu ngạo như vậy, coi trời bằng vung rồi."

Đằng Lãng vô cùng bất mãn nói thầm một câu.

"Ờ, đồng cảm, đồng cảm, ha ha ha !"

Sở Mộ cười cười nói.

Tuy rằng chung đụng với Đằng Lãng thời gian không lâu, nhưng Sở Mộ phát hiện cái tên thiếu chủ thứ ba này không có một chút kiêu ngạo, tự đại. Ít nhất thái độ bên ngoài của hắn rất là hiền hoà, phong thái hào sảng thật sự thú vị.

Nhìn sơ qua có lẽ Đằng Lãng khoảng chừng ba mươi tuổi, thế mà hắn lại có được năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng. Thực lực cỡ này đã có thể ngồi trong nhóm cao tầng Hồn Điện rồi, một thanh niên tài năng kiệt xuất như thế lại không có thái độ cao ngạo, coi rẻ người khác đúng là hiếm thấy, rất đáng để kết giao bằng hữu.

"Hi vọng không cần phải hành lễ quỳ bái gì gì đó nha !”

Trong lúc tiến vào một gian đại điện xa hoa lộng lẫy, Đằng Lãng bắt đầu suy nghĩ vài thứ. Cuối cùng thương lượng với Sở Mộ cho ra quyết định hai người sẽ không hành lễ, chỉ cúi thấp đầu chào hỏi xem như tôn kính là được rồi.

Thời điểm bọn họ tiến vào đại điện đã thấy Thiên Cơ ngồi sẵn nơi đó, hai người nhất trí cúi đầu thi lễ, nhưng không có nói tiếng nào.

Thiên Cơ còn chưa tỏ thái độ thì đám Cơ nữ đã nhíu mày, hiển nhiên là vô cùng bất mãn khi thấy hai người này tâm cao khí ngạo như thế.

Ở thời điểm bình thường, ngay cả cường giả cấp nguyên lão cũng phải tôn kính Thiên Cơ, hai người này lại hành lễ đơn giản như vậy chẳng lẽ coi mình là đại nhân vật bá chủ một phương hay sao?

"Đây là cố ý biểu hiện trước mặt Thiên Cơ, đám thanh niên tuổi trẻ xưa nay rất thích bày trò này nọ, đúng là ngu xuẩn. Bọn họ đâu có biết mình so với Thiên Cơ lại là một trời một vực."

Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, bộ dạng làm như đã sớm nhìn thấu tâm ý đối phương..

Đã muốn giả trang lãnh khốc, kiêu ngạo có lẽ Đằng Lãng còn ra dáng một chút, ít nhất bề ngoài hắn rất dễ nhìn, thời điểm hành lễ còn mỉm cười ôn hòa.

Nhưng mấy Cơ nữ thật sự nhìn không khá Sở Mộ, bởi vì hắn lo lắng tâm thái đám người Thiên Cơ ôm thù quá cường liệt. Cho nên hắn tận lực cúi đầu, không thèm nhìn Thiên Cơ một cái.

"Đằng thiếu chủ, nghe nói ngươi rất quen thuộc hoàn cảnh Băng Sa liệt cốc và Tuyết Ma quật ?"

Thiên Cơ nhàn nhạt hỏi.

Thiên Cơ không thèm để ý tới thái độ hai người này, thanh niên đồn lứa ở trong mắt nàng chỉ là một đám Hồn sủng sư nhỏ yếu mà thôi. Cho dù không hành lễ, cho dù ánh mắt mạo phạm cũng không ảnh hưởng gì đến cách nhìn của nàng. Hiển nhiên, ít nhất là bọn họ biết rõ vị trí của mình, không có ngu xuẩn đến mức vượt quá giới hạn cho phép.

"Ừ, ta thường xuyên đi tới hai nơi đó lịch lãm."

Đằng Lãng gật đầu nói.

Đằng Lãng xác nhận sảng khoái như thế làm cho Sở Mộ âm thầm nhức đầu, bởi vì hắn đã đoán được nữ nhân kia muốn gì rồi.

"Mấy đồ đệ của ta muốn tới Băng Sa liệt cốc tìm linh vật Băng thuộc tính, ngươi dẫn đường cho bọn họ."

Thiên Cơ cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp nói rõ ý định của mình.

"Chuyện này …"

Đằng Lãng thật sự ngạc nhiên, không ngờ Thiên Cơ lại đưa ra đề nghị này. Cho dù song phương không phải là địch nhân, nhưng quan hệ cũng không có tốt đến mức đó nha!

“Lúc nãy ta đã thương lượng với vị bằng hữu này rồi. Chúng ta muốn tiến vào Băng Sa liệt cốc lịch lãm, sợ rằng hai nhóm người chúng ta không cùng phương hướng…"

Tuy rằng Đằng Lãng có ý kết giao, nhưng còn chưa đến nổi bị quyền uy và mỹ sắc làm cho choáng váng đầu óc. Hắn lập tức tìm cách từ chối nhiệm vụ này.

"Hồn sủng của các ngươi đẳng cấp ra sao?"

Lúc này Phương Vũ đứng ở bên cạnh Thiên Cơ bất chợt hỏi chen vào một câu.

"Trung đẳng đế hoàng."

Đằng Lãng trả lời rất thành thật.

"Các nàng đi cùng ngươi !"

Phương Vũ chỉ vào mấy nữ tử trẻ tuổi nhất trong nhóm.

"À? Vậy… cũng tốt !"

Đằng Lãng khẽ cắn răng, đành phải gật đầu đồng ý.

Đằng Lãng biết mình đã bị mấy lão gia hỏa kia bán đứng rồi. Bọn họ chủ động giới thiệu hắn làm người dẫn đường cho Thiên Cơ, hẳn là muốn hắn hầu hạ tốt đám nữ nhân này. Tuy hắn trăm ngàn lần không tình nguyện cũng không có cách nào cự tuyệt.

"Sở huynh đệ, xem ra chúng ta đi chuyến này hơi bị nhiều người rồi."

Rời khỏi đại điện một lúc lâu, Đằng Lãng cười khổ nhìn thoáng qua Sở Mộ.

"Dù sao đều là lịch lãm, thêm vài người cũng không sao cả !"

Sở Mộ không thèm để ý chuyện này. Mấy Cơ nữ bên cạnh Thiên Cơ còn không đủ thực lực uy hiếp hắn, tiện tay hốt một phát là chết cả đám.

"Thiên Cơ điện hạ, để cho Quán Quán, Tiểu Đồng và Tuyết Đường đi cùng bọn họ. Đúng lúc các nàng cũng cần rèn luyện gia tăng kinh nghiệm, ta sẽ đi tới Tuyết Ma quật tìm Tuyết Sâm ngàn năm cho ngài."

Phương Vũ nói với Thiên Cơ.

"Ta sẽ đi cùng bọn họ, Băng hệ Hồn sủng của ta còn chưa đạt tới đạt mười đoạn. Quán Quán và Tiểu Đồng lần này cố gắng một chút !"

Thiên Cơ nói.

Quán Quán và Tiểu Đồng nghe thấy câu kia liền mừng rỡ vô cùng, vội vàng cảm tạ Thiên Cơ ân tứ.

Nếu Thiên Cơ đi cùng thì quá tốt rồi, không chỉ những Hồn sủng mới được rèn luyện, mà các nàng còn có cơ hội được Thiên Cơ chỉ điểm, chỗ tốt không cần phải nói.

"Điện hạ đang bị thương, hay là ở lại dưỡng thương thêm vài ngày?"

Phương Vũ lo lắng nói.

Thiên Cơ lắc đầu nói:

"Nơi này chưa chắc an toàn, các ngươi cũng đã nhìn thấy tình hình lúc chúng ta vào thành rồi đó! Nếu như bọn họ có ý đồ bất chính, bổn cung khó tránh khỏi …"

Mấy Cơ nữ đồng loạt sững sờ, một lát sau liền hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Thiên Cơ, cả đám vội vàng cúi đầu hành lễ:

"Điện hạ suy nghĩ chu toàn."

"Phương Vũ đi tìm linh vật, những người khác theo Mạch Lăng tiếp tục truy tìm tung tích Ma nhân, không nên chủ động xuất thủ. Một khi tìm thấy phải nhanh chóng truyền tin cho ta."

Thiên Cơ nói.

Sở Mộ quay lại đại sảnh Hồn Điện xử lý một số chuyện cần thiết, sau đó trở về trang viện nghỉ ngơi.

Sở Mộ vốn định đi dạo một vòng quanh Hồn Điện và xem xét tình huống Tuyết thành, nhưng hắn lại không yên lòng để cho một tiểu nha đầu quản lý đám Bạch Yểm Ma không an phận kia.

Quả nhiên đúng như dự liệu, Sở Mộ vừa tới cửa đình viện, mặt mày lập tức xám đen rồi.

Trước đó hắn phỏng đoán đình viện bị chúng nó quậy phá hỗn độn một mảnh, hoặc là không nghe lời ra ngoài ngắm cảnh phố phương, hoặc là dân cư chung quanh bộc phát hỏa hoạn.

Kết quả cái gì cũng có, đám ma quỷ kia bao gồm dã nha đầu không biết đã chạy đi đâu, trong đình viện một bóng ma cũng không thấy.

Sở Mộ vội vã tiến vào đình viện, tìm một gian phòng kín lập tức giải phóng lực lượng hóa thân thành Bán Ma.

Dĩ nhiên Sở Mộ nhất định phải thu liễm khí tức của mình, nếu không đội hình Thiên Cơ sẽ chạy tới ‘hỏi thăm sức khỏe’ ngay lập tức.

Vào lúc này, trên đường phố đông nghịt, hai bên đường toàn là cửa hàng bán đồ ăn thơm phức. Trữ Mạn Nhi vỗ vỗ cái bụng tròn căng, nụ cười trên mặt sáng lạn chưa từng thấy, nàng đã lâu rồi không được ăn một bữa cơm no đủ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.