Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 8: Chương 8




Buổi sáng đêm 30, Cố Duy Nhất bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức. Trong phòng Cố Duy Nhất không nhìn được ra ngoài, cô lập tức chạy tới ban công phòng Ngôn Mộc nhìn xuống, chỉ thấy cha Cố cùng Ngôn Mộc trong tiểu viện đốt pháo, đốt hết pháo lại bắt đầu dán câu đối xuân, treo đèn tường.

Ngôn Mộc đứng trên cầu thang đem đèn lồng treo lên tường nhà trồng hoa,“Lệch rồi, sang phải một chút...” Cố Duy Nhất mở miệng chỉ huy anh.

Ngôn Mộc dịch sang phải một ít.

“Không được, sang trái đi”

Ngôn Mộc dịch sang trái một ít.

“A, đúng đúng đúng, hoàn hảo, trẻ con thật dễ dạy!”

Ngôn Mộc treo xong đi xuống, ngước mắt nhìn người đứng trên ban công, ánh mắt lạnh như băng, Cố Duy Nhất lúng túng cười, “Em là trẻ con, em không chỉ là đệm giường em còn là chăn mền nữa...”

Ngôn Mộc thấy cô chỉ mặc đồ ngủ, con mắt tối sầm lại, “Về phòng mặc quần áo cẩn thận...”

Cố Duy Nhất le lưỡi một cái ngượng ngùng về phòng, trong lòng đem Ngôn Mộc oán thầm vạn lần !

Buổi tối ăn cơm tất niên, Ngôn Mộc cùng Cố gia gia ở trong phòng khách đánh cờ, Cố nãi nãi cùng mẹ Cố ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa làm vằn thắn, cha Cố một bên giúp đỡ. Cố Duy Nhất gần Cố gia gia nhất, một bên đáp lại lời chúc tết, một bên quan sát bàn cờ của Ngôn Mộc và Cố gia gia.

Bên ngoài tiếng pháo không dứt, trong phòng âm nhạc náo nhiệt, thật sự là năm mới!

Lúc tiếng chuông mười hai giờ vang lên, theo lệ cũ châm ngòi pháo, kể từ khi Ngôn Mộc trưởng thành, hàng năm nhiệm vụ này được giao cho Ngôn Mộc cùng Cố Duy Nhất. Cố Duy Nhất bịt lấy lỗ tai, khuôn mặt nhíu lại, hết sức sợ hãi nhưng vẫn theo Ngôn Mộc đến điểm bắn pháo trúc. Cố Duy Nhất siết lấy cánh tay Ngôn Mộc, anh không để ý cho cô nắm lấy một tay, tay còn lại châm lửa đốt pháo. Vừa chạm đến điểm châm lửa kia, Cố Duy Nhất kéo cánh tay anh chạy ra thật xa nhưng không nghe tiếng pháo vang. Hai người quay đầu lại nhìn, pháo vẫn treo ở đó, căn bản cũng không có nổ.

Cố Duy Nhất không cần nhìn vẻ mặt Ngôn Mộc cũng biết mặt anh nhất định lạnh như băng, ngượng ngùng cười, “Cái kia, đốt lại một lần, một lần nữa...”

Ngôn Mộc thế nhưng không mắng cô, tùy ý để cô kéo anh quay lại chỗ đó, Ngôn Mộc một lần nữa châm lửa, Cố Duy Nhất căng thẳng, thời điểm thấy ánh lửa dấy lên, Cố Duy Nhất mới kéo Ngôn Mộc chạy ra, cái miệng nhỏ lải nhải, “Chạy mau, chạy mau. . .” Sau lưng truyền đến tiếng vang, chạy đến nơi an toàn Cố Duy Nhất mới dừng bước.

Cách đó không xa, một đứa nhỏ bắn pháo hoa, không ngừng chạy nhảy trước sắc thái hoa mĩ trước mặt, Cố Duy Nhất kéo cánh tay Ngôn Mộc, kéo anh ra sau lưng che chở, “Anh cẩn thận một chút!” Vẻ mặt hưng phấn, thỉnh thoảng nhảy hai cái, khuôn mặt đỏ bừng nhưng cô vẫn đứng chắn trước Ngôn Mộc, thỉnh thoảng đẩy anh sang một bên phòng bị lửa bắn trúng.

Ngôn Mộc lẳng lặng đứng nhìn thân thể nhỏ nhắn đứng trước mình, trong mắt thoáng hiện lên vài phần nhu tình không thể nhận ra, đưa tay vén sợi tóc ngay trán cô, ngay đó là vết sẹo nhỏ hình trăng lưỡi liềm.

Cố Duy Nhất tát nhẹ vào tay anh, mở đôi mắt to tròn trừng anh, “Biết rõ là xấu mà còn vạch vết sẹo đó ra!”

Mặt Ngôn Mộc không chút thay đổi, đôi mắt thâm thúy phảng phất như một ngôi sao lớn.

“Ai cho phép cậu nói anh tôi như vậy?”

“Tôi cứ nói, dù thế nào, hắn vốn là đứa con hoang không ai cần, nếu không vì nhà họ Cố, hắn chính là đứa trẻ không ai muốn cả.”

“Cậu mới là đứa không ai muốn, tôi không cho phép cậu nói anh tôi như vậy, không cho phép!”

Tiểu cô nương 7 tuổi thắt hai bím tóc sừng dê, ngày thường điềm tĩnh nhưng đánh người lại khí lực quá lớn, quai hàm phồng lên như muốn tức điên.

Vết sẹo kia là khi đó để lại, bị người ta dùng cành cây đập vào trán, máu chảy đầm đìa, thời điểm Ngôn Mộc đuổi đến, máu tươi theo trán cô bé chảy xuống đứng đó vẻ mặt kiêu ngạo, dương dương đắc ý, “Để tôi xem về sau các cậu ai còn dám nói anh tôi như thế!”

Nhìn thấy anh, sợ bị mắng, Cố Duy Nhất thay đổi, khóc lên, nước mắt nước mũi hòa vào nhau ngã vào người anh. Anh cõng cô đi viện, mặc dù không có vấn đề gì nhưng trên trán vẫn lưu lại một vết sẹo!

“Anh...” Bàn tay nhỏ bé của Cố Duy Nhất lắc lư trước mắt anh, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nịnh nọt, “Năm mới vui vẻ! Lì xì của em!”

Ngôn Mộc nhàn nhạt liếc cô một cái, từ trong lồng ngực móc ra một cái lì xì đưa cho cô, Cố Duy Nhất mừng rỡ đưa tay vừa lấy vừa sờ, cảm giác không đúng lắm, Ngôn Mộc ngày thường đối với nàng mặc dù nghiêm khắc, nhưng mỗi cuối năm cái này hồng bao lại là vô cùng lớn, lúc nào cũng rất dầy, lần này lại trống trơn, giống như không có vật gì đó bình thường, hoài nghi mở ra, đổ ra ngoài, là một cái thẻ vàng.

Cố Duy Nhất cầm trong tay, “Thẻ ngân hàng? Bên trong có tiền sao? Anh không phải là lừa em đi?”

Ngôn Mộc lạnh nhạt nhìn cô một cái, “Cố Duy Nhất, anh rất chán ghét những người hoài nghi mình, vốn còn muốn nói cho em mật mã, hiện tại anh quyết định không nói!”

“Đừng anh, nói một chút nha. . .”

Ngôn Mộc xoay người đi vào trong nhà, Cố Duy Nhất theo ở phía sau thê thảm kêu, “Anh, mật mã. . .”

'Ầm' một tiếng, sau lưng pháo hoa nở rộ, chiếu sáng một vùng trời đất.

*

Mồng một đầu năm, sáng sớm Cố Duy Nhất bị tiếng pháo đánh thức, không ngủ được, dậy sớm một chút liền gặp Tô Lương Tần cùng Thai Tử Vũ đến chúc tết, Cố Duy Nhất vui vẻ tiếp đãi hai người.

Nhìn thấy Cố Duy Nhất, Tô Lương Tần trêu chọc, “Bạn gái nhỏ của anh!”

Cố Duy Nhất đưa tay ra, nghiêm mặt, “Anh Lương Tần, phí tổn thất tinh thần cộng thêm lì xì năm mới, nếu anh đưa thiếu em sẽ không để yên cho anh!”

Tô Lương Tần sớm chuẩn bị xong, bất quá vẫn là làm bộ dáng đau lòng, “Nhất Nhất, em đây là lừa gạt nha!”

Cố Duy Nhất nhìn lì xì dày trong tay, lúc này mới hài lòng khoát tay, “Sự tình trước xóa bỏ đi, về sau nếu cần em giả làm bạn gái em sẽ cống hiến hết sức lực !”

Tô Lương Tần hoảng sợ khoát tay, “Coi như quên đi, đại tiểu thư như em, anh cũng không dùng nổi!”

Cố Duy Nhất vui vẻ, thừa dịp Tô Lương Tần đi theo Cố gia trưởng bối chúc tết, kéo Thai Tử Vũ qua một bên, đưa tay, “Lễ mừng năm mới ngươi thu được không ít hồng bao nha, mau trả ta tiền!”

Thai Tử Vũ cười hắc hắc, “Nhất Nhất, chúng ta tình cảm tốt, không nói đến tiền!”

Cố Duy Nhất ấn đầu hắn, “Thai Tử Vũ, ngươi cứ thử xem, chờ ngày bị chú Thai phát hiện, đợi đi!”

Gian phòng Ngôn Mộc sớm tinh mơ không có động tĩnh, Tô Lương Tần đợi nửa ngày không thấy Ngôn Mộc ra, kéo Cố Duy Nhất, “Nhất Nhất, đi gọi anh em rời giường đi!”

Cố Duy Nhất lành lạnh lườm hắn một cái, “Anh Lương Tần, ngày đầu năm mới đã định hại em?”

Tô Lương Tần cười, “Nhất Nhất, thế nào lại nói anh hại em, từ sớm tinh mơ anh đã đến, em không gọi hắn rời giường, là em chiêu đãi không chu toàn, giờ sao lại thành anh hại em?”

Cố Duy Nhất há mồm cứng lưỡi, bất quá ngẫm lại cũng đúng, người ta ngồi từ sớm tinh mơ, anh của cô còn chưa dậy, quả thật có chút không thích hợp, Cố Duy Nhất thở dài, “Được thôi, hy sinh một mình em, thành toàn cho mọi người hạnh phúc!” Tính khí Ngôn Mộc lúc rời giường vô cùng nghiêm trọng. Tính khí, tính khí, tính khí!!! Chuyện trọng yếu phải nói ba lần!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.